Quyển 3 - Chương 31: Từ sư đà

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáng hôm sau, Lục Thất ngồi trong đại sảnh nói chuyện với Vân Nga. Hắn chủ yếu là muốn tìm hiểu về chuyện ở Thường Châu và gia thế nhà Vân Nga và Tiêu Hương Lan.

Rõ ràng là Vân Nga không muốn nói đến Tiêu Hương Lan nhưng trong sự truy hỏi của Lục Thất nàng ta mới nói đến chuyện ân oán trước đây giữa nàng ta và Tiêu Hương Lan. Năm đó, sau khi hai nàng đều rơi vào tay của Triệu Huyện thừa thì Tiêu Hương Lan đã ‘khuất phục’ luôn. Nàng ta từng phụng mệnh cầm cây trúc giáo huấn Vân Nga, ép Vân Nga học điệu bộ và cử chỉ quyến rũ, và cứ luôn dạy dỗ Vân Nga ba ngày liền rồi mới đổi người khác.

Lục Thất khuyên giải một hồi, Vân Nga nói cho Lục Thất, Tiêu Hương Lan xuất thân là cùng họ nhưng khác chi Tiêu thị, luận về giàu có thì giàu hơn nhà Vân Nga. Nhưng nhà Vân Nga ở Thường Châu cũng là gia tộc nổi tiếng thư hương, hơn nữa nàng ta cũng là đích nữ, còn Tiêu Hương Lan chỉ là thứ nữ thôi.

Năm đó Vân Nga và Tiêu Hương Lan xuất giá, sau khi phu quân trước của nàng được đề tên bảng vàng, lúc hồi hương mới kết mối nhân duyên. Điều khiến Lục Thất bất ngờ đó là phu quân trước đây của Vân Nga có thể được đề tên bảng vàng là do được Mạnh Thạch tán thưởng mới được vào thi đình và diện kiến Đường Hoàng bệ hạ. Chỉ là thật không ngờ bị Đường Hoàng chỉ điểm nhậm chức Huyện lệnh huyện Thạch Đại, sau đó vì hành động theo cảm tính, viết thư trình bày chi tiết với Mạnh Thạch, mong Mạnh Thạch tấu lên Đường Hoàng phân xử, không may là lá thư lại rơi vào tay của Triệu Huyện thừa, hậu quả là bị mất mạng.

Buổi sáng, Chu Vũ đến cửa ngoài phủ Công chúa, tất nhiên là do Lục Thất tiếp đón. Vừa gặp mặt, tâm trạng Lục Thất bỗng nóng như lửa, ở ngoài cửa xuất hiện mấy chục võ quan, trong đó hắn quen biết hơn hai mươi vị, đều là chiến hữu cũ của hắn trong Hưng Hóa quân. Vương Bình cũng đến, vừa gặp Lục Thất, y đã lớn tiếng giới thiệu Phò mã gia với các võ quan.

Lục Thất cũng không để ý đến y, trực tiếp ra nghênh đón và cười chắp tay chào. Sau khi các võ quan đáp lễ lại, hắn nói muốn đến tửu quán nói chuyện, đám võ quan lại lên ngựa, đi cùng Lục Thất đến tửu quán.

Trên đường đi, Lục Thất cưỡi ngựa ở giữa, còn Chu Vũ và Vương Bình cưỡi ngựa đi ở hai bên. Trước tiên hắn nói cho Vương Bình điểm khó khăn về tài lực của phủ Công chúa. Vương Bình nghe xong cũng bày tỏ sự thông cảm, đáp lại chỉ cần có rượu là được, không cần rượu đắt.

Nói chuyện với Vương Bình xong, Lục Thất mới nói chuyện chính với Chu Vũ. Trước tiên là nói đến việc đảm nhiệm chức Lục sự, quả nhiên là đã có người nhận rồi, cũng đúng là quan binh thám báo mà Chu Vũ đưa đến. Chu Vũ rất hài lòng, đồng ý với đề nghị đổi chức quan. Những người luyện võ nhậm chức quan văn, vốn là không phù hợp, chỉ vì có được chức quan nên mới đành phải đảm nhiệm.

Nói đến chuyện quân lương, Chu Vũ cũng vô cùng hài lòng. Lục Thất cũng nói cho Chu Vũ một cách mơ hồ, sau này thiếu trợ cấp bạc, chỉ có thể để thân nhân của những binh lính đã chết đến phủ Công chúa cầu cứu. Với tâm trí và kinh nghiệm trong quân đội nhiều năm của Chu Vũ nên khi Lục Thất vừa nói, y liền hiểu ngay, cười và gật đầu đồng ý.

Cuối cùng hỏi đến chuyện quân tào Lục sự có phải là rời chức rồi không, ánh mắt của Chu Vũ rất khác lạ, nhẹ giọng nói:
– Ở phía sau đó, Từ Sư Đà, đệ biết không?

Lục Thất ngẩn ra, tiếp đến là vẻ mặt có chút bất ngờ, hắn kinh ngạc nói:
– Từ Minh Từ Sư Đà sao?

Chu Vũ ung dung gật đầu, sắc mặt của Lục Thất trở nên trầm trọng. Hắn chưa từng gặp Từ Minh nhưng nghe nói đến đại danh, đó là chiến tướng nổi tiếng của Hưng Hóa quân, trên chiến trường chiến đấu với khí thế dũng mãnh, luận về dũng cảm và sức lực có thể ở trên cả Vương Bình.

– Sao gã ta lại đến đây? Gã ta phải là Đô Úy rồi chứ!
Lục Thất giật mình, hỏi.

– Vốn là Đô Úy nhưng vì chuyện quân lương mà đắc tội với Chủ soái. Ha hả! Một quyền của hắn thiếu chút nữa là đấm chết Chủ soái đoàn quân rồi. Nghe nói là nhờ Tiết Độ Sứ đại nhân nói đỡ nên mới giúp gã tránh được tử tội. Lần này gã có thể rời khỏi Hưng Hóa quân, chắc là có người để gã ta rời đi. Chẳng qua lúc rút thăm, thì Doanh tướng mà gã ta phải quy về dưới trướng không muốn gã ta, vì thế ta chủ động gọi đến.
Chu Vũ thấp giọng giải thích.

Lục Thất gật đầu, vì quân lương mà thiếu chút nữa đấm chết Chủ soái, đúng thật rất lỗ mãng. Việc cắt xén quân lương trong quân là hiện tượng rất phổ biến, gã ta vì quân lương mà đánh Chủ soái thì tất nhiên sẽ không có chủ tướng nào muốn bị “cản tay”. Chủ tướng cắt xén quân lương thật ra phần lớn là để cống nạp lên cấp trên.

– Chu đại ca! Mời vị Từ Minh đó lại đây đi!
Lục Thất hạ giọng nói.

Chu Vũ gật đầu, quay đầu lại gọi:
– Từ lão đệ! Lại đây nói chuyện đi!

Một võ quan lên tiếng trả lời rồi thúc ngựa lên trước, Chu Vũ thúc ngựa nhường vị trí để võ quan cưỡi ngựa song song với Lục Thất. Lục Thất quay đầu nhìn võ quan thì thấy võ quan đó có dáng người khôi ngô, tướng mạo khá anh tuấn, tuổi chừng hai bảy hai tám.

– Đại nhân! Có gì dặn dò?
Võ quan Từ Minh thi lễ hỏi Chu Vũ.

Rất lễ phép, không giống với kẻ lỗ mãng có thể đánh Chủ soái, Lục Thất nghe xong rất có ấn tượng với Từ Minh, Chu Vũ ôn hòa nói:
– Là Lục huynh đệ muốn gặp ngươi!

Từ Minh quay đầu nhìn Lục Thất, thi lễ nói:
– Phò mã đại nhân có gì dặn dò?

Lục Thất lập tức cảm thấy bực tức, hắn nhìn Từ Minh, tức giận nói:
– Câu thứ nhất của huynh rất dễ nghe nhưng câu thứ hai vừa nghe xong thì tôi muốn đấm huynh một cái!

Từ Minh ngẩn ra, Vương Bình ở bên cạnh vui vẻ, cười nói:
– Đệ còn không biết ăn nói hơn cả ta, đệ gọi Lục đại nhân là được rồi, gọi cái gì mà Phò mã đại nhân, vị huynh đệ này của ta không phải là hạng người sống dựa vào phụ nữ đâu.

Vẻ mặt Từ Minh chợt bừng tỉnh, thi lễ nói:
– Đại nhân! Từ Minh đã thất lễ rồi!

Lục Thất gật đầu, nói:
– Từ huynh! Tôi hỏi huynh một câu, nếu như tôi không thiếu quân lương của huynh thì huynh có làm trái quân lệnh không?

Từ Minh ngẩn ra, trả lời:
– Không phải vì quân lương của bản thân mà tôi dám lỗ mãng với quan trên. Tôi cũng biết việc cắt xén quân lương là thường lệ, sở dĩ tôi đấm Chủ soái là vì hắn ta cắt xén quân lương không công bằng. Tôi vì lập công mà được cất nhắc làm Đô Úy, hắn ta không ưa tôi nên cắt xén nửa quân lương bên Tả doanh, nhưng chỉ cắt xén ba phần bên Hữu doanh, đại nhân bảo sao tôi không tức giận cho được.

Lục Thất gật đầu, trong quân có sự thật cắt xén quân lương không giống nhau, thân cận với chủ tướng thì sẽ cắt xén ít, còn không thân cận với chủ tướng sẽ bị cắt xén nhiều hơn một chút. Hậu quả là những tướng quan không thân cận không có đủ năng lực phục chúng đối với quan binh thuộc hạ, đây là một chuyện xấu xa, nham hiểm trong quân.

– Nói như vậy thì chỉ cần tôi công bằng thì Từ huynh sẽ không làm trái lệnh của tôi?
Lục Thất lại hỏi.

Từ Minh nhìn Lục Thất một chút, nói:
– Tôi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của quan trên.

– Nếu Từ huynh quy về làm Dực Vệ ở phủ Công chúa, vậy mệnh lệnh của Công chúa điện hạ không bằng mệnh lệnh của quan trên sao?
Lục Thất cười nhạt, hỏi.

– Không phải! Phủ Công chúa thì tất nhiên mệnh lệnh của Công chúa là cao nhất.
Từ Minh nghiêm sắc mặt đáp.

– Nếu Công chúa hạ lệnh, lệnh cho Từ huynh làm việc theo mệnh lệnh của tôi, mà chức quan của huynh còn cao hơn tôi, không biết Từ huynh sẽ làm như thế nào?
Lục Thất cười nhạt hỏi.

– Có mệnh lệnh như vậy của Công chúa thì Từ Minh tất nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của đại nhân rồi, ngay cả có xung đột với mệnh lệnh của quan trên thì cũng phải chấp hành lệnh của Công chúa.
Từ Minh nghiêm mặt đáp.

Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
– Chúc mừng Từ huynh! Công chúa truyền lệnh ta sắp xếp chuyện Dực Vệ. Bắt đầu từ bây giờ, ta thay mặt Công chúa bổ nhiệm Từ Minh làm Công Chúa Úy của phủ Công chúa, chức quyền dưới Phó Điển Quân, thống lĩnh Dực Vệ nội phủ, bậc võ tán chuyển thành Chiêu Võ Giáo Úy lục phẩm.

Từ Minh ngay lập tức giật mình nhìn Lục Thất, qua mấy giây mới kinh ngạc, nói:
– Đại nhân để tôi làm Công Chúa Úy sao?

Lục Thất gật đầu, hỏi:
– Từ huynh không muốn à?

Từ Minh chần chừ một chút, nói:
– Công Chúa Úy là chức quan lớn khó có được, về lý thì tôi có cầu cũng không được. Nhưng tôi đã quen với việc trong quân, chỉ e không chịu được sự gò bó.

Lục Thất gật đầu, Từ Minh quả là người thẳng thắn. Lục Thất ôn hòa nói:
– Từ huynh! Tôi không ép huynh nhậm chức Công Chúa Úy, nhưng tôi muốn nhắc nhở huynh, cứ coi như một lần nữa huynh được làm Doanh tướng thì huynh vẫn bị ‘chịu nhục’ như trước thôi.

Từ Minh gật đầu, nói:
– Tôi hiểu rõ khuyết điểm của mình. Chỉ có điều đảm nhiệm Công Chúa Úy thì rất có thể không thể ra chiến trường được, tôi muốn làm một đội trưởng hơn, kể cả là hỏa trưởng cũng được.

Lục Thất gật đầu, hắn hiểu những điều Từ Minh nói. Giống như Vương Bình nói, rời khỏi quân đội thì không biết sống thế nào, nhưng chính vì Từ Minh từ chối nên Lục Thất lại càng muốn Từ Minh nhận chức Công Chúa Úy. Đây là người có tính tình thẳng thắn, có tướng tài như này phục tùng mệnh lệnh của Công chúa thì nhất định hắn phải nắm lấy trong tay.

– Từ huynh! Nhậm chức Công Chúa Úy cũng không phải là không được ra chiến trường. Hôm nay thành Công Chúa Úy, chỉ có thể là một đoạn đường trên bước đường hoạn lộ, một khi Phủ quân của phủ Công chúa xuất chinh thì Công Chúa Úy cũng có thể xuất chinh. Nói ngay đến lần diệt thổ phỉ này đi, Công Chúa Úy cũng có thể làm quan áp tải lương thực.
Lục Thất mỉm cười nói.

Từ Minh ngẩn ra, nói:
– Đại nhân nói, tôi làm Công Chúa Úy cũng không phải là mãi mãi chỉ ở trong phủ Công chúa sao?

– Đúng vậy! Nhưng huynh nhậm chức Công Chúa Úy, cứ coi như đến quân đội rồi cũng không được làm trái lệnh của Chủ soái, càng không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì trong quân. Nếu như huynh không chịu ngồi yên mà nhất định muốn tham chiến, thì một phần quân công huynh cũng không được hưởng.
Lục Thất ôn tồn giải thích.

Từ Minh suy nghĩ một chút, chợt Vương Bình nói:
– Từ lão huynh! Huynh là đầu gỗ à, còn không nghe ra sao. Huynh muốn một lần nữa được làm Doanh tướng thì rất khó, người huynh đệ kia của tôi để huynh nhận chức Công Chúa Úy trước, sau này phủ Công chúa tăng cường quân bị thì huynh sẽ có cơ hội, có tư cách được điều làm Doanh tướng. Huynh còn muốn làm hỏa trưởng, đúng là muốn nửa đời còn lại làm lính quèn đây mà.