Quyển 4 - Chương 86: Vinh thị

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vinh Quốc Công nhíu lông mày, lạnh nhạt nói:
– Nói như vậy, ngươi đã phản bội Đường Quốc.

– Không tính là phản bội, Tấn quốc vẫn là nước phụ thuộc Đường Quốc.

Lục Thất phản bác nói.

Vinh Quốc Công im lặng, một lát sau mới nói:
– Nếu như ngươi lĩnh quân đi Kiến Châu, sẽ không trực tiếp đưa ba vạn quân cho Tấn quốc chứ.

– Sẽ không đâu, hôm nay kẻ địch lớn nhất của Tấn quốc là Sở quốc, Tấn vương hi vọng Đường Quốc có thể chiến thắng ở tây bộ, bởi vì Tấn vương biết, đương kim Đường Quốc Chi Chủ cầu an, cho dù Sở quốc diệt vong, Đường Quốc cũng sẽ không tấn công Tấn quốc.

Lục Thất khẳng định đáp.

Gò má Vinh Quốc Công tựa hồ khẽ nhăn một cái, tiếp theo gật đầu nói:
– Ngươi nói có lý, nếu Tấn quốc nếu cùng hợp lực với Đường Quốc, sẽ dễ dàng chiến thắng Sở quốc hơn rất nhiều.

Lục Thất lắc đầu, nói:
– Đại nhân không thể trông cậy vào Tấn quốc xuất lực, Tấn vương nói với ta, hôm nay Tấn quốc đang cố gắng an trị, sẽ không chủ động xuất kích tấn công, Tấn vương nói, nếu như tiếp tục tham lam công thành đoạt đất, hậu quả sẽ khiến cho Tấn quốc lâm vào bất ổn, quan trọng hơn là, sẽ dẫn tới viẹc Chu Quốc tấn công, Tấn vương nói, Chu Quốc hi vọng các nước sẽ tồn tại ở phía nam Đại Giang, bất kỳ một nước nào có thể thống nhất ở phía nam Đại Giang thì sẽ trở thành cái đinh trong mắt Chu Quốc.

Vinh Quốc Công ngạc nhiên nhìn Lục Thất, tiếp theo cau mày nói:
– Cách nói của vị Tấn vương kia khiến lão phu cảm thấy khó có thể tin, nếu Tấn vương là một nhân vật bảo thủ, như vậy Tấn quốc làm sao có thể quật khởi mạnh mẽ được.

Lục Thất khẽ giật mình, tiếp theo gật đầu nói:
– Đại nhân nói cũng có lý.

Vinh Quốc Công bình thản nói:
– Chuyện Tấn quốc nhiều lời cũng vô dụng, hôm nay chúng ta băn khoăn là ngươi có dẫn theo ba vạn quân rời đi Nam Xương phủ hay không.

Lục Thất gật đầu, hỏi ngược lại:
– Vãn bối cũng là cảm thấy khó hiểu, tại sao Lưu thủ đại nhân phải dùng ta lĩnh quân.

– Có lẽ bởi vì Chu Lệnh Vân, Chu Lệnh Vân sẽ không ủng hộ chủ trương chiến lược của Lâm Nhân Triệu, cho nên Lâm Nhân Triệu không có quyền đưa ba vạn quân rời đi, mà ngươi là Trấn phủ sứ của triều đình, để cho ba vạn quân thuộc sở hữu dưới trướng ngươi, Chu Lệnh Vân không cách nào phản bác quân lệnh hợp lý của Lâm Nhân Triệu, hơn nữa tướng soái của ba vạn quân cũng không thể kháng lệnh quy thuộc, chẳng qua quy thuộc dễ dàng nhưng lại dễ dàng đưa tới những mâu thuẫn ngu ngốc, dù là có thể mang rời khỏi rồi, nhưng tại bên ngoài, có thể tuân theo hiệu lệnh hay không cũng không thể biết.

Vinh Quốc Công trả lời nói.

Lục Thất cười nói:

– Vãn bối đã biết rõ, chuyện xui xẻo của Lâm đại nhân này khó mà thực hiện được rồi.

Vinh Quốc Công nhìn hắn, ôn hòa nói:

– Ngươi là quân hùng thiện chiến, lại xuất thân Hưng Hóa quân, sẽ thành công.

Lục Thất cười, hỏi:

– Ngài dĩ nhiên biết vãn bối quy thuộc Tấn quốc, nếu như vãn bối đã đạt thành chiến lược tấn công Kinh Quốc, không biết Vinh Thị có thể cho vãn bối điều gì?

Vinh Quốc Công nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
– Vậy phải xem thiên mệnh, nếu như Khánh Nhi sinh ra con trai, quan hệ giữa Vinh Thị và ngươi dĩ nhiên là không tầm thường rồi, nếu như là con gái, điều Vinh Thị chỉ có thể làm được chính là không tiết lộ bí mật của ngươi.

Lục Thất cười cười, nói:
– Vãn bối thật không ngờ, cháu gái đại nhân lại nói cho ngài biết.

– Khánh nhi sợ vị Hình hoạn uy hiếp gia hại, nó muốn loại trừ những nguy hiểm trước khi con mình sinh ra. Khánh nhi đặc biệt để ý đứa con trong bụng, cho nên hi vọng Vinh Thị có thể cùng ngươi thân cận.

Vinh Quốc Công ôn tồn nói.

Lục Thất trầm mặc, một lát sau mới hỏi:

– Có khả năng khiến cho Hình thái giám biến mất được không?

– Rất khó, Vinh Thị ở hoàng cung thế lực rất yếu, chỉ là mua được tai mắt, không thể làm việc thích khách, Hình hoạn trong hoàng cung có thế lực rất mạnh, bản thân y cũng là người luyện võ, mặt khác tây bộ lâm vào chiến sự, Vinh Thị dĩ nhiên không có năng lực chú ý Giang Ninh, nay thế lực của Vinh thị ở tây bộ đang bận rộn tích trữ quân nhu cùng lương thực.

Vinh Quốc Công bất đắc dĩ đáp.

Lục Thất gật đầu, Vinh Quốc Công lại nói:

– Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi.

– Vãn bối tiễn đại nhân.

Lục Thất đứng dậy hành lễ, Vinh Quốc Công đứng dậy gật đầu, đi ra.

Nhìn Vinh Quốc Công đi rồi, trong mắt Lục Thất ánh lên tia lạnh lùng, Vinh Quốc Công đích thân đến, nhưng rất thiếu thành ý có thể tin, rõ ràng đang dùng bí mật uy hiếp Lục Thất, mà Lục Thất cũng đã sớm chuẩn bị, chính là nói Tô Châu thuộc sở hữu Tấn quốc, hắn quy thuộc Tấn quốc, sẽ khiến cho bất luận người nào biết hắn chiếm cứ Tô Châu sẽ có băn khoăn, không dám dễ dàng áp dụng cách nghĩ bắt vương, đương nhiên, người biết hắn là Tấn vương ngoài Tiêu thị thì không có ai khác.

*

Vinh Quốc Công đi ra khách điếm, ngồi vào kiệu xa hồi phủ, trong xe có một người trung niên, sau khi xe đi, người trung niên hỏi:
– Cha, cùng Lục Thiên Phong nói như thế nào.

– Lục Thiên Phong thừa nhận có liên quan với Tấn quốc, nhưng hắn nói Tô Châu đã thuộc sở hữu Tấn quốc, hắn được Tấn vương phong làm Ngô vương.

Vinh Quốc Công cau mày trả lời.

– Gì vậy? Hắn quy thuộc Tấn quốc, có thật không vậy.

Người trung niên thất vọng nói.

– Có phải thật vậy hay không, trước mắt không quan trọng, quan trọng là Lục Thiên Phong có thể lĩnh quân đi Ngạc Châu.

Vinh Quốc Công nói.

Người trung niên khẽ giật mình, nhưng lại nói:

– Cha, Lâm Nhân Triệu là kẻ điên, hắn ở Ngạc Châu một mực đã muốn tấn công Kinh Quốc, hôm nay tại Nam Xương phủ, y vẫn không quên muốn đi tấn công Kinh Quốc, Kinh Quốc có thể tồn tại lâu đến mấy chục năm, dễ dàng bị tấn công tiêu diệt như vậy sao, chỉ sợ đại quân sang sông dễ dàng, trở về khó khăn.

Vinh Quốc Công im lặng, một lát sau mới nói:
– Cha cũng biết rằng tấn công Kinh Quốc phần thắng không lớn, nhưng đây là một cơ hội thay đổi, có thể đem quân lực Ngạc Châu kéo vào chiến sự tây bộ, chúng ta hiện nay rất khó chính diện đánh bại quân Sở, bởi vì chiến tâm quân lực Nam Xương phủ chưa thống nhất, Chu Lệnh Vân thời khắc nào cũng cản tay Lâm Nhân Triệu, tên tiểu nhân kia chỉ sợ Lâm Nhân Triệu đại thắng lấy được tây bộ mà vùi ở trong thành để kéo dài.

Người trung niên im lặng gật đầu, Vinh Quốc Công lạnh nhạt nói:
– Chúng ta không thể dông dài, phải mau sớm quyết định thắng bại, thắng, Vinh thị chúng ta vẫn còn xưng hùng ở Nam Xương phủ, thua, theo ý mong muốn của con, cả tộc chạy đi Tô Châu đầu nhập vào Lục Thiên Phong.

Người trung niên khẽ giật mình, nói:
– Chạy đi Tô Châu. Con chưa từng nghĩ như vậy, con chỉ muốn tận lực giữ gìn thực lực, đi Giang Ninh.

Vinh Quốc Công nhìn người trung niên, ôn hòa nói:
– Nếu chúng ta thua là ở tây bộ, vậy thì sẽ trở thành chó rơi xuống nước, sẽ khiến cho rất nhiều thế lực bỏ đá xuống giếng, mà thực tế Lý Quốc Chủ kia căn bản cũng sẽ không cho chúng ta tồn tại, đi Tô Châu, Vinh Thị mới có nơi dừng chân, bởi vì Lục Thiên Phong đang cần ủng hộ.

Người trung niên gật đầu, Vinh Quốc Công lại nói:
– Để cho Vinh Phong đi Tấn quốc, âm thầm tìm hiểu, nhất là về tin tức Tấn vương.

Người trung niên khẽ giật mình, khổ sở nói:
– Cha, về Tấn quốc để sau hãy tìm hiểu, nay chúng ta đang cần nhân thủ, nếu Vinh Phong đi Tấn quốc, có lẽ sẽ rất nguy hiểm.

Vinh Quốc Công im lặng, một lát sau, nói:
– Được rồi, để Vinh Phong trà trộn vào trong quân Lục Thiên Phong trước.

Người trung niên không phản bác, gật gật đầu.

*

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lục Thất mặc Minh Quang Tướng Giáp đi châu nha báo danh, vừa vào châu nha, nhìn thấy Lâm Nhân Triệu đang đứng ở trong hành lang. Lục Thất vừa thấy sửng sốt một chút, Lâm Nhân Triệu mặc kim giáp, theo lý mà nói đáng nhẽ mặc quan bào mới đúng.

– Lục Đại nhân đến rồi. – Lâm Nhân Triệu mỉm cười chào.

– Thuộc hạ bái kiến đại nhân.

Lục Thất chào theo nghi thức quân đội cung kính bái kiến.

Lâm Nhân Triệu khẽ giật mình, tiếp theo gật đầu nói:

– Được, không hổ là bản sắc quân tướng.

Lục Thất khoanh tay nhìn Lâm Nhân Triệu, hỏi:

– Đại nhân, hôm nay người nào sẽ đến.

– Quy thuộc ngươi có ba chủ soái Kỳ Quân, hành quân Tư Mã, doanh tướng đều sẽ tới, còn có Giám quân sứ cho cũng tới.

Lâm Nhân Triệu hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, thầm nghĩ không biết có Vương Dũng đại ca hay không, nhưng hắn có thể đề xuất muốn Quan Xung, nhưng lại không thể nhắc đến tên Vương Dũng, cho dù không ai biết hắn đã từng là thuộc hạ của Vương Dũng, nhưng lại không thể khẳng định hắn nhất định có quan hệ thân cận với Vương Dũng.

– Hành quân Tư Mã cùng chủ soái đều là bệ hạ đích thân bổ nhiệm đấy, chủ soái cũng có chức Thiên ngưu tướng quân, hành quân Tư Mã thì lại là quan tướng Kinh Quân đảm nhiệm đấy.
Lâm Nhân Triệu nói.

Lục Thất cười gật đầu, Lâm Nhân Triệu nhìn hắn, bình thản nói:

– Ngươi có biện pháp nào có thể làm cho quân lực thuộc sở hữu phục quản không?

Lục Thất khẽ giật mình, hỏi ngược lại:

– Đại nhân có gì chỉ giáo?

– Không có, nếu bổn quân có biện pháp phục quản Nam Đô Chư Quân cũng sẽ không nhờ ngươi lĩnh quân rồi. Lâm Nhân Triệu thẳng thắn đáp.