Quyển 5 - Chương 169: Phương Kiệt

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thành Đô bị chiếm, nghe nói Hoàng đế Hán quốc thà chết không hàng, nhiều quan lại ở Thành Đô cũng bị xét nhà, nhưng đa số quan lại Hán quốc không bị thảm họa chiến tranh, dân chúng yên ổn vô sự.

Tống Lão Thanh sau khi thu nạp và chỉnh lí lại số hàng tốt, quân lực dưới quyền đã tăng lên bốn trăm nghìn, năm ngày sau, Đỗ Dũng mang theo ba trăm nghìn quân Ba Lăng rời khỏi Thành Đô, mà lúc quân Tấn tiến đánh Ba Thục, hạ du Đại Giang lại có một số lượng lớn chiến thuyền đi ngược dòng đến.

Đỗ Dũng mang theo quân Ba Lăng đi hội hợp với quân Quan Xung, hai quân sau khi hợp lại thì thẳng tiến Ba Châu ở phía đông Kiếm Các, Ba Châu đã bị Chu quốc chiếm, Tào Bân sau khi được thám báo báo lại thì vô cùng kinh hãi, y chỉ có một trăm nghìn quân lực, mà quân địch lại có tận năm trăm nghìn, hơn nữa hơn phân nửa đều là binh lính mặc giáp tinh nhuệ.

Tào Bân không chỉ cầu viện Lục Thất, cũng hạ lệnh Phan Mỹ mang theo một trăm nghìn quân đến Hán Trung, Phan Mỹ sau khi nhận được lệnh, chỉ đều năm vạn quân đi Hán Trung, lý do là y phải trấn thủ Kinh Châu, nói Tấn quốc có một số lượng lớn chiến thuyền đi Ba Thục, bất cứ lúc nào cũng có thể bất ngờ tiến đánh cướp lấy Kinh Châu.

Tào Bân thật sự không còn cách nào khác, chiều hướng tiến quân của quân Tấn hoàn toàn ngoài dự đoán, nhưng đến hôm nay nhìn lại thì lại là chuyện tất nhiên, Tấn quốc tiêu diệt Ngụy quốc, đã không còn lo lắng sau này nữa, hơn nữa còn thu lại quân lực ở Kinh Châu, tất nhiên có thể tập kết một số quân lực thực hiện chiến thuật biển người.

Ngược lại Chu quốc tiến đánh Kinh Châu, nhưng lại giống như bị mắc mưu chia quân lực, nếu Hán Trung vẫn còn ba trăm nghìn quân, Tào Bân cho dù đối mặt với bảy trăm nghìn quân lực của Tấn quốc cũng dám can đảm xuất kích, Tào Bân cũng cảm thấy, Hoàng đế bệ hạ không nên nóng lòng điều quân lực của Triệu Khuông Nghĩa rời khỏi Kinh Châu.

Đối mặt với năm trăm nghìn quân Tấn, Tào Bân bất đắc dĩ đành lựa chọn rút lui, lãnh thổ quốc gia mất còn có thể đoạt lại, nếu một trăm nghìn quân lực bị quân Tấn tiêu diệt, vậy đối với Chu quốc là đả kích rất lớn. Y bất đắc dĩ phải buông tha cho Hán Trung, lui lại giữ Phượng Châu, mà Kỷ vương tập kết gần một trăm nghìn quân địa phương giúp đỡ Tào Bân, nhưng Hán Trung có được rồi lại mất đi đã trở thành sự thật.

Lục Thất cũng chỉ có thể dựa theo tình hình điều năm vạn quân lực từ Giai Châu và Thành Châu, cùng Chu quân ở Phượng Châu hình thành trạng thái vây quanh Hán Trung. Trong lòng hắn lại càng bực mình thêm, lúc ở Trường Sa phủ, hắn đã từng nói không nên chiếm lấy Hán Trung, kết quả sau khi chiếm Ba Thục lại bất ngờ tiến đánh Hán Trung.

Nguyên nhân thực sự Lục Thất không cho phép chiếm lấy Hán Trung chính là không muốn tạo thành áp lực giặc ngoại xâm lớn đối với Chu quốc, ngoài ra quân Tấn chiếm Kiếm Các, có thể có được ưu thế về địa hình, không cần phải trả giá nhiều, nếu thủ ở Hán Trung, sẽ kiềm chế rất nhiều quân lực của Tấn quốc, cũng dễ dàng sinh ra trận thế giằng co với Chu quốc.

Quân Tấn chiếm lấy Hán Trung, rất có thể sẽ khiến cho kết quả không như Lục Thất mong muốn, trong tình hình không có áp lực giặc ngoại xâm lớn, khả năng Chu quốc nội chiến sẽ rất lớn, bây giờ Tấn quốc tạo thành uy hiếp diệt quốc đối với Chu quốc rất lớn, khả năng nội chiến ở bên trong Chu quốc sẽ giảm, cũng chính là quân thần muốn soán vị vì để tránh cho ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sẽ áp chế dã tâm xuống.

Bực mình thì bực mình, Lục Thất cũng phải đối mặt với sự thật, hắn cảm giác chủ soái của quân Tấn, có lẽ không phải Quan Xung, cũng không thể nào là Cố Thái úy, chủ soái rõ ràng rất khí phách, cũng có thể nói là kích động, Quan Xung và Cố Thái úy biết hắn không muốn sớm lấy Hán Trung, sẽ là ai chứ?

Phương Kiệt mặc một thân quần áo bình dân, có chút khẩn trương đi vào khu vực Giai Châu, y tuyệt đối không nghĩ đến, đại soái sẽ lệnh y đi vào Giai Châu tìm gặp bệ hạ, bệ hạ không ngờ lại không ở hoàng cung ở Phúc Châu Tấn quốc, đây là điều Phương Kiệt khó có thể tin.

Đi vào được mười dặm, Phương Kiệt đã trở thành tù binh, y tự nói là đồng hương của Lục Thiên Phong đại tướng quân, có quân tình trọng yếu cần bẩm báo, tướng sĩ bắt được Phương Kiệt không nói hai lời, liền đưa Phương Kiệt đi gặp Lục thất, tướng sĩ này vốn là do Lục Thất dặn dò chờ.

Sau khi đi vào trướng của đại soái, Lục Thất ngồi sau một cái bàn xử lí công văn, sau khi Lũng Hữu do hắn quản lí, Thứ sử các châu ngoài Hà Tây đều mang một ít chuyện không thể tự mình quyết định xin chỉ thị của Lục Thất, nói thẳng ra chính là biểu thị sự tôn trọng cùng phục tùng với Lục Thất, Lục Thất đương nhiên cũng hiểu được, cho nên rất nghiêm túc đáp lại.

Phương Kiệt liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Thất, kinh hãi ngừng hô hấp, sau đó bước lên một bước quỳ trên mặt đất, sau khi chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:

– Thần Tương ngu hầu quân Ba Lăng khấu kiến bệ hạ, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Lục Thất đã quay đầu nhìn mỉm cười nói:

– Phương Kiệt sao ngươi lại đến đây, đứng lên đi.

Phương Kiệt cung kính đứng dậy, Lục Thất chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh nói:

– Trong quân không cần câu nệ, ngồi đi.

Phương Kiệt thi lễ xong mới ngồi xuống đối diện Lục Thất, Lục Thất nhìn y, bình thản nói:

– Ta nhớ là ngươi đi theo Đỗ Dũng, chẳng nhẽ Đỗ Dũng mang quân đến Hán Trung?

– Đúng, thần đi theo Đỗ đại soái, lần này tiến thủ Ba Thục, là quân Ba Lăng, quân Tống Lão Thanh, quân Quan Xung, tổng cộng bảy trăm nghìn đại quân, bây giờ Tống đại soái trấn thủ Thành Đô, Đỗ đại soái hợp với quân của Quan đại soái, tổng cộng năm trăm nghìn quân tiến chiếm Hán Trung.

Phương Kiệt đáp lại.

Lục Thất gật đầu nói:

– Tống Lão Thanh suất quân đến đây, y không đi tiêu diệt phỉ sao?

– Đúng vậy, là do Nội đình phát lệnh, lệnh cho Tống đại soái và Đỗ đại soái tiến quân chiếm Ba Thục, sau khi chiếm được Ba Thục, Tống đại soái nói, các nương nương ở trong cung lệnh tiến chiếm Hán Trung, cho nên Đỗ đại soái liền mang quân cùng Quan đại soái chiếm lấy Hán Trung.

Phương Kiệt giải thích, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn Lục Thất.

Lục Thất nghe xong nhíu mày, sau đó tức giận nói:

– Làm càn.

Phương Kiệt nghe xong hơi kinh sợ, nhưng vẫn im lặng, Lục Thất thở dài nói:

– Chiếm Ba Thục thuận lợi chứ?

– Rất thuận lợi.

Phương Kiệt cẩn thận nói một lần, bao gồm cả việc Tống Lão Thanh chỉnh đốn quân quy hàng và chưa chiêu hàng đã công thành, Hoàng đế Hán quốc bị giết chết trong hoàng cung.

– Bệ hạ, Đỗ đại soái vì ổn định quân Ba Lăng cho nên không mở rộng thu nạp quân đầu hàng.

Phương Kiệt nói.

Lục Thất nghe xong bình tĩnh gật đầu nói:

– Thuận lợi là tốt rồi.

Phương Kiệt gật đầu, Lục Thất lại nhìn Phương Kiệt, bình thản nói:

– Đừng nghĩ rằng ta sẽ trách tội Tống Lão Thanh và Đỗ Dũng, Tống Lão Thanh là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta năm đó ở quân Hưng Hóa, y làm như vậy ta cũng sẽ không có bất kì ngờ vực gì, Đỗ Dũng và ngươi cũng đều là huynh đệ của ta, Quan Xung là người trung nghĩa, cho nên ba thống soái chắc chắn sẽ không rời khỏi ta.

Phương Kiệt khẽ gật dầu nói:

– Không dám dối gạt bệ hạ, thần cảm thấy cách làm của Tống đại soái có chút hơi quá khiến cho người khác lo lắng.

Lục Thất mỉm cười lắc đầu nói:

– Có gì phải lo lắng, không nói đến tình nghĩa cùng vào sinh ra tử giữa ta và Tống Lão Thanh, cho dù là mấy chục vạn quân lực ở Ba Thục, không nói đến quân đầu hàng, hai trăm nghìn quân lực từ Tấn quốc căn bản sẽ không phản bội Tấn quốc, rời khỏi Tấn quốc thì chính là mất đi chỗ chống đỡ, sau khi phản bội Ba Thục có thể sống yên sao, Ba Thục bây giờ thật sự rất nghèo.

Phương Kiệt gật đầu nhưng lại lắc đầu nói:

– Bệ hạ hiểu lầm ý của thần rồi, thần lo lắng Tống đại soái làm như vậy sẽ gây ra đại họa, bây giờ trong quân Tấn ai cũng vô cùng tôn sùng bệ hạ, Tống đại soái mới lĩnh quân không lâu sẽ không ai theo y làm điều xằng bậy.

Lục Thất nghe xong mỉm cười nói:

– Đỗ Dũng có điều gì muốn nói sao?

– Đỗ đại soái và Quan đại soái muốn đến bái kiến bệ hạ.

Phương Kiệt cung kính nói.

– Bọn họ vẫn đừng nên đến thì hơn, đợi đêm rồi, ta sẽ đi cùng ngươi.

Lục Thất tùy ý nói.

Phương Kiệt gật đầu, chần chừ một chút lại hỏi:

– Bệ hạ, thần cảm thấy, hình như bệ hạ không vui mừng khi chiếm được Hán Trung.

Lục Thất gật đầu, nói ra nguyên nhân và sách lược, Phương Kiệt nghe xong gật đầu nói:

-Lời của bệ hạ chính là đạo lí một ổ kẻ trộm nội chiến tranh giành ngôi vị đại vương, bỗng nhiên có quan binh đến, vậy bảy phần sẽ bỏ xuống tranh chấp đối phó quan binh trước, có ba phần là không đồng nhất quan điểm chạy đi một bộ phận.

Lục Thất nghe xong mỉm cười, ôn hòa nói:

– Việc chiếm Hán Trung không thể trách Tống Lão Thanh, thực ra là do ta tạo thành, là do trong cung lo lắng cho an nguy của ta, cho nên muốn khiến Lũng Hữu và lãnh thổ Tấn quốc hoàn toàn hợp nhất.

Phương Kiệt gật đầu nói:

– Thần cũng hiểu được, bệ hạ ở bên ngoài một mình đúng là không ổn.

Lục Thất cảm động gật đầu, nói:

– Bây giờ huynh đệ binh dũng quân đều là quan viên đi?

– Đa số đều là võ quan, thuộc hạ cũng là chức thực, là Ngu hầu trung quân, một số người không có năng lực đều ở Phúc Châu làm Dực vệ, bọn thuộc hạ có thể được phú quý đúng là may mắn, là do thuộc hạ mệnh tốt có thể trở thành Nguyên tòng lão binh của bệ hạ.

Phương Kiệt chân thành nói.

Lục Thất hơi giật mình, lập tức hiểu được gật đầu, ý của “nguyên tòng” chính là chỉ nhóm thuộc hạ cũ thân cận nhất, thuộc hạ của Thái tổ Đường triều Lý Uyên chiêu mộ từ Thái Nguyên liền trở thành Nguyên tòng Cấm quân, con cháu kế nhiệm, là thân quân của hoàng đế.

Lục Thất và Phương Kiệt hàn huyên chuyện cũ, cũng thông qua Phương Kiệt hiểu càng rõ chuyện ở Tấn quốc, Phương Kiệt là Ngu hầu trung quân, thường xuyên tham dự vào việc cơ mật của triều đình, ở trong quân Mong Lăng có vai trò rất quan trọng.