Quyển 5 - Chương 150: Ngu tự chi giải

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất thu chân lại, lạnh giọng nói:

– Lấy ra.

Nam nhân run rẩy ứng thanh, trở mình đến bên hố tròn, nghiêng người giơ tay lấy vật trong hố, đó là một cái hộp dài, nam nhân sợ hãi đem chiếc hộp dài đến hai thước đặt dưới chân Lục Thất.

– Mở ra.

Lục Thất lùi về phía sau một bước phân phó.

Nam nhân sợ hãi gật đầu, giơ tay mở khóa hộp gỗ, từ từ mở hộp, Lục Thất nhìn vào, trong hộp có một thanh đoản kiếm, văn án thành cuộn, một thánh chỉ đã ngả vàng, và hơn mười món đồ bằng ngọc.

Lục Thất tiến lên phía trước khom lưng, giơ tay cầm lấy thanh đoản kiếm, đoản kiếm là tạo hình ngư trường kiếm, hắn giơ tay rút đoản kiếm ra quan sát, mắt thấy lưỡi đoản kiếm bằng như thu thủy, Lục Thất biết xem hàng, vừa nhìn đã biết đây là một thanh bảo chủy siêu việt thượng phẩm, hắn tra kiếm vào vỏ, trong lúc khom lưng thuận thế bỏ vào trong ủng, lâu rồi hắn không giấu dao trong ủng.

Lục Thất giơ tay cầm lấy thánh chỉ và văn án, đầu tiên là mở thánh chỉ ta đọc, đọc xong không khỏi ngẩn người, thánh chỉ này là thánh chỉ của Chu quốc, nội dung là sắc phong Thuận Vương Việt quốc làm Việt Vương thế tử, thánh chỉ này hẳn là sau khi Việt quốc xưng thần với Chu quốc, Chu hoàng đế ban cho Việt quốc Thuận Vương, ý tứ đương nhiên là ủng hộ Thuận Vương làm người thừa kế Việt quốc, thánh chỉ này kì thực đã trở thành giấy lộn.

Lục Thất mở văn án ra xem, không có tìm được thông tin gì hữu dụng, hắn lạnh lẽo liếc nhìn nam nhân kia một cái, tiến lên giơ tay tóm lấy hắn, nửa kéo nửa lôi đến trước cửa nhà, giao cho cận vệ, bảo cận vệ cầm thánh chỉ và văn án, áp giải nan nhân kia đến Đại Lý Tự.

Buổi sáng ngày kế tiếp, Lục Thất đang ở trong phòng đọc sách, bị tiếng gõ cửa dồn dập làm cho giật mình, bước nhanh ra mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là một nô tì trung niên, nô tì sợ hãi nói:

– Lão gia, đại quan truyền chỉ đang ở trong tiền phủ.

Lục Thất giật mình, hỏi:

– Truyền chỉ? Là ai?

– Là ba vị công công.

Nô tì vội trả lời.

Lục Thất gật đầu, Tiểu Điệp và Hương Nguyệt ở phòng trong cũng nghe tiếng đi ra, Lục Thất quay đầu ôn hòa nói:

– Là người trong cung đến, chỉ có ba vị công công, tự ta đi là được.

Tiểu Điệp đáp ứng, Lục Thất tự mình đến tiền phủ, nhìn vào bên trong, vị công công này hắn biết, là Vương Kế Ân, cùng hai người lạ mặt khác, nhưng rõ ràng là kẻ theo hầu.

– Vương Đô Tri đã đến.

Lục Thất mỉm người tiến vào củng lễ.

– Không dám, nô tài kiến lễ phò mã gia.

Vương Kế Ân cung kính khom lưng, hắn là thiên tử gia thần, đối với đại thần bình thường có thể tỏ thái độ, nhưng đối với con rể hoàng đế thì phải nô tài ti lễ.

Lục Thất thấy Vương Kế Ân tay trái cầm thánh chỉ, ôn hòa nói:

– Vương Đô Tri là đến truyền chỉ sao?

– Đúng vậy, mời phò mã vào trong sảnh tiếp chỉ.

Vương Kế Ân thẳng lưng cung kính nói.

Lục Thất gật đầu, làm một tư thế xin mời, xoay người sải bước đi vào tiền sảnh, Vương Kế Ân một mình đi theo vào trong tiền sảnh, Lục Thất xoay người vén bào quỳ xuống, cung kính nói:

– Thần Lục Thiên Phong nghe tuyên.

– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chỉ ý xuống, truy phong tiên phụ của Lục Thiên Phong làm huyện công Ngu Thành, phụ quốc đại tướng quân.

Vương Kế Ân tuyên chỉ nói.

– Thần khấu chỉ tạ ơn.

Lục Thất cung kính hồi đáp, sau đó giơ tay nhận thánh chỉ.

Lục Thất đứng dậy xong, Vương Kế Ân mỉm cười nói:

– Phò mã gia, bệ hạ nói, phò mã gia đến từ Giang Nam, mà Giang Nam là Ngô địa thời cổ, phò mã gia từ Ngô địa đến quy phục Đại Chu, đối với việc mở mang bờ cõi Đại Chu lập bao chiến công hiển hách, bệ hạ nghĩ đi nghĩ lại, liền nhớ ra chữ ngu của hổ đầu ngu thân, hổ đầu nghĩa là soái tài thiện chiến, bệ hạ liền đem chữ ngu này ban cho phò mã gia.

Lục Thất nghe xong trong lòng âm thầm phỏng đoán, nghĩ một chút, nói:

– Vương Đô Tri, bệ hạ có phải muốn viết chữ ngu cho ta?

Vương Kế Ân thoáng giật mình, nói:

– Bệ hạ tứ phong cho tiên phụ của phò mã bệ hạ làm huyện công Ngu Thành, chính là ban cho chữ ngu, phò mã gia phải đem thánh chỉ tứ phong này, đặt trước linh vị huyện công gia, tuyệt đối không được bỏ xuống.

Lục Thất gật đầu, nói:

– Đa tạ Vương Đô Tri chỉ bảo.

– Không dám nói chỉ bảo, có điều nô tài biết một điển cố rất nổi tiếng về Ngu Thành.

Vương Kế Ân cung kính nói.

– Ồ, nguyện nghe Vương Đô Tri chỉ giáo, mời Vương Đô Tri ngồi xuống nói chuyện.

Lục Thất mỉm cười nói.

– Nô tài không ngồi đâu.

Vương Đô Tri từ chối nói.

– Vậy mời Vương Đô Tri chỉ giáo một chút điển cố.

Lục Thất nói.

– Điển cố đó là, vùng đất Ngu Thành thời cổ từng là Ngu quốc, còn vùng đất Thái Nguyên từng là Tấn quốc, năm đó Tấn quốc muốn thảo phạt Quắc quốc, nhưng cần phải đi qua Ngu quốc, vì vậy Tấn quốc liền dùng bảo mã mỹ ngọc mượn đường, Ngu quốc cho Tấn quốc mượn đường, để Tấn quốc tiêu diệt Quắc quốc.

Vương Đô Tri mỉm cười nói.

Lục Thất bừng tỉnh, nói:

– Ngươi là nói điển cố môi hở răng lạnh.

– Đúng đúng, phò mã gia cũng biết.

Vương Đô Tri mỉm cười nói.

Lục Thất trong lòng đã hiểu, mỉm cười nói:

– Điển cố môi hở răng lạnh thì ta biết, chỉ không biết Ngu quốc và Quắc quốc ở chỗ nào, có phải Quắc Châu gần Lạc Dương, chính là Quắc quốc thời cổ hay không.

– Phò mã gia nói không sai, Quắc châu bây giờ, thời cổ từng là Quắc quốc.

Vương Đô Tri mỉm cười nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

– Tạ Vương Đô Tri chỉ bảo.

– Không dám, kì thực thời kì cổ Chu, Chu Võ Vương phân phong chư hầu, người đứng đầu Ngu quốc lúc đó cùng người đứng đầu Ngô quốc là huynh đệ ruột thịt, cho nên tổ tiên của Giang Nam Ngô địa, xuất xứ từ Trung Nguyên Hoàng Hà cổ địa.

Vương Đô Tri lại nói.

– Ồ, thụ giáo.

Lục Thất gật đầu trả lời.

– Phò mã gia, nô tài về đây.

Vương Đô Tri cúng kính từ lễ.

– Vương Đô Tri đi một chuyến vất vả, ở lại nghỉ ngơi chút đã, để ta đi lấy chút tiểu lễ.

Lục Thất ôn hòa nói.

– Không không, nô tài không bao giờ nhận lễ, nô tài cáo từ.

Vương Đô Tri từ chối nói.

Lục Thất ngẩn ra, nói:

– Vương Đô Tri, ta là một võ nhân, thích nói thẳng nói thật, ngươi thực sự không thể nhận chút vất vả này sao? Ta ở Giang Nam, trước giờ đều làm như vậy.

– Nô tài thực sự không cần vất vả, tuyệt không dối trá.

Vương Đô Tri nghiêm mặt nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

– Tốt lắm, tình nghĩa của Vương Đô Tri ta sẽ ghi nhớ, sau này Vương Đô Tri có việc khó xử, có thể nói với ta.

– Nô tài làm việc cho chủ tử, là chuyện đương nhiên, nô tài cáo từ.

Vương Đô Tri cung kính nói, sau đó quay người rời đi, Lục Thất tiễn hắn ra ngoài.

Tiễn Vương Đô Tri đi rồi, Lục Thất cầm thánh chỉ trở về đông viện, gặp Tiểu Điệp và Hương Nguyệt, đem sự tình nói qua một chút, cuối cùng nói:

– Hôm qua ta đem thánh chỉ phát hiện được chuyển đến Phủ Khai Phong, hôm nay Chu hoàng đế lại đưa đến thánh chủ truy phong tiên phụ, cũng không biết có phải trùng hợp hay không.

– Chắc chắn không phải trùng hợp, Thất lang là vô tình bắt được người đó và có được thánh chỉ vô dụng, đương nhiên là phải giao ra, bằng không người ở trong phủ giết không được, thả ra cũng sẽ có hậu hoạn phiền toái, Chu hoàng đế thấy Thất lang gửi thánh chỉ đến, e là đã nghĩ nhiều, cho nên dùng biện pháp truy phong tiên phụ, dùng điển cố nhắc nhở Thất lang.

Tiểu Điệp dịu dàng trả lời.

Lục Thất lắc đầu, nói:

– Điển cố môi hở răng lạnh, là bảo mã mỹ ngọc mượn đường, hậu quả Ngu quốc bị diệt, Chu hoàng đế là đang nhắc nhở ta, nếu cùng Triệu Khuông Dẫn cấu kết, sẽ có kết cục giống như Ngu quốc, hắn là đang đem quan hệ của ta với Chu quốc, so sánh thành môi hở răng lạnh, vấn đề là ta và hắn, căn bản không phải một thể, hắn là răng, ngược lại lúc nào cũng có thể cắn ta.

– Bên ngoài nhìn vào, Thất lang và Chu hoàng đế là quan hệ răng môi gắn bó, suy cho cùng là cha vợ con rể thân thiết, Chu quốc nếu bị Triệu Khuông Dẫn cướp đoạt, thì sẽ phải quay ngược trở lại đối phó Hà Tây, đó có lẽ chính là ý Chu hoàng đế muốn nhắc nhở.

Tiểu Điệp nói.

– Nhắc nhở như vậy, khó tránh một bên chịu thiệt.

Lục Thất cười nhạt châm biếm nói.

Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:

– Thất lang, chàng nói người chuyển lời có ý giải thích chữ ngu, nói hổ đầu ngô thân, liệu có phải có ẩn ý khác, nói Ngô địa, phần lớn là chỉ khu vực phụ cận Thường Châu.

Lục Thất nghe xong như có điều suy nghĩ, hổ đầu ngô thân, Chu hoàng đế cố ý đem một chữ ngô nói thành ngô thân, chẳng lẽ thực sự có ẩn ý khác, hắn muốn ám chỉ điều gì? Không lẽ Chu hoàng đế hoài nghi, quân lực Thường Châu của hắn, vẫn còn tồn tại.

– Mặc kệ hắn có ẩn ý hay không, ta không có hứng thú suy đoán.

Lục Thất suy nghĩ một lát, đột nhiên mất kiên nhẫn nói.

Tiểu Điệp bật cười, tay ngọc nâng thánh chỉ, dịu dàng nói:

– Mặc kệ Chu hoàng đế có ẩn ý gì, thánh chỉ truy phong tiên phụ này, xác thực là chuyện gia ân vinh sủng, đại thần bình thường, muốn cũng không được.

Lục Thất nghe xong gật đầu tán thành, Chiết Hương Nguyệt đột nhiên dịu dàng nói:

– Thiên Phong, nếu là tế tổ, có nên mời công chúa hay không, nếu không thông báo, e rằng sẽ bị coi là xem nhẹ.

Lục Thất ngẩn ra, sau đó lãnh đạm cười khổ, nhẹ giọng nói:

– Công chúa, ta cũng không biết phải thông báo thế nào.

– Nô có thể đi thông báo, nô có thể cùng thập tứ tiến cung, thập tứ bây giờ đã là tam phẩm cáo mệnh.

Chiết Hương Nguyệt dịu dàng tự đề cử, nhưng Tiểu Điệp lại giơ tay kéo nàng, đi vào trong phòng.