Quyển 5 - Chương 80: Ô Lan Độ

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất trình bày với Kỷ Vương về nguy cơ khả năng, nhận được sự ủng hộ của Kỷ Vương, Kỷ Vương đồng ý lấy danh nghĩa của mình cầu viện điều quân với Triết thị ở Ngân Châu, cũng đồng ý thực thi giả vờ tiến đánh Lan Châu.

Có được sự ủng hộ của Kỷ Vương, Lục Thất bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, trước tiên phái thám báo tới Lan Châu, thậm chí là Hà Hoàng, nhưng không có bất kỳ dò hỏi nào với Lương Châu, tuy nhiên đã tìm một số tướng sĩ tới từ hành lang Hà Tây, bí mật thu nạp cận vệ, tìm hiểu hành lang Hà Tây.

Đương nhiên, cũng phái người cầm thủ lệnh của Kỷ Vương, mật thư của Lục Thất Ngân Châu điều quân.

Loáng cái nửa tháng trôi qua, Chiết Duy Trung và Chiết Hương Nguyệt dẫn hai vạn năm ngàn quân tới Hội Châu, trú đóng ở ngoài thành huyện Tây Cát, hai vạn bộ binh do Chiết Hương Nguyệt thống soái, năm ngàn kỵ binh do Chiết Duy Trung chỉ huy, cha con Chiết Duy Trung ở Ngân Châu quả nhiên không cướp đoạt quân quyền của Chiết Hương Nguyệt, còn năm ngàn kỵ binh không phải là do Lục Thất điều tới.

Tuy nhiên sau khi Lục Thất biết được rất vui mừng, có thêm năm ngàn kỵ binh sẽ càng nắm phần thắng giành được hành lang Hà Tây, hơi nữa sau khi đoạt xong cũng thêm phần giữ vững, hắn lập tức tới huyện Tây Cát.

Ở trong đại doanh huyện Tây Cát, hắn gặp huynh muội Chiết thị, Chiết Duy Trung vẫn như xưa, Chiết Hương Nguyệt thì mặc bộ áo giáp nhung trang, tư thế hiên ngang.

Vừa thấy mặt, Chiết Duy Trung liền ôm chầm lấy Lục Thất, sau khi buông ra bèn dùng nắm tay đấm nhẹ vào Lục Thất một cái, cười nói:

– Huynh đệ đúng là lợi hại, tới Nguyên Châu cũng khiến Hạ Quốc bị thiệt hại nặng.

Lục Thất cười nói:

– Ta là ky cóp cho cọp ăn, vì thế phải mời tứ ca từ xa tới.

– Ta nên tới mà.

Chiết Duy Trung trả lời thẳng thắn.

Lục Thất mỉm cười, quay đầu nhìn Chiết Hương Nguyệt, Chiết Hương Nguyệt giương đôi mắt đẹp nhìn Lục Thất hỏi:

– Thiên Phong, cô Nhã Lan đó có xinh đẹp hơn thiếp không?

Lục Thất hơi giật mình, khẽ cười đáp:

– Trong lòng ta, vẻ đẹp của Hương Nguyệt độc nhất vô nhị.

Chiết Hương Nguyệt e thẹn cụp mi mắt xuống, một lát sau đột nhiên giương mắt dịu dàng nói:

– Đợi chút, nô gia đi bái kiến tiểu Điệp tỷ tỷ.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Chiết Duy Trung cười nói:

– Huynh đệ, chúng ta đi uống rượu nói chuyện thôi.

Vào soái trướng, uống bát rượu xong, Chiết Duy Trung cười nói:

– Huynh đệ muốn tiến vào vùng Hà Tây, ta vừa nghe đã muốn tham gia vào chiến sự.

Lục Thất gật đầu nói:

– Vùng Hà Tây không dễ tiến thủ, ta đã tìm hiểu kỹ càng rồi, chỗ khó đánh phá nhất là vùng Cổ Lãng hạp, ở nơi đó lại có năm ngàn quân Hạ chiếm đóng.

– Cổ Lãng hạp thì ta biết, đó là cửa ngõ tiến vào Hà Tây, nghe nói là một khe sông ngoằn ngoèo dài khoảng năm sáu mươi dặm, cửa khe sông xây dựng thành phòng thủ, mặc dù chỉ có năm ngàn quân trấn thủ, nhưng có thể ngăn cản mấy vạn quân lực, mười vạn quân Chu năm xưa đã chịu tổn thất lớn ở chính Cổ Lãng hạp.

Chiết Duy Trung nói.

– Tứ ca đúng là biết rất tường tận, Cổ Lãng hạp đúng là quan ải hiểm yếu để khống chế giữa Lan Châu và Lương Châu, muốn tiến vào Lương Châu từ đây, nhất định phải chiếm được Cổ Lãng hạp.

Lục Thất nói.

– Huynh đệ muốn làm thế nào?

Chiết Duy Trung uống một hớp rượu, hỏi.

– Cách làm của ta là chiếm bằng trí tuệ, theo hồi báo của thám báo ở Lan Châu, có ba vạn quân lực của Lương Châu đã tới Lan Châu, trong đó một vạn là trú quân ở Lương Châu, hai vạn là quân lực bộ lạc tập kết ở vùng Hà Tây, ta định dùng một ngàn kỵ binh, giả mạo là quân Hạ từ phủ Hưng Khánh tới, đến Cổ Lãng hạp cướp lấy thành phòng thủ.

Lục Thất nói.

– Giả mạo quân Hạ ở phủ Hưng Khánh? Được không?

Chiết Duy Trung ngờ vực hỏi.

– Hẳn là được, ta sẽ sai người giả mạo phung mệnh Phiên soái đi Hà Tây lĩnh quân, công văn dĩ nhiên ta đã bảo người tạo xong rồi.

Lục Thất mỉm cười nói.

Chiết Duy Trung chợt gật đầu nói:

– Chiêu này hẳn là khả thi, tuy nhiên một ngàn kỵ binh đi đoạt thành rất dễ bị tiêu diệt đấy.

– Chỉ có thể là một ngàn kỵ binh, nhiều hơn trái lại sẽ không thể lừa gạt được.

Lục Thất bình thản đáp.

Chiết Duy Trung gật đầu hỏi:

– Không phải huynh đệ đích thân đi chiếm đấy chứ.

– Ta sẽ đích thân đi, hơn nữa tướng sĩ đi theo đều sẽ là người dũng mãnh.

Lục Thất ôn tồn trả lời.

Chiết Duy Trung nhíu mày, tiếp đó lại gật đầu hỏi:

– Khi nào chúng ta đi tiếp ứng?

– Ta sẽ từ Ô Lan vượt qua Hoàng Hà rạng sáng ngày hôm sau nữa, còn các ngươi phải tới gần trưa mới vượt Hoàng Hà, tuyệt đối không được sớm hơn, nếu không không lừa được trạm canh gác của quân Hạ.

Lục Thất dặn dò.

– Được, lần này lại có thể lập công lớn đây, nào, uống rượu.

Chiết Duy Trung nâng bát cười nói.

*****

Trong bóng đêm, Lục Thất dẫn một ngàn kỵ binh lặng lẽ tới Ô Lan Độ, Chiết Hương Nguyệt cũng đi theo trong quân, nàng tới tiễn Lục Thất, Lục Thất không lay chuyển được đành phải dẫn theo Chiết Hương Nguyệt cùng tới Ô Lan Độ.

Trong ánh mắt tiễn đưa của Chiết Hương Nguyệt, Lục Thất dẫn mười hai tướng sĩ, vượt Hoàng Hà trước tiên, hắn muốn đích thân đi dò xét tình hình của đối phương, khoảng thời gian này hắn không phái thám báo qua Hoàng Hà tra xét, chỉ cố ý tăng cường tuần tra canh gác ở Hoàng Hà, chỉ cần quân Hạ ở đối diện Hoàng Hà nhìn thấy tuần tra, có lẽ sẽ tạo thành mê hoặc.

Tiến thủ vào vùng Hà Tây đối với Lục Thất mà nói cũng là một mong muốn cháy bỏng hùng bá thiên hạ, nếu có thể đặt vùng Hà Tây trong vào trong tầm kiểm soát, gần là có thể đại thượng gốc rễ của Hạ Quốc, xa thì tái hiện nét huy hoàng của con đường tơ lụa, có được Hà Tây, là giấc mơ phong công vĩ nghiệp của hùng chủ.

Mặc dù là mùa hè, các tướng sĩ qua đêm trong Hoàng Hà đều cảm nhận được hơi lạnh, huyện Ô Lan trên thực tế gần với sa mạc phương bắc, khí hậu sa mạc ngày nóng như lò lửa, đêm lạnh như nằm tuyết.

Chiếc bè da bê lặng lẽ cập bờ dưới bóng đêm lặng yên, phải nói, đây không phải là một đêm tối có lợi để lẻn vào quân địch, nhưng chính vì bóng đêm thanh vắng cũng khiến cho trạm canh gác của quân Hạ ở bờ bên kia đã lơi là cảnh giác lúc nửa đêm.

Chiếc bè da bê thuận lợi tới bờ bên kia, Lục Thất cho rằng, người qua sông ít một là không dễ bị phát hiện, hai là bị phát hiện thì quân dịch phòng thủ cũng sẽ không phóng khói lửa báo động, đối với chút ít thám báo qua sông, đương nhiên không thể quấy nhiễu làm to chuyện với thượng quan.

Lục Thất sải bước dẫn đầu nhảy lên bờ sông, đặt chân xuống không hề gây tiếng động, tiếp đó là Lỗ Hải và Lý Bảo, hai viên hổ tướng này, Lục Thất nhất định phải dẫn theo, phía sau là một nhóm tướng sĩ, ai nấy đều là quân lão luyện thiện chiến.

Sau khi mười ba người lên bờ, đầu tiên ngồi xổm quan sát một lát, Lục Thất khoát tay đứng dậy, sau đó mười ba người xếp thành hàng nghiêm chỉnh, lao vào một số trạm canh gác gần đó.

Cách mấy trăm mét ngoài bến sông có quân bảo, bờ sông có trạm canh gác, trong đó là hơn năm mươi quân Hạ, phân bố thành mười nhóm, gần như mỗi người đều quấn da dê trốn trong hố đất ở bờ sông.

– Đổi chỗ.

Lục Thất uể oải dùng tiếng Đảng Hạng hô lên khi tiếp cận một trạm canh gác trong hố đất.

Quân canh gác trong hố đất đã nhìn thấy một nhóm người tới, vừa nghe lập tức chúc binh khí xuống đứng dậy, phía sau Lục Thất có năm tướng sĩ bước ra, chạy vội tới chỗ quân Hạ trong hố đất.

Dưới ánh trăng, có một tên lính quân Hạ bỗng nhiên cảnh giác hỏi:

– Các ngươi? Là từ đâu tới?

Gã lại nói tiếng Hán, một tướng sĩ lạnh lùng đáp:

– Ngươi không muốn trở về sao?

Vừa nói, năm tướng sĩ bỗng đạp chân vồ mạnh tới, một bước đã tới hố đất, tên lính quân Hạ lên tiếng đó không ngờ lập tức ném binh khí, ôm đầu kinh sợ nói nhỏ:

– Ta đầu hàng.

Tên tướng sĩ lên tiếng đó sững người, nhưng vẫn thò hai tay túm đầu tên lính quân Hạ, tên lính đó nhanh chóng nói:

– Ta là quân Chu.

Bốn tên lính khác cũng ném binh khí ôm đầu, Lục Thất kịp thời hô:

– Dừng.

Vừa hô dừng, năm tướng sĩ nhào tới không vặn gãy cổ năm tên lính quân Hạ nữa, nhưng cũng kẹp chặt đầu chúng không buông, Lục Thất đi tới hỏi:

– Ngươi là quân Chu?

– Vâng, tiểu nhân mười năm trước rớt lại ở Lương Châu.

Tên lính quân Hạ hô đầu hàng kia vội trả lời.

– Nơi này đóng bao nhiêu quân?

Lục Thất hỏi.

– Ba trăm, chỉ có ba trăm.

Tên lính quân Hạ kia đáp lại.

– Năm đó có bao nhiêu người rớt lại ở Lương Châu?

Lục Thất hỏi tiếp.

– Chắc là có hơn một vạn người, đại đa số đều đã tới nơi rất xa như Qua Châu và Sa Châu, còn Cam Châu và Lương Châu rất ít.

Tên lính kia trả lời.

– Quân bảo ở đây có khói lửa không?

Lục Thất hỏi.

– Có, tiểu nhân có thể mở cửa thành cho đại nhân.

Tên lính quân Hạ đó chủ động nói.

Lục Thất nhìn tên lính quân Hạ kia, khuôn mặt đúng là đặc trưng của người Trung Nguyên, khoảng ba mươi tuổi, hắn gật đầu nói:

– Nếu ngươi có thể lập công, ta sẽ trọng thưởng.

– Vâng, tiểu nhân chỉ mong có thể quay về Trần Châu.

Tên lính quân Hạ kia vội đáp lại.

Lục Thất gật đầu nói:

– Ngươi yên tâm, Lục Thiên Phong ta đồng ý thì sẽ thực hiện.

– Ngươi? Ngươi là Lục Thiên Phong?

Tên lính quân Hạ kia giật mình thất thanh, bốn tên lính khác cũng nhìn Lục Thất, ai nấy đều kinh sợ.

– Ồ, ngươi từng nghe qua tên ta.

Lục Thất nhã nhặn nói.

Tên lính quân Hạ vội gật đầu, chợt quỳ xuống nói:

– Tiểu nhân tuyệt đối sẽ dốc sức phục vụ Tướng quân đại nhân.

– Tốt, trước tiên ngươi dẫn chúng ta đi tìm hiểu tuần tra trước.

Lục Thất bình thản nói.

– Vâng, mời đại nhân.

Tên lính quân Hạ đó cung kính đáp lại, đứng lên dẫn Lục Thất đi đến hố đất tiếp theo.