Quyển 5 - Chương 94: Đại Thông Hà

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi giành thắng lợi, các kị binh reo hò, dùng sống mã tấu đập vào nhau leng keng, thể hiện niềm vui chiến thắng, hậu chiến là công tác kiểm tra lực lượng, hai vạn kị binh tử vong hơn chín trăm, bị thương hơn hai ngàn, còn kẻ địch thì bị giết toàn bộ, Lục Thất không kì vọng có thể thu nạp người Thổ Phiên vào quân, đồng thời cũng muốn dùng chiến sự tàn khốc tôi luyện quân tâm.

Sau kiểm kê, đương nhiên là thu hoạch hơn hai ngàn chiến mã, còn có hơn tám ngàn bộ tỏa tử giáp, cùng đủ loại vũ khí.

Tỏa tử giáp của người Thổ Phiên mặc dù rất giống quân Đường, nhưng đơn giản hơn một chút, kĩ thuật quân sự và rất nhiều thợ thủ công của người Thổ Phiên, đều là do Đường Thái Tông ‘vĩ đại’ ban cho, giúp người Thổ Phiên nguyên thủy có được tiến bộ nhảy vọt, giúp con cháu sau này vì ‘bạn tốt’ phải trả một cái giá thê thảm.

Thổ Phiên mất hơn một vạn quân, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn trong chuyến hành trình đến Hà Hoàng, Lục Thất lại tướng sĩ giải quyết hậu quả, đem người bị thương và chiến lợi phẩm chở về Cam Châu, còn hắn dẫn theo một vạn năm ngàn kị binh, tiếp tục Đông tiến.

Tiến quân vào địa vực Thanh Hải, Lục Thất phái ra ba tiểu đội trinh sát dò đường, còn đại quân thì hành quân với tốc độ trung bình, chủ yếu là để hồi phục mã lực và thể lực, địa vực Hà Hoàng cách Nga Bảo khoảng ba bốn trăm dặm, Lục Thất phái trinh sát đi là có dụng ý khác, thăm dò một chút chiến sự Hà Hoàng, nếu Chu quân đã bao vây Hoàng Châu thành Thanh Đường (Tây Ninh bây giờ), thì hắn sẽ quay trở lại.

Hành quân đến gần trưa, Lục Thất hạ lệnh nghỉ ngơi, mới nghỉ ngơi được một lúc, đã có một chi trinh sát khoái mã hồi báo, nói phía Đại Thông Hà, phát hiện mười mấy vạn dân Hà Hoàng và Hạ quân, trinh sát đóng giả Hạ quân dò hỏi một phen, được biết là ba vạn Hạ quân, đang áp giải hơn mười vạn rời khỏi Hà Hoàng, nói Chu quân đã công chiếm Lan Châu, tiến quân Hà Châu.

Lục Thất nghe xong hồi báo, lựa chọn đối phó với Hạ quân và đám di dân dâng lên miệng thế nào, hắn từng nghĩ qua vùng đất Hà Hoàng dưới sự tấn công của Chu quân, khả năng chạy về hướng hành lang Hà Tây, bây giờ thực sự đã bỏ chạy, hắn đang cân nhắc, Hạ quân Hà Hoàng, có biết Hà Tây sớm đã đổi chủ hay chưa.

Tin tức bởi vì đường xá cách trở, rất khó truyền đạt, nhưng có thể sử dụng ưng tín, có điều ưng tín đường dài xác suất để mất rất lớn, trước đây thống soái của ba châu phía phía Tây Hà Tây, chính là không đợi kịp mệnh lệnh của triều đình Hạ quốc.

Sau khi cẩn thận tuy nghĩ, Lục Thất không định dùng kĩ thuật lừa gạt, vạn nhất Hạ quân bên Đại Thông Hà, biết được tình hình Hà Tây, tương kế tựu kế giăng bẫy Lục Thất, đại quân của của Lục Thất là kị binh, một khi cùng bộ binh tiếp cận, phát sinh hỗn chiến, ưu thế của kị binh sẽ giảm bớt đi nhiều.

Lục Thất đã có quyết định, lập tức gọi mười mấy tướng sĩ dẫn đường đến, hỏi:

– Ta muốn thuyết phục Hạ quân bên Đại Thông Hà, các ngươi thấy sao?

– Thuộc hạ nguyện đi…

Rất nhanh có năm tướng sĩ trả lời, là ba người Đảng Hạng, hai người Hồi Hột.

Lục Thất gật đầu, đột nhiên Hầu thống lĩnh nói:

– Đại tướng quân, quân lực bên Đại Thông Hà, có lẽ không biết Hà Tây đã bị đại tướng quân nhất thống, thuộc hạ cảm thấy, có thể dùng kế lừa gạt.

Lục Thất mỉm cười nói:

– Đối với quân lực Đại Thông Hà, không thể dùng biện pháp lừa gạt, chúng ta là một vạn năm ngàn kị binh, bên Đại Thông Hà là ba vạn bộ binh, trong đó có thể còn mấy ngàn kị binh nữa, nếu quân lực Đại Thông Hà biết được kế hoạch lừa gạt của chúng ta, chắc chắn sẽ tương kế tựu kế, ưu thế của kị binh chính là tính cơ động và xung phong, cùng ba vạn bộ binh tiếp cận hỗn chiến, chỉ có thể là hậu quả thua thiệt, chúng ta áp dụng khuyên hàng, quân lực quy hàng đó, sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của chúng ta hành sự, không cần chúng ta tiếp cận.

Các tướng sĩ bừng tỉnh gật đầu, Lục Thất nhìn năm người tình nguyện, nói:

– Sau khi các ngươi mạo hiểm đến nơi, nói với thống soái Hạ quân, chúng ta có hai vạn kị binh, hỏi thống soái Hạ quân là muốn lui về Hà Hoàng, hay là muốn quy hàng Lục Thiên Phong ta, chỉ cần quy hàng, thì có thể đến Hà Tây định cư, cũng có thể đến Hội Châu định cư, thống soái Sa Châu trước đây, bây giờ đã ở Hội Châu hưởng cuộc sống phú quý của hắn.

– Rõ!

Năm tướng sĩ trả lời.

– Nói thêm một tiếng, đừng có đòi hỏi điều kiện gì, Lục Thiên Phong ta không muốn dùng thủ đoạn lừa đảo quan lớn dụ hàng, chỉ có thể đảm bảo cho họ cuộc sống phú quý, đi đi.

Lục Thất lại nhướng mày căn dặn.

Năm vị tướng sĩ chào theo nghi thức quân đội, sau đó lên ngựa, vừa mới lên ngựa, lại nghe đại tướng quân nói:

– Nói với trinh sát vẫn chưa quay về, nếu đủ can đảm, có thể đến các quan trực tiếp khuyên hàng.

Năm vị tướng sĩ đáp ứng, sau đó thúc ngựa rời đi.

Nửa giờ sau, Lục Thất hạ lệnh xuất phát, quá ngọ thì tiếp cận Đại Thông Hà, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng giao tranh hỗn loạn, hơn một vạn kị binh của Lục Thất vừa đến, biển người giằng co lập tức xuất hiện biến hóa, có một mảng lớn kị binh Hạ quân chạy đến.

– Đại tướng quân, nhưng tướng sĩ này đồng ý quy hàng.

Một kị binh đi đầu lớn tiếng nói, hắn chính là trinh sát mà Lục Thất phái đi.

Lục Thất giơ tay tỏ ý đã biết, tiếp đó quay đầu căn dặn, lập tức có hai cận vệ xuất hiện, ngăn cản hàng binh tiếp cận, cho quân đội quy phục xếp thành một hàng, còn trinh sát kia thì được chạy đến.

– Đại tướng quân, Nhĩ Mông đô thống soái qua sông, đồng ý dẫn theo năm ngàn quân quy hàng đại tướng quân, bây giờ quân Hạ đã có một vạn bộ binh qua sông, di dân có ba vạn, lương thực hai mươi vạn tấn, bò dê bốn vạn con, bên kia sông không có lương thực, dê ba vạn con, bảy tám vạn di dân, còn có năm ngàn kị binh và một vạn năm ngàn bộ binh.

Trinh thám vội vàng bẩm báo.

– Tốt, ta sẽ ghi công cho đội của ngươi.

Lục Thất vui vẻ trả lời, trinh sát sung sướng chào theo nghi thức quân đội.

Lục Thất nhìn sang bờ đối diện, bên kia Đại Thông Hà người dê thành biển, trên sống có hai chiếc cầu đơn giản dùng gỗ lớn kết thành, đoạn sông này nước sông không sâu, cưỡi ngựa cũng có thể lội nước đi qua, nhưng trên bè thì vẫn vô cùng đông đúc.

Lục Thất không kìm được mỉm cười, hắn đến đúng là đúng lúc, Hạ quân từ Hạ Hoàng chạy trốn, mang theo một lượng lớn lương thực vận chuyển qua Đại Thông Hà, còn ba vạn di dân đã qua sống kia, rõ ràng là lực phu chuyển lương và đuổi dê.

Lúc này có mấy tướng sĩ Hạ quân, từ trong đội ngũ quy hàng kia đi đến, đứng cách Lục Thất mười thước, người dẫn đầu là một tướng soái rậm râu, tay trái ôm ngực nói:

– Nhĩ Mông bái kiến đại tướng quân.

– Tốt, nhờ Nhĩ Mông tướng quân, suất lĩnh thuộc hạ của mình, áp giải lương thực đến Đại Đấu Bạt Cốc, chúng ta xong việc sẽ uống rượu nói chuyện sau.

Lục Thất cao giọng đáp.

– Tạ đại tướng quân.

Nhĩ Mông vui mừng đáp, Lục Thất gọi hắn tướng quân, chính là cho hắn một lời hứa hẹn.

Mắt thấy Nhĩ Mông đã đi, Lục Thất thúc ngựa chạy đến chỗ đám Hạ quân vẫn chưa quy hàng, Lục Thất vừa động, vạn kị liền động theo, tự nhiên hình thành một loại khí thế sát phạt nổi lên như gió lốc.

Năm ngàn bộ binh Hạ quân kia vốn đang đề phòng, nhìn thấy vạn kị dường như muốn đánh đến, đột nhiên có một đám Hạ quân chạy về phía quân đội Nhĩ Mông, vừa chạy vừa hô quy hàng, có một người dẫn đầu, ngàn quân lập tức sụp đổ, năm ngàn Hạ quân hơn nữa đã đi theo kẻ quy hàng kia, bỏ chạy như một đàn cừu.

Lục Thất nhìn thấy nhưng không tỏ ra bất ngờ, bởi vì hắn biết, Hạ quân trấn thủ Hà Hoàng, hơn nửa là người Hồi Hột, Hạ quốc tiêu diệt Hà Tây Hồi Hột, trở thành chủ nhân của cả hành lang Hà Tây, người Hồi Hột bị diệt quốc đương nhiên trở thành tài nguyên nhân lực bị nô dịch, một lượng lớn Hà Tây Hồi Hột trở thành phụ dong binh, rời khỏi Hà Tây chinh chiến trấn thủ cho Hạ quốc, còn tù binh Chu quốc thì bị chuyển đến ba trấn phía Tây Hà Tây trấn áp người Hồi Hột.

Một lúc sau, chủ soái của năm ngàn Hạ quân trở thành đội trưởng, bên cạnh chỉ có một trăm binh tướng, có lẽ là thân quân của hắn, chủ soái Hạ quân đó lập tức hoảng sợ thúc ngựa chạy vào Đại Thông Hà, dẫn theo một trăm tàn binh cùng thống soái cao nhất hội hợp.

Lục Thất bị gãi đúng chỗ ngứa, chủ soái Hạ quân kia chạy qua sông, chỉ khiến lòng quân phía đối diện càng thêm dao động, đã có một vạn quân lực đầu hàng, hai vạn Hạ quân phía đối diện, chí ít có một nửa đã có ý đầu hàng.

Lục Thất quay đầu phân phó một chút, lập tức có cận vệ truyền đạt quân lệnh, một ngàn kị binh nhận lệnh rời khỏi đại quân, đến tiếp nhận hơn bốn ngàn quân lực đầu hàng, sau đó ba ngàn lực phu di dân dưới sự thúc giục của đám hàng tốt, bắt đầu khởi hành đi về hướng Tây, lương thực và đàn đê vừa đi, cầu gỗ đông đúc lập tức trở nên rộng rãi, người và dê trên bè lập tức đi về hướng Tây, mặc dù đầu cầu phía Đông có người lên tiếng ngăn cản, nhưng dòng người di chuyển căn bản không dừng, vội vã rời khỏi cầu, lùa đàn dê đi theo hàng quân.

Lục Thất lại quay đầu phân phó vài câu, có cận vệ rời đi, qua một lúc, mười mấy tướng sĩ Hồi Hột cưỡi ngựa chạy đến bờ sông, dùng tiếng Hồi Hột hét lớn:

– Đại tướng quân Hà Tây phủ có lệnh, ai nguyện ý trở về Hà Tây thì mau qua đây, Hà Tây đã không còn chiến tranh, các ngươi nếu còn không qua, thì sẽ trở thành tù binh của quân lực Chu quốc phương đông, sẽ vĩnh viễn không thể trở về Hà Tây.

Mười mấy tướng sĩ Hồi Hột nỗ lực hô to vài làn, đột nhiên có rất nhiều Hạ quân chạy lên cầu, giương cung bắn tên, mười mấy tướng sĩ Hồi Hột kia đành phải hoảng sợ thúc ngựa lùi về, nhưng vẫn bị bắn thương năm người.