Quyển 5 - Chương 177

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đưa Chu Hoàng đế an toàn rời khỏi Lũng Hữu, Lục Thất thở phào một hơi, Chu Hoàng đế đi tuần Lũng Hữu, thật sự khiến hắn vô cùng vất vả, rõ ràng là đối địch, lại phải làm một pho tượng thần che chở.

Lục Thất quay về Giai Châu, vốn định yên lặng chạy tới Thành Đô đoàn tụ với người thân, nhưng tới Giai Châu rồi, Lục Thất lại đành bỏ đi ý niệm đoàn tụ trong đầu, nguyên nhân tất nhiên là không thể yên lòng về Hán Trung và Lũng Hữu, hắn lo lắng Chu Hoàng đế sẽ phát động tiến công Hán Trung.

Nhưng sự nhớ nhung đã lan tràn trong lòng Lục Thất, hắn viết thư hỏi thăm gửi đến Thành Đô, báo cho người thân đến Hán Trung gặp mặt, đến lúc đó hắn sẽ đi Hưng Nguyên phủ của Hán Trung, vì thế hắn lại viết một phong thư cho Quan Xung, một là báo cho y trấn thủ Giai Châu, hai là dặn Quan Trung sắp xếp một chút.

Gửi thư xong, Lục Thất kiên nhẫn chờ tin tức, nhoáng cái đã sáu ngày trôi qua, hôm nay, bỗng nhiên Hà Tây có người tới tìm, tên Cao Hùng, Lục Thất nghe xong ngẩn ra, chỉ dặn dò cho người đi vào.

Từ bên ngoài trướng có một Giáo uý mặc giáp đi vào, dung mạo uy vũ, vừa đi vào liền quỳ một chân trên mặt đất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:

– Thuộc hạ Cao Hùng khấu kiến chủ thượng.

Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:

– Đứng lên đi, lại đây ngồi.

Cao Hùng đứng dậy tạ ơn, đi đến bên cạnh bàn ngồi đối diện với Lục Thất, Lục Thất mỉm cười nói:

– Cao Huyện uý, ngươi đi đường xa tới gặp, phải chăng Sa Châu có chuyện gì sao?

– Chủ thượng, Sa Châu không có vấn đề gì, rất ổn định, thuộc hạ đi đường xa tới là thay mặt Khâu Thứ sử thông báo một chuyện, Khâu Thứ sử nhắc nhở chủ thượng cẩn thận Lý Cần Tư mã.

Cao Hùng đáp lại.

Lục Thất mặt khẽ biến nói:

– Nói như thế nào?

– Chủ thượng, Khâu Thứ sử nói, Lý Cần Tư mã âm thầm liên lạc với một vài lão binh của Chu quốc, nói Đại Chu bệ hạ có chỉ lệnh cho y, còn nói ở Kinh Triệu phủ Đại Chu có sáu trăm nghìn quân đang đóng.

Cao Hùng đáp lại.

– Mật lệnh gì?

Lục Thất hỏi.

– Khâu Thứ sử chỉ biết là Lý Cần nói có mật lệnh, nhưng không biết mật lệnh gì, nhưng rất nhiều người đều biết rằng Lý Cần từng đến gặp Đại Chu bệ hạ, từng hộ vệ cho Đại Chu hoàng đế.

Cao Hùng nói.

Lục Thất cười lạnh một cái, ở thành Trương Dịch, Lý Cần thân là Tư mã Hà Tây đô hộ phủ, quả thật từng vào gặp Chu Hoàng đế, nhưng là cùng rất nhiều người đi vào, Chu Hoàng đế cũng chỉ nói mấy câu với Lý Cần. Lúc Chu Hoàng đế còn ở thành Trương Dịch, Lý Cần cũng từng bảo vệ, nhưng chỉ là hỗ trợ, Lý Cần căn bản chưa từng một mình gặp Chu Hoàng đế.

Trước khi Lý Cần trở thành tù binh, đã từng là Chỉ huy sứ của quân Phan Mỹ, bởi vì lúc Lục Thất đánh thành Trương Dịch, đã chủ động mở cửa thành, sau đó lại đi vào lòng quân địch lan truyền tin lập công, cho nên Lục Thất trọng dụng cho làm Tư mã Hà Tây đô hộ phủ.

Võ tướng có năng lực lãnh đạo giống như Lý Cần này, Lục Thất thận trọng sử dụng, sau khi Lý Cần lập công, luận công đã trở thành Đô ngu hầu của năm nghìn quân, đợi triều đình Chu quốc phê chuẩn bố trí vào Đô hộ phủ, Lục Thất lại để cho Lý Cần trở thành Tư mã Đô hộ phủ, chức quan lớn nhưng lại mất đi quyền trực tiếp thống lĩnh quân đội.

Những việc Cao Hùng đi xa tới thông báo, Lục Thất cho rằng tám phần là thật, Khâu Lâm mặc dù là người Trung Nguyên, nhưng đã vô cùng quyến luyến Hà Tây, hơn nữa Khâu Lâm có rất nhiều chiến công ở Sa Châu, ngoài ra lúc Lục Thất cùng Chu Hoàng đế đến Sa Châu, lúc ở một mình đã từng khen ngợi và khuyến khích Khâu Lâm.

Nhưng lòng người khó dò, cũng không thể bỏ qua việc Khâu Lâm liệu có dụng tâm kín đáo định lập công hay không, Lục Thất sau khi nói chuyện với Cao Hùng, viết một mệnh lệnh cho Hà Tây, triệu kiến Lý Cần, ngoài ra cũng viết mật thư cho Dương Côn.

Sau khi cho Cao Hùng quay về, Lục Thất cũng không hề buồn phiền, loại tai hoạ giống như Lý Cần này, hắn đã sớm có ý đề phòng chuẩn bị, Hoàng đế Chu quốc đi tuần Hà Tây, hơn nữa Kinh Triệu phủ có sáu trăm nghìn quân đóng, tất nhiên sẽ khiến một ít lão binh Chu quốc cảm thấy Lục Thiên Phong đang chống lại thiên uy của triều đình, từ đó sinh ra lòng khác, mà Cao Hùng là đoàn thể do Vân Cẩm Đông đứng đầu, biết Lục Thất là người đứng đầu Tấn quốc, cho nên nghe nói Tấn quốc đã chiếm lấy Ba Thục và Hán Trung, vậy càng kiên định nguyện hết lòng vì Lục Thất.

Sáu ngày sau, hồi âm từ Thành Đô đã đến, Hoàng hậu Tiểu Phức sẽ khởi hành đi Hán Trung, nhưng bởi vì nguyên nhân đường xa, đoán chừng phải mười ngày mới đến Hưng Nguyên phủ Hán Trung, nhóm Tiểu Phức chỉ có thể ngồi xe, cũng không thể đi rất nhanh.

Mười ngày sau khi Cao Hùng quay về, có tướng sĩ cưỡi ngựa từ Lan Châu đến báo lại, nói Lý Cần đang trên đường đến Lan Châu bỗng nhiên bỏ chạy, không biết chạy đi đâu, bởi vì không có quân lệnh, cho nên tướng sĩ do Dương Côn phái đi không đi tìm.

Lục Thất nghe xong bẩm báo, chỉ dặn dò không cần quan tâm, hắn đoán Lý Cần không được Chu Hoàng ban cho chỉ dụ cái gì, những chuyện mà Lý Cần làm, tám phần là có dã tâm vọng tưởng muốn làm nội ứng Hà Tây để lập công, cho dù là chỉ dụ của Hoàng đế, Lục Thất đi tìm chân tướng cũng không có ý nghĩa gì.

Tuyết rơi, Lục Thất trong những ngày tuyết rơi, yên lặng rời khỏi quân doanh ở Giai Châu, đi Hán Trung đoàn tụ với người thân. Sau khi hắn lặng lẽ rời khỏi, Tiểu Điệp thay hắn xử lý mọi việc, hắn không thể để cho quân lực ở Lũng Hữu biết hắn không ở đây.

Đi được hai ngày, đến buổi trưa ngày thứ hai Lục Thất đã tới Hưng Nguyên phủ Hán Trung, Quan Xung đã sớm cho người đứng ở cửa thành phía tây chờ, lần này Hoàng hậu Tấn quốc giá lâm đến Hán Trung, là một chuyện bí mật rất ít người biết đến, Tấn vương đến lại càng là chuyện bí mật hơn.

Vào thành, Quan Xung vẫn chưa tới gặp Lục Thất, tất cả đều để tâm phúc tiếp đãi Tấn vương, bởi vì Tấn vương đã dặn dò như vậy, Lục Thất được năm mươi tướng sĩ bảo vệ đi đến đông thành, đi vào một toà nhà quy mô trung bình.

Lục Thất một mình đi vào trong phủ qua hành lang, sau đó gõ cửa tiền sảnh, cửa phòng rất nhanh mở ra, trong cửa có một mỹ nhân mặc váy lam đang đứng, Lục Thất bật thốt lên:

– Ngọc Trúc.

– Lão gia.

Mỹ nhân vui mừng đáp lại, sau đó nhanh chóng xoay người lại, bất ngờ hô:

– Lão gia đến rồi, nương nương, bệ hạ tới rồi.

Lục Thất khó kìm nổi lòng bước vào trong cửa, duỗi cánh tay bế Ngọc Trúc lên, cúi đầu hôn Ngọc Trúc một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy năm mỹ nhân ra đón, mỹ nhân đứng đầu mi thanh mục tú, da trắng như tuyết, đúng là Tiểu Phức.

Ngọc Trúc tránh ra đẩy Lục Thất về phía trước, Lục Thất thuận thế đi lên, bước nhanh đón lấy Tiểu Phức, duỗi cánh tay ôm Tiểu Phức vào trong lòng, giọng khàn khàn nói:

– Tiểu Phức, ta đã quay về, đã quay về.

– Lão gia.

Tiểu Phức vốn là kiêu ngạo nghênh đón, nhưng vừa được Lục Thất ôm vào trong lòng, vừa nghe Lục Thất gọi, cũng ai oán khẽ gọi, sau đó nức nở trong lòng Lục Thất.

Trong không khí vui mừng đến phát khóc, năm mỹ nhân đứng bên cạnh rơi lệ, một lúc sau, Tiểu Phức mới khẽ đẩy Lục Thất ra, ngửa mặt lên nhìn Lục Thất, vươn tay vuốt ve má Lục Thất, Lục Thất ánh mắt cũng ôn nhu nhìn xuống nữ nhân mình yêu mến.

Một lát sau, Tiểu Phức mới dịu dàng nói:

– Các tỷ muội đều lo lắng cho lão gia, ngày ngày cầu nguyện cho lão gia có thể bình an.

– Cảm ơn.

Lục Thất cảm động khẽ nói.

Tiểu Phức dịu dàng mỉm cười, rời khỏi vòng tay của Lục Thất, khoát tay nói:

– Hương Lan.

Một mỹ nhân khẽ đáp, Lục Thất quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hương Lan, Tiêu Hương Lan là nô tỳ mà Triệu Huyện thừa trước đây đưa cho hắn, hắn vào trong sảnh đã nhìn thấy mọi người, cũng mỉm cười gọi:

– Hương Lan.

– Lão gia, bệ hạ thánh an.

Tiêu Hương Lan cung kính đáp lại, Lục Thát mỉm cười duỗi tay bế Tiêu Hương Lan lên, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc.

– Lão gia, Hương Lan là muội muội cùng mẹ khác cha của thiếp.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức kinh ngạc nói:

– Tiểu Phức, mẹ của nàng là mẹ của Hương Lan?

Tiểu Phức gật đầu dịu dàng nói:

– Thiếp đa tạ lão gia, đã giúp thiếp tìm thấy mẫu thân, mẫu thân thiếp đã gả đến một chi của Tiêu thị ở Thường Châu.

Lục Thất hiểu được gật đầu, cúi xuống lại hôn lên mái tóc của Hương Lan một chút, mới buông ra cất bước bế một mỹ nhân khác ở bên cạnh, cũng chính là Thanh Phù của Khổng Tước lầu, sau khi chuộc thân thì lấy lại tên là Ngọc Lan.

Lục Thất kéo Ngọc Lan ôm một cái, dịu dàng nói:

– Tú Lan và đứa nhỏ thế nào?

– Tú Lan muội muội và tiểu Thạch đầu đều tốt, tiểu Thạch đầu lớn lên rất khoẻ mạnh, rất có sức lực.

Ngọc Lan vui mừng khẽ nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Lan khẽ đẩy Lục Thất, dịu dàng nói:

– Tư Ngọc và Tư Trúc hai muội ấy rất nhớ lão gia đấy.

Lục Thất thuận thế đi đến gần Tư Ngọc và Tư Trúc, lâu rồi không gặp, Tư Ngọc và Tư Trúc đã vô cùng xinh đẹp, Lục Thất thật không ngờ tỷ muội song sinh sẽ đến, đối mặt với một đôi mỹ nhân như hoa, Lục Thất có cảm giác lạ lẫm.

– Đại ca.

Mỹ nhân ở bên trái ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, một đôi mắt xinh đẹp như thu thuỷ nhìn Lục Thất.

– Đại ca.

Mỹ nhân bên phải cũng khẽ gọi, cũng ngượng ngùng rũ mắt xuống vân vê váy.

Tiếng gọi lọt vào tai, trong lòng Lục Thất nóng lên, chợt cảm giác xa lạ mới đầu giống như tuyết được mùa xuân xoá tan, hắn mỉm cười nhìn mỹ nhân bên trái khẽ nói:

– Nàng là Tư Trúc.

Mỹ nhân bên trái ngượng ngùng gật đầu, cất bước nghiêng thân nhào vào lòng Lục Thất, mỹ nhân bên phải cũng giương mắt nhìn một chút, ngượng ngùng chần chừ vẫn chưa làm gì, Lục Thất lại kéo Tư Trúc bước một bước, duỗi cánh tay ôm Tư Ngọc vào ngực.

– Đợi đại ca quay về sẽ lấy các nàng, suốt đời suốt kiếp làm bạn đến già.

Lục Thất dịu dàng khẽ nói, Tư Ngọc và Tư Trúc gần như đồng thời khẽ dạ một tiếng, ngả đầu vào hõm vai Lục Thất.