Quyển 4 - Chương 67: Đảo lưu cầu

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trần Hạo cười khổ, anh hùng loạn thế đều có một dã tâm mưu toan kiến nghiệp, thời điểm ông ta ở Tô Châu, cũng không có một suy nghĩ gì không hợp quy củ, chỉ là tây chinh đến Chương Châu, ông ta giành được thắng lợi nắm trong tay quyền hành một phương, có sáu vạn đại quân làm thuộc hạ, trong lòng ông ta nảy sinh mưu toan.

Chỉ là ông ta không có cơ hội, ông ta mới chưởng quản sáu vạn quân lực chưa lâu, đột nhiên Tấn vương Lục Thất phái tới bốn vạn quân Tô Châu, lệnh cho ông ta cùng nhau tiến công giằng co chống chọi với Chiêu Võ quân, kết quả Chiêu Võ quân thua cuộc bỏ chạy, mà Lục Thất lại điều đi ba vạn quân lực dưới trướng của ông ta, mà ông ta thì không có cách nào kháng cự, vì quân lệnh của Lục Thất là trực tiếp truyền đạt xuống cho chủ soái của ba vạn quân lực, ngày Chiêu Võ quân rút chạy, ba vạn quân cũng theo bốn vạn quân Tô Châu rời đi.

– Đại soái, thuộc hạ biết hùng tâm của đại soái, nhưng là có Tấn vương chủ thượng ở đây, đại soái chỉ có thể buông tha cho loại hùng tâm đó, đại soái yên tâm, thuộc hạ sẽ không bán đứng đại soái, huống hồ thuộc hạ cho rằng hành vi hôm nay của Tấn vương chủ thượng kì thật là thủ đoạn cai quản bình thường, ở Tô Châu và Cán Châu, đều tồn tại kiềm chế phân hóa quyền lực, chuyện chủ thượng phân quyền tuyệt đối không phải là nhằm vào đại soái.
Vương Viễn Sơn cung kính nói.

Trần Hạo nghe xong, cười nhạt lắc đầu, nói:
– Hùng tâm? Ở thời điểm Tấn vương chủ thượng điều chuyển hai vạn quân, ta đã không có cái gì là hùng tâm nữa rồi, chỉ là trong lòng không vui, không vui khi Tấn vương chủ thượng đối với ta không tín nhiệm, chỉ là hiện giờ đã biết, Vương Kiếm và Triệu Lâm cũng không phải là chủ thượng cố ý phải đến để áp chế ta, ta cũng đã vừa lòng rồi.

Vương Viễn Sơn gật đầu nói:
– Nếu Chủ thượng không tin tưởng đại soái, đã sớm điều đại soái rời đi rồi.

Trần Hạo gật đầu, nói:
– Chủ thượng là vị minh chủ, có thể phụ tá chủ thượng, ta nên thấy đủ rồi, có thể đạt được quyền vị hiện tại, ta càng nên thấy đủ.

Vương Viễn Sơn gật đầu, Trần Hạo nhìn anh ta, cười nhạt nói:
– Ngươi đi đi, làm tốt chuẩn bị cho việc phân quân ngày mai.

– Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Vương Viễn Sơn cung kính đáp, đứng dậy rời đi.

Sau khi Vương Viễn Sơn rời đi, một quan tướng khác nhìn Trần Hạo nói;
Đại soái, chỉ sợ Tấn vương thật sự là nghi kị đại soái.

– Nghi kỵ thì cũng không có cách nào, Tấn vương thiện mưu, đến đây liền lung lạc quân tâm dụ dỗ phân hóa, thứ ta có thể cho, Tấn vương đã cho, Vương Viễn Sơn đã không muốn ủng hộ ta rồi, Cao Dương càng là không có khả năng chịu ta uy hiếp dụ dỗ hay chia rẽ, đại đa số các quan tướng Côn Thừa quân đều xuất thân Trung Ngô quân, ta nếu là không biết tiến thoái, vậy chính là đi tìm chết rồi.
Trần Hào dửng dưng nói.

– Đại soái, chúng ta có thể hạ độc ám sát.
Quan tướng nói.

– Ồ, ngươi thử nói qua một chút, ám sát hạ độc như thế nào?
Trần Hạo vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

Quan tướng đứng dậy đi qua mộc án đến trước mặt Trần Hạo, nghiêng người nói:
– Đại soái, thuộc hạ có một loại độc, có thể cho vào trong nước, a, ngươi……….

Trong khi quan tướng nói chuyện, Trần Hạo đột nhiên giơ tay bóp chặt yết hầu quan tướng, thần sắt biến thành ác nghiệt, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm quan tướng, lạnh lùng nói :
– Vương Viễn Sơn ta có thể tin tưởng, ngươi lại là không thể tin, ngươi hẳn là cùng một phe với Tôn Lỗi, cho nên không thể lưu ngươi được.

Quan tướng sắc mặt trở nên xanh lét bị Trần Hạo đẩy ra, ngã trên mặt đất thành tử thi.

– Người tới
Rất nhanh bên ngoài có tiếng đáp hai tướng sĩ xông vào, vừa nhìn liền ngẩn người.

– Doanh tướng Lý Ngạn không ngờ là đồng bọn của Tôn Lỗi, ý đồ ám sát bổn tướng quân đoạt lấy quân lệnh, theo bổn tướng đi điều tra trướng của hắn.
Trần Hạo lạnh giọng giải thích phân phó, tướng sĩ lập tức cung kính đáp lời.

Ngày hôm sau, trời mới mờ sáng, tiếng kèn quân của Vân phủ vệ doanh vang lên, các tướng sĩ tập kết bắt đầu thao luyện, Lãnh Nhung và Lục Thất tự mình thao luyện Vân phủ vệ.

Vân phủ vệ doanh vừa mới thao luyện lập tức quân hiệu vang lên, toàn bộ Long Nguyên quân phủ đều luyện tập buổi sáng sớm hơn, hơn nữa vô cùng chăm chỉ dốc sức, từ đó về sau, thời gian lần này Lục Thất luyện tập buổi sáng đã trở thành thời gian luyện tập buổi sáng phổ biến ở trong quân.

Sau khi thao luyện buổi sáng, Lục Thất và các tướng sĩ cùng ăn cơm, sau đó mới đi đến soái trướng quân phủ, hôm nay do hắn tự mình chủ trì phân quân, cũng chính là đem ba vạn quân phân thành năm quân soái, quan tướng thiếu sẽ bốc thăm đấu võ đảm nhiệm, binh sĩ thiếu sẽ do Trấn phủ sứ phụ trách chiêu mộ ở địa phương.

Lục Thất ở Long Nguyên quân phủ phân quân chọn lựa bổ nhiệm ba ngày, hoàn thành ủy nhiệm năm vạn quân quan tướng, lại tự mình tiến hành một lần đại hội đấu võ thao luyện.

Trong ba ngày, đại soái Trần Hào yên lặng phụ tá Lục Thất, lại không hề nhắc đến chuyện doanh tướng bị giết, mà khi Lục Thât phân quân, đối với quân doanh Côn Thừa quân lựa chọn tự nguyện quy thuộc, hắn cũng không biết rằng có một doanh tướng đổi người, dù là đã biết, cũng sẽ coi như không biết.

Trên thực tế, Lục Thất cũng không hề hoài nghi lòng trung thành của Trần Hạo, Trần Hạo làm người hắn là không hiểu rõ, nhưng là Tân Cầm Nhi nói Phạm Hổ vô cùng tôn sùng tài năng của Trần Hạo, mà Lục Thất chân chính cần chính là soái tài phụ tá, hắn sở dĩ phòng bị, là do sự cẩn thận của người làm vương, hắn xét đến cùng đoạt rất nhiều quyền lực của Trần Hạo, hơn nữa hắn đối với Long Nguyên quân phủ trong tiềm thức thiếu cảm giác tín nhiệm, hơn một nửa quân lực ở nơi này cũng không phải là thân cận với hắn.

Đoàn người Lục Thất rời khỏi đại doanh Long Nguyên quân phủ, hắn chỉ là đến tuần phủ tăng cường khống chế, Chương Châu chỉ là một địa hạt mà hắn đi tuần, chỉ là vì đồn trú trọng binh cho nên hắn mới hết sức coi trọng mà lưu lại, để hoàn thiện chế độ quân chính càng có lợi cho việc cai quản.

Đoàn người Lục Thất đi đến huyện thành Hoài Ân ở không xa, hội kiến nhóm quan huyện của huyện Hoài Ân, lần này cùng Lục Thất rời khỏi đại doanh của Long Nguyên quân phủ còn có Trấn phủ sứ và Chuyển vận sứ, để cho các quan huyện của Chương Châu và Tuyền Châu biết quy chế mới. Lục Thất muốn tự mình nói xác định rõ ràng chức trách của quan lại.

Ở huyện Hoài Ân dừng lại hai tiếng, đoàn người liền khởi hành đi huyện Chương Phố, huyện Chương Phố là châu trị của Chương Châu, tuy nhiên hiện nay còn chưa có châu quan, Long Nguyên quân phủ Trấn phủ sứ và Chuyển vận sứ mới nhậm chức, có thể xem như là một nửa châu quan của Tuyền Châu và Chương Châu.

Đến huyện Chương Phố, Lục Thất nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh hơn nhiều so với huyện Hoài Ân, dù sao đây cũng là châu trị, xây dựng bến tàu lớn, thương nghiệp và ngư nghiệp đều rất hưng thịnh, với lại huyện Chương Phố này còn là nơi hai ngàn thủy quân Long Khê đồn trú, biên chế thủy quân Long Khê là ba nghìn, có một nghìn quân đóng tại đảo Kim Môn, đảo Kim Môn là một hòn đảo chiến lược phi thường trọng yếu ở trên biển, thuộc huyện vực Long Khê.

Ngoài hai nghìn thủy quân Long Khê, huyện Chương Phố còn có hai nghìn quan binh đồn trú, quan binh tướng sĩ đa phần là quân Tô Châu đóng quân lưu lại, số ít là hàng binh bản địa, Lục Thất trước tiên diện kiến nhóm quan huyện Chương Châu, nghe tình hình của huyện Chương Phố, sau đó căn cứ vào hiểu biết câu trả lời mà chỉ đạo quản lí chính trị liên quan.

Nghe tình hình huyện Chương Phố, huyện lệnh Chương Phố nhắc đến đảo Lưu Cầu, nói đảo Lưu Cầu vô cùng đáng giá dời dân đến chiếm giữ, tốt nhất là dời mười vạn dân đến đảo Lưu Cầu, phòng ngừa việc dị quốc đưa dân đi trước tiến chiếm, vì đảo Lưu Cầu ở thời đại Thanh Nguyên quân cũng chỉ di dời ba vạn người, mà sở dĩ Thanh Nguyên quân Tiết độ sứ di dân đến đảo Lưu Cầu là vì có ý tưởng thành lập phòng tuyến cuối cùng.

Chuyện đảo Lưu Cầu, Lục Thất đương nhiên là đã nghe qua, tám vạn đại quân Tô Châu chính là trước tập kích chiếm đảo Lưu Cầu, sau đó mới vượt biển tập kích Tuyền Châu và Chương Châu, chỉ là hắn đối với đảo Lưu Cầu cô độc trên biển không có hứng thú đi chú ý, Tấn quốc hiện nay cần chính là tận lực thống nhất phía nam đại giang.

Di dân mười vạn đi đảo Lưu Cầu, tại thời điểm hiện tại rõ ràng là mất nhiều hơn được, mấy châu ở tây nam Tấn quốc vốn là đất rộng người thưa, ngoài ra di dân đi đảo Lưu Cầu, đó là việc rất khó có thể làm được, căn bản không có người nào nguyện ý chuyển nhà, nếu như là cưỡng ép di dời hoặc là lưu đày rất nhiều điêu dân đi đảo Lưu Cầu, vậy Lục Thất hắn chẳng khác nào bê đá tự đập chân mình cả, rõ ràng sẽ khiến đảo Lưu Cầu trở thành nơi cát cứ, ngược lại trở thành đại họa cho phòng thủ trên biển của Tấn quốc.

Lục Thất thân là Vương, rất nhẫn nại giải thích một chút, không nghĩ tới huyện lệnh Chương Phố lại đứng dậy quỳ gối trước mặt hắn, nghiêm mặt nói:
– Chủ thượng, chính là vì đại họa của phòng thủ trên biển, mới nên càng sớm càng tốt khiến cho đảo Lưu Cầu quy trị, quân Tô Châu có thể dùng đảo Lưu Cầu làm bàn đạp quay ngược lại đột kích Tuyền Châu, kia một khi đảo Lưu Cầu bị quân đội dị quốc chiếm cứ, cũng giống nhau có thể không ngừng tập kích quấy rối hải phận của Tấn quốc, chỉ có thể nắm chắc đảo Lưu Cầu, hải phận của Tấn quốc mới tránh khỏi việc bị đại quân nước khác quấy nhiễu, chủ thượng, một khi đảo Lưu Cầu bị dị quốc chiếm cứ, nếu như muốn đoạt về, vậy cái giá phải trả, tuyệt đối sẽ vượt mười vạn di dân.

Lục Thất nghe xong yên lặng, hắn cũng biết đảo Lưu Cầu kia một khi rơi vào tay dị quốc, khi đó hải phận của Tấn quốc sẽ rất khó yên ổn, đảo Lưu Cầu nếu như có địch nhân hùng mạnh tồn tại sẽ khiến cho Tấn quốc phải bỏ ra rất nhiều quân lực đồn trú ở vùng duyên hải, cũng sẽ khiến cho các châu ở vùng duyên hải rơi vào tình trạng hao tổn lớn, nhưng hiện giờ Tấn quốc mới lập nước, thật sự là hữu tâm vô lực đi nắm giữ đảo Lưu Cầu.

Đảo Lưu Cầu hiện giờ vẫn chỉ là nơi hoang vu, nghe nói nơi có thể khai hoang được rất ít, nếu như di dời mười vạn người, kia lương thực và kiến tạo lúc đầu hơn nửa là phải dựa vào Tấn quốc trợ giúp, Tấn quốc hiện giờ kẻ địch bao quanh, Lục Thất căn bản không muốn tin có thể chuyển mười vạn dân đi đảo Lưu Cầu hoang dã.