Quyển 2 - Chương 85: Mưu xa

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất ngẩn ra, hắn nghe xong hết sức bất ngờ, lạnh nhạt nói:
– Thiên Ngưu Vệ cái gì, sao ta chưa bao giờ nghe qua?

– Thiên Ngưu Vệ là Vệ quân trực thuộc Hoàng cung, nếu như ngươi xằng bậy, chính là đại tội diệt tộc đấy.
Ngô thần bộ đe dọa nói.

– Nói như vậy, ngươi cùng ngũ đại thế gia không có quan hệ gì.
Lục Thất âm trầm nói.

– Có, ta có quan hệ thân thích với Vinh thị.
Ngô thần bộ vội trả lời.

– Vinh thị à, người có thân thích với Vinh thị nhiều đếm không xuể, ta với Vinh thị cũng có thân đấy.
Lục Thất khinh thường đáp lại.

– Ngươi chớ làm loạn, ta là thân thích với nhân vật Vinh thị vô cùng trọng yếu tại kinh thành đấy, nếu ngươi cùng Vinh thị có thân, vậy chúng ta là người một nhà rồi.

– Người một nhà?
Lục Thất ôn hòa nói.

– Đúng, là…
Tiếng mới phun ra một nửa, đoản kiếm của Lục Thất đã lại quét tới, tàn nhẫn chém xuống đầu Ngô thần bộ, thân thể hắn cũng vội vàng thối lui ngoài ba thước, tránh dây phải máu tươi.

Lỗ Hải đối diện cũng làm theo, vung lên trường đao trong tay chém bay đầu Tôn Ngọc Thư, sau đó trường đao chỉa tới nữ nhân rồi nhìn về phía Lục Thất. Lục Thất lắc đầu, sau đó quay về thi thể Ngô thần bộ, khom lưng lục soát sơ qua, sau đó vẫy tay ra hiệu rời khỏi phòng.

Ở bên ngoài đợi trong chốc lát, thấy Quý Ngũ thúc và Diêu Tùng đi đến, bốn người mới cùng nhau kín đáo rời khỏi Tôn phủ, ra đến bên ngoài thì vào một chiếc kiệu xa, ở trong xe thay đổi quần áo.

– Ngũ huynh, được nhiều ít?
Trong xe, Lỗ Hải nóng lòng hỏi.

Quý Ngũ thúc trừng mắt nhìn hắn, buồn bực nói:
– Nhớ kỹ, lần này cái gì cũng không đoạt được.

Lỗ Hải ha hả một tiếng, cũng không giận mà chỉ thuận theo ngậm miệng, lúc này Quý Ngũ thúc mới ôn hòa nói với Lục Thất:
– Có hai vạn ba.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
– Ngũ thúc, chớ nên đổi thành tiền mặt ở kinh thành.

– Vâng, ta nhớ kỹ.
Quý Ngũ thúc ôn tồn ứng lời.

Lục Thất gật gật đầu, lại ôn hòa nói:
– Ngũ thúc, sắp tới sẽ có công vụ phải rời kinh, Ngũ thúc thông báo với quan tướng một chút, buổi trưa ngày mai tụ họp gặp mặt ở Túy Vân tửu lâu.

– Vâng.
Quý Ngũ thúc đáp.

– Rời kinh, phải đi Nam đại doanh sao?
Lỗ Hải lại mở miệng.

– Không phải, là phụng mệnh hộ tống một vị quan viên.
Lục Thất ôn tồn trả lời, Quý Ngũ thúc lại trừng mắt với Lỗ Hải một cái, Lỗ Hải im lặng.

– Ngũ thúc, mang các huynh đệ đi Vạn Hoa lâu, thoải mái thả lỏng tinh thần thể xác một phen đi.
Lục Thất ôn tồn nói.

Quý Ngũ thúc gật gật đầu, không ngờ Lỗ Hải lại nói:
– Ta không đi uống rượu hoa, ta muốn đi đổ phường, uống rượu vào là ta gây họa đấy.

Lục Thất nghe xong kinh ngạc nhìn Lỗ Hải, Lỗ Hải toét miệng, cười nói:
– Không cần nhìn, ta không có ngu.

Lục Thất nghe thì mỉm cười, gật gật đầu, rồi lại nghe Lỗ Hải hỏi:
– Ngươi giống như không thích ở bên ngoài tìm nữ nhân ngủ.

Lục Thất lại nhìn hắn, cười cười, ôn hòa nói:
– Ta thích sự yên tĩnh ở nhà, ở nhà ta có thể ngủ ngon giấc một chút.

Lỗ Hải gật đầu, cười nói:
– Nữ nhân trong nhà ngươi đều là mỹ nhân mà.

Lục Thất nhìn hắn, ôn hòa nói:
– Lỗ Hải, con người của ta có thể dung túng rất nhiều việc, nhưng tuyệt không chấp nhận thân nhân chịu nhục. Nữ nhân của ta đều là thân nhân của ta, về sau ngươi phải tôn trọng các nàng, nếu không chúng ta huynh đệ cũng không cần làm.

Lỗ Hải ngẩn ra, gật đầu nói:
– Lời ngươi nói ta nhớ kỹ rồi, trong lòng của Lỗ Hải ta, thực sự tín phục ngươi lắm đấy.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói:
– Trong lòng ta, cũng coi ngươi và Diêu Tùng là huynh đệ.

Lỗ Hải gật đầu, ôn hòa nói:
– Nói thật, lúc mới bắt đầu, ta cảm thấy ngươi làm việc dông dài như đàn bà, hiện tại ta đã biết rõ rồi, ngươi là một nhân vật âm tàn ngoan độc dám làm dám chịu.

Lục Thất nghe liền mỉm cười, ôn hòa nói:
– Ngươi cảm thấy như vậy là chuyện của ngươi, ta làm việc luôn luôn thượng binh phạt mưu (dùng binh cảnh giới cao nhất chính là dùng mưu lược chiến thắng địch nhân) cẩn thận, Bá Vương dũng mãnh đấy, nhưng rốt cuộc vẫn bại vào tay Lưu Bang thôi.

Lỗ Hải nhìn Lục Thất giây lát, chợt nhỏ giọng hỏi:
– Có phải ngươi muốn làm Lưu Bang không?

Lục Thất nghe xong dở khóc dở cười, đành phải nói:
– Ta là dẫn chuyện xưa để ví von.

Lỗ Hải nghe xong cười ha hả, nhếch miệng nói:
– Ta cũng chỉ hỏi một chút thôi mà.

Lục Thất nghe thật muốn đấm cho một quả, lại nghe Diêu Tùng nói:
– Đại nhân đừng để ý đến gã, gã là một thằng đần độn, có thể khiến cho người ta tức chết đó.

Lục Thất chỉ đành im lặng ánh mắt yên tĩnh, không ngờ Lỗ Hải lại nói:
– Ta nói đại nhân, không bằng ngươi cũng đi đổ phường đi.

Lục Thất tức giận nhìn hắn, lắc đầu nói:
– Đổ phường ở kinh thành ta đi không được.

– Vì sao đi không được?
Lỗ Hải kinh ngạc hỏi.

Lục Thất nhìn gã mỉm cười, ôn hòa nói:
– Tự ngươi ngẫm lại xem, vì sao ta đi không được.

Thần tình Lỗ Hải chăm chú, trừng lớn hai mắt nhìn Lục Thất, quan sát trong chốc lát mới ôn hòa nói:
– Người đi đổ phường không được, hoặc là có cừu oán, hoặc chính là cao nhân đổ môn, ngươi hẳn là người sau đi.

Lục Thất gật gật đầu, ôn hòa nói:
– Có lần ta đi đổ phường, thắng một mạch vạn lượng, sau đó đổ phường còn tặng ta thêm vạn lượng.

– Thật sao, ngươi nói là sự thật.
Lỗ Hải trợn mắt, sửng sốt chất vấn.

Lục Thất chỉ cười không nói, Lỗ Hải chợt giơ tay tóm lấy cánh tay phải của hắn, nhỏ giọng nói:
– Ngươi dạy ta được không, ta bái ngươi làm sư phụ.

Lục Thất mỉm cười, lắc đầu nói:
– Dạy không được, trời sinh ta có một chút dị năng nhìn xuyên thấu, có thể mơ hồ nhìn được tình hình bên trong bảo hạp.

Lỗ Hải ngẩn ra, lập tức vẻ mặt thất vọng buông lỏng ra Lục Thất, Lục Thất nhìn gã, ôn hòa nói:
– Bên trong đổ phường có phân nửa là kỹ xảo gạt người đấy, liền nói đến bảo hạp đổ súc sắc, nếu ta chấp tiểu, sẽ có cao nhân dùng bạc ném một cái lên bàn, con súc sắc ở trong bảo hạp lập tức sẽ trở thành đại. Lúc ấy ta đang cần gấp bạc để chuộc người, nên mới vứt bỏ mọi đắn đo liên tục thắng đủ vạn lượng.

Lỗ Hải kinh ngạc gật đầu, Quý Ngũ thúc chợt lạnh giọng nói:
– Đã nghe chưa, còn đòi đánh bạc, ngẫm lại xem ngươi đã dâng cho người ta bao nhiêu bạc rồi.

Lỗ Hải lập tức như quả cầu da bị xì hơi ỉu xìu, nhưng rất nhanh buồn bực mắng:
– Con mẹ nó, ông nội đây về sau sẽ không bao giờ chơi đổ súc sắc nữa.

Lục Thất nghe xong lập tức ngửa đầu nhìn trần xe, cũng nghe thấy Quý Ngũ thúc buồn bực hừ một tiếng.

Bên trong xe yên tĩnh trong chốc lát, Lục Thất đột nhiên hỏi:
– Ngũ thúc có quen biết với bang áo xám của Hôi Ưng kia sao?

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mới nói:
– Không thể nói là biết, nhưng trước đây có cùng bang áo xám mua bán một lần.

– Thực lực của bang áo xám thế nào?
Lục Thất hỏi.

– Ở ngoài năm trăm dặm Hoàn Lang sơn, bang áo xám có dựng lên sơn trại, nghe nói hiện giờ có hơn tám trăm người, Sơn chủ thì có năm người, trong đó bao gồm Hôi Ưng, mà đại nhân hỏi về bang áo xám làm gì?
Quý Ngũ thúc ôn tồn hỏi ngược lại.

Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
– Quân tiễu phỉ có thể sẽ đi tiêu diệt bang áo xám, mà trước đó không lâu, ta từng cùng với Hôi Ưng tiếp xúc qua một lần. Ta đang nghĩ có thể đi gặp mặt một chút không, để cho bang áo xám đi lánh mũi nhọn.

– Tâm tư của đại nhân là muốn thâm giao với Hôi Ưng ư.
Quý Ngũ thúc ôn hòa nói.

Lục Thất gật gật đầu, ôn hòa nói:
– Ngũ thúc, ngày sau nếu ta có kỳ ngộ, có lẽ sẽ có thể thống lĩnh càng nhiều quân binh đấy.

Quý Ngũ thúc ôn hòa nói:
– Đi gặp thì có thể, tuy nhiên sơn phỉ kiêu hãn, rất khó chịu quy thuận.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
– Ngũ thúc, nếu Hôi Ưng chịu nghe lời khuyên trốn đi, số ngân phiếu kia cho gã có được không?

Quý Ngũ thúc ngớ ra, tiếp đó gật đầu nói:
– Cũng được, mối họa kia dù sao cũng quá lớn.

Lục Thất gật đầu, ánh mắt vừa nhìn về phía Diêu Tùng, Diêu Tùng lập tức ôn hòa nói:
– Hết thảy đều do đại nhân làm chủ, Diêu Tùng biết đại nhân là người đánh cuộc lớn.

Lục Thất vui mừng mỉm cười, ôn hòa nói:
– Cơ hội phát tài của chúng ta, sau này sẽ có rất nhiều đấy.

Ở trong xe bàn về việc gặp mặt làm thân với Hôi Ưng, sau đó Lục Thất xuống xe rời đi. Hắn cũng không trở về tú trang, mà tới chỗ huynh trưởng ở một đêm, sáng sớm ngày kế mới trở về tú trang.

Tại tú trang dùng xong điểm tâm, xe ngựa của Mạnh Thạch cùng với sáu gã kỵ tướng tùy tùng đã đến, Lục Thất đành phải xuất môn lên xe.

Trong xe, Lục Thất tiếp nhận công văn của Mạnh Thạch, nhìn xong thì lâm vào sửng sốt. Công văn chia làm hai phần, một là Thái tử bổ nhiệm hắn làm Điện Ti Đô Ngu Hầu, một công văn khác là giao cho hắn đi chấp hành chỉ lệnh của Đại tướng quân.

Quân chức Đô Ngu Hầu hắn có từng nghe qua. Trong Tiết Độ Sứ Nha quân có chức quan Đô Ngưu Hầu, còn trong ngoại Nha quân của Tiết Độ Phó Sứ sắp đặt chức quan Phó Đô Ngu Hầu. Quân chức này tương đương với Trung Quân Lệnh trong doanh quân, nắm giữ quyền uy rất lớn. Tuy nhiên Đô Ngu Hầu mà Thái tử bổ nhiệm, chỉ có thể là chức quan hư quyền.

– Thái tử điện hạ bổ nhiệm ngươi làm Đô Ngu Hầu, là tín nhiệm ngươi đấy, cũng là coi trọng ngươi.
Mạnh Thạch ôn tồn mở miệng.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
– Điện hạ ban chức, hạ thần rõ ràng, chỉ có điều hạ thần vẫn đang là Lữ Soái phủ Ung Vương, không biết kiêm nhiệm Đô Ngu Hầu có hợp pháp chế hay không.

Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
– Xem ra ngươi vẫn có hiểu biết, Điện hạ vốn định bổ nhiệm ngươi làm Đô Ngu Hầu của Long Võ quân, sau lại được cho biết làm thế không hợp pháp độ, cho nên đổi thành Điện Ti Đô Ngu Hầu. Điện Ti là thị vệ thân quân, ngươi đảm nhiệm Điện Ti Đô Ngu Hầu, tương đương với kéo dài chức trách Thiên Ngưu Vệ quan, ta nói như vậy, ngươi hiểu được không?