Quyển 3 - Chương 107: Lôi kéo

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một lát sau, từ cửa trướng có một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo giáp đi vào, sau khi đi vào, ôm quyền chào:
– Bái kiến Vạn tướng quân.

Vạn Bân gật đầu, nói:
– Ngươi đến có chuyện gì không?

– Vạn tướng quân, Trung phủ sứ đại nhân muốn lập bên Thái Hồ huyện Nghi Hưng một bia đình ghi chiến tích Thường Châu, và xây dựng một thư viện. Đây là văn bia Lễ bộ yêu cầu lập, mong đại nhân xem qua một chút, nhìn xem có thể làm được không?
Tiểu Vân mỉm cười nói, đi lên mang thư đưa cho Vạn Bân.

Vạn Bân ngẩn ra nhận thư, mở ra xem qua, sắc mặt lập tức âm trầm bất định, nội dung chính là chiến kí Thường Châu, viết cũng coi như lời văn khí khái, chỉ có điều tổng soái chỉ huy binh thu phục hồ Trường Đãng viết thành Anh Vương. Mà y cũng trở thành một chủ soái quan trọng, dưới quyền Anh Vương, ba đại thống soái chính là Dương Côn, Cố Viêm Vũ và Vạn Bân, ngoài ra vẫn còn miêu tả mấy chục người, Lục Thiên Phong cũng ở trong đó, nhưng bị kẹp trong mười người.

– Đại nhân, Trung phủ sứ đại nhân đã nói, văn bia này có thể khiến đại nhân bị Bệ hạ nghi ngờ, nếu đại nhân cho rằng không sao, vậy cứ chuyển lên kinh.
Tiểu Vân cười nhạt nói.

Vạn Bân do dự trong chốc lát, mới nói:
– Không sao.

– Nếu không sao, vậy chuyện thư viện vẫn phải thông báo cho đại nhân một tiếng, đại nhân lập được công ở Thường Châu, hẳn là sẽ được thưởng công của phủ Công chúa. Chỉ có điều đại nhân cự tuyệt phủ Công chúa thưởng công, mà phủ Công chúa cũng không thể chiếm lấy phần thưởng công của Vạn đại nhân, cho nên hay là dùng số tiền thưởng công của Vạn đại nhân đi xây thư viện, sau này học sinh ở Thường Châu có thể học miễn phí.
Tiểu Vân dịu dàng nói.

Mặt Vạn Bân biến sắc, chần chừ một chút, lắc đầu nói:
– Không được, đó là tai họa.

– Trung phủ sứ đại nhân cũng nói, tiền xây dựng thư viện còn có của Dường Côn tướng quân và Cố tướng quân, chỉ là Vạn tướng quân dùng toàn bộ tiền thưởng công, hơn nữa là phủ Công chúa làm chủ.
Tiểu Vân mỉm cười lại nói.

Vạn Bân ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói:
– Thay ta cảm ơn Trung phủ sứ đại nhân.

– Đại nhân, Trung phủ sứ còn nói, cuộc chiến ở Thường Châu, công của Ngô Thành Quân cao, Trung phủ sứ sẽ báo cáo lên Công chúa, mong Công chúa điện hạ thăng quan cho tướng sĩ Ngô Thành Quân.
Tiểu Vân lại nói thêm.

Vạn Bân ngẩn ra nhìn Tiểu Vân, chần chừ một chút, nói:
– Công chúa phong, không được hay cho lắm.

– Đại nhân, Trung phủ sứ nói, chỉ có thể phủ Công chúa quang minh chính đại phong, nếu để người khác, sẽ xuất hiện hiềm nghi. Trung phủ sứ đại nhân nói, sẽ xin phong hầu cho đại nhân, nhưng chưa chắc có thể thành.
Tiểu Vân đáp lại.

Vạn Bân ngẩn ra, trong mắt có sự ảm đạm nói:
– Nhất định sẽ không thành, đừng hao tổn tâm trí lại gây ra tai họa nữa.

– Trung phủ sứ đại nhân nói, nếu là thực phong hẳn là khó thành, nhưng có thể xin hư phong thử xem, tỷ như xin phong thành Ngô Thành Hổ Khâu hầu, Chu Vũ tướng quân xin phong làm Vi Dương Trừng bá, Vương Bình đại nhân xin phong là Tửu Tuyền bá, Ngưu tướng quân xin phong thành Thạch Công bá.
Tiểu Vân nói.

Vạn Bân sửng sốt, kinh ngạc nói:
– Ngươi nói, phần lớn là phong cảnh của Tô Châu.

– Đúng vậy, Hổ Khâu Hàm Kiếm, nghĩa là soái. Sơn Kỳ thuộc Thạch Công. Vũ vi Cương, có thể so sánh với Dương Trừng. Vương Bình đại nhân thích rượu ngon, tự nhiên hy vọng càng nhiều càng tốt.
Tiểu Vân cười nhạt nói.

Vạn Bân nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau, hạ giọng nói:
– Dâng tấu lên như vậy sao?

– Nghe nói Bệ hạ thích văn yêu nhã, chính là dâng tấu như vậy, nhưng đại nhân sau này phải nói không biết chuyện xin phong hầu.
Tiểu Vân cười nói.

Vạn Bân gật đầu nói:
– Bổn quân đã hiểu, cảm tạ trước.

– Xin phong hầu cho đại nhân là chuyện nên làm, phủ Công chúa có thể có được Thường châu, công lao của đại nhân không thể bỏ qua.
Tiểu Vân nghiêm nghị nói.

Vạn Bân ngẩn ra nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân cười nhạt nói:
– Đại nhân, ta đi đây.

– Ồ, ta tiễn Phó sứ đại nhân.
Vạn Bân đứng dậy khách khí nói, thật sự tiễn Tiểu Vân rời đi.

Hoàng cung Đường quốc, Hi Vũ các, Đường Hoàng một thân mặc áo bào trắng rộng ngồi ở trên giường cẩm, ngồi ở bên trái giường là một mỹ nhân xinh đẹp, mỹ nhân mi thanh mục tú, thần thái muôn vẻ.

Đường Hoàng lúc này đang xem một tấu sớ, mày chợt nhíu lại, mỹ nhân bên cạnh nhìn thấy, ôn nhu hỏi:
– Bệ hạ, có chuyện gì phiền lòng sao?

– Ngô Thành đưa lên tấu xin phong hầu, nhìn rất lý thú, nhưng trẫm cảm thấy hình như có cái ý hàm ẩn gì đó, ngươi xem giúp trẫm xem.
Đường Hoàng thuận miệng nói.

Hạ đại nhân vội tiếp nhận tấu, chuyển qua cho mỹ nhân, mỹ nhân nhận lấy tấu, nhìn một chút, cười nói:
– Ngô Thành đúng là thú vị, sao lại xin phong danh hiệu như vậy, nhìn giống như tên phong cảnh, Hổ Khâu hầu, Hổ Khâu không phải là danh thắng của Tô Châu sao, nghe nói còn có chùa ở đó.

Đường Hoàng gật đầu nói:
– Ngô Thành xin chính là hư phong, hẳn là muốn đạt thành, trẫm lại lo lắng, nàng ta muốn lôi kéo lòng quân.

– Đã xin hư phong, nếu Bệ hạ không phê chuẩn, chỉ sợ sẽ khiến tướng sĩ sinh ra lòng oán hận.
Mỹ nhân đáp lại.

Đường Hoàng gật đầu, dặn dò:
– Đại Ban, đem tấu là mang đến Chính sự đường, thảo luận một chút, nếu được thông qua thì cho Chính sự đường thi hành đi.

– Nô tài tuân mệnh.
Hạ đại nhân đáp ứng, qua lấy quyển tấu, xoay người đi dặn dò người đưa đi.

– Bệ hạ, nghe nói thế lực của Ngô Thành Công chúa bây giờ đã rất lớn rồi.
Mỹ nhân dịu dàng nói.

– Chỉ là thế lực hào nhoáng ở bên ngoài, thế cục ở Thường Châu bây giờ không ổn, Trẫm chỉ có thể từ từ bình ổn, một năm sau, Trẫm sẽ không mặc kệ nữa.
Đường Hoàng đáp lại.

– Bệ hạ vẫn nên cẩn trọng thì hơn, Ngô Thành được Tiêu thị ủng hộ đấy.
Mỹ nhân dịu dàng nói.

– Trẫm biết, đợi Thường Châu ổn định rồi, trẫm sẽ thay đổi hết quan ở Thường Châu, từng bước một thu hồi đồn điền quan áp ngân khế để triều đình quản chế, bây giờ nếu như phủ định quan áp ngân khế, sẽ khiến cho tù binh phản bội, đặc biệt Trương thị đã ở Tô Châu, đúng là họa lớn.
Đường Hoàng nhẹ giọng đáp lại.

Mỹ nhân gật đầu, Đường Hoàng quay đầu hỏi:
– Đại Ban, sao lại không nhận được hồi báo từ Thường Châu, tình hình Tô Châu phải nhanh chóng thăm dò.

Hạ đại nhân chần chừ một chút nhỏ giọng nói:
– Bệ hạ, nô tài cũng cảm thấy có điều khác thường, quân lực đi thăm dò Thường Châu không hề có một lần nào hồi âm, chỉ sợ đã xảy ra chuyện.

– Đã xảy ra chuyện? Sao có thể?
Đường Hoàng lạnh lùng đáp.

– Bệ hạ, nô tài hoài nghi, có thể là Trương thị tiêu diệt quân thăm dò Thường Châu, Trương thị có một Phi Ngư Đường, cũng là thế lực mật thám, người của chúng ta ở Thường Châu rất khó giấu diếm được Ngư Phi Đường, nô tài đã cử người khác đi, giả mạo quan áp ngân khế kín đáo tới Thường Châu, hẳn là rất nhanh sẽ có hồi báo.
Hạ đại nhân đáp lại.

Đường Hoàng gật đầu, Phi Ngư Đường của Trương thị là do Hoàng hậu trước thành lập, mà bây giờ thuộc về Thiên Ảnh vệ cơ cấu mật thám của ông ta, cùng với Thiên Ngưu vệ một sáng một tối để ông ta sử dụng. Thực ra Thiên Ảnh vệ cũng là Hoàng hậu trước đề nghị, chỉ có điều ông ta cực kì ghét Hoàng hậu trước, chán ghét việc Hoàng hậu luôn muốn tăng thế lực can thiệp đến quan niệm và sự yêu thích của mình, lại ghét lời nói đe dọa của Hoàng hậu trước.

– Để một đội Thiên Ngưu vệ đến Thường Châu, đến gặp Vạn Bân tìm hiểu một chút tình trạng của Thường Châu và Tô Châu, thuận tiện xem việc phong hầu của Vạn Bân xem sao? Để Thiên Ngưu dẫn theo thông văn và quan ấn của Chính sự đường, đại diện đưa đến Ngô Thành quân.
Đường Hoàng dặn dò nói.

– Bệ hạ, Thường Châu không ổn định, không bằng cử nhiều người hơn.
Hạ đại nhân đề nghị.

– Không cần, nếu xảy ra chuyện, hai trăm Thiên Ngưu đi cũng khó quay về, trẫm không muốn tổn thất quá nhiều.
Đường Hoàng thản nhiên đáp lại.

– Nô tài tuân chỉ.
Hạ địa nhân cung kính đáp lại.

Thực ra y và Hoàng Đế đều cảm thấy sự khác thường ở Thường Châu, thư từ ở Thường Châu trước kia cũng coi như thông suốt. Chính là sau khi chiến sự ở Thường Châu xảy ra, khó nhận được hồi âm, thứ sử Thường Châu chỉ thượng tấu lên có một lần, vậy hay là người đưa tin đi đường vòng. Thực ra, Thứ sử Thường Châu dâng tấu năm lần, nhưng Hạ đại nhân và Hoàng đế chỉ hoài nghi Trương thị tạo nên, không hề hoài nghi thế lực khác.

Việc đoạn tin là do Tân Cầm Nhi lệnh cho hơn trăm thổ phỉ Hôi Ung, mai phục giết hết người đưa tin ở Thường Châu, khiến cho Thường Châu trở thành nơi dễ vào khó ra, cách làm của Tân Cầm Nhi, tự nhiên là tranh thủ càng nhiều thời gian được yên ổn hơn, cướp lấy cơ hội vì hai châu Tô Thường.

Bây giờ Tô Châu rất ít người nhắc đến chuyện tập kích bất ngờ, cách nói Giang Âm quân xúi giục Trung Ngô quân, ngược lại trở thành trào lưu nói chuyện, mà bằng chứng chính là con trai trưởng của Giang Âm hầu chúc mừng Trương Hồng Ba, và Trương thị cũng bắt đầu thông thương ở Tô Châu.

Lục Thất suất quân tập kích bất ngờ dần dần thành trò cười không thể tin, tất cả thật giả, cũng có thể dùng uy quyền thay đổi, giả nếu như có chứng cứ đầy đủ thuyết phục, có thể áp đảo chân tướng, chủ yếu là Cố tướng quân, Trình Diễm cũng với Vạn Bân những người có tư cách chỉ ra chân tướng đều trầm mặc.

Trong đó Trình Diễm thuộc loại nửa bất đắc dĩ và nửa bị ép, y đối với Lục Thất rất có cảm tình, nhưng đối với Đường Hoàng chính là trung thành, nhưng y lại ở trong quân mà Cố tướng quân cầm đầu, Tư mã Hành quân tìm y thông báo chân tướng Lục Thất tập kích bất ngờ, để y và Cố tướng quân cùng dâng tấu thông báo cho triều đình.

Trình Diễm trong sự khiếp sợ lại cảm thấy được nguy cơ, không thể không quyết đoán đi hội hợp với Cố tướng quân, Tư mã Hành quân kia ngu xuẩn, y cũng có thể hiểu tâm lý của Cố tướng quân, tuyệt đối không nguyện sự huy hoàng của Thường Châu mất đi, cùng nhau thượng tấu chẳng khác nào lột da hổ.

Về phần Vạn Bân, bởi vì luôn luôn đóng quân ở trong huyện Vũ Tiến Thường Châu, đối với chân tướng việc Thường Châu vẫn chưa từng nghe nói đến, chỉ biết là Giang Âm quân xúi giục Trung Ngô quân, đã có được Tô Châu, y tin cách nói kia, hơn nữa việc Tô Châu không có quan hệ gì với y, y cũng sẽ không chủ động quan tâm tới.