Quyển 2 - Chương 110: Trưởng sử Trì Châu

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quý Ngũ thúc cưỡi ngựa đuổi theo, chạy song song cùng Lục Thất, không đợi Lục Thất mở miệng hỏi, Quý Ngũ thúc liền nói ra nguyên do. Lục Thất giờ mới hiểu ra sự dị thường của đám quan tướng thuộc hạ, hóa ra mỗi người bọn họ đều được nhận bạc, hơn nữa còn có nữ nhân hầu hạ sảng khoái một đêm. Trong lòng hắn thầm cảm kích hành động của Vương chủ bộ, cũng cảm thấy có chút e ngại kiêng dè.

Vì là đội kỵ mã, sáng sớm Lục Thất liền chạy tới Trì Châu, mỗi người trong đoàn người bọn họ đều khoác khôi giáp sáng bóng, uy vũ không hề tầm thường, khiến cho quan binh thủ môn không dám chậm trễ, tra hỏi một chút xong liền cung kính cho tiến vào cửa thành.

Sau khi vào thành, Lục Thất tiếp nhận hộp châu báu từ Quý Ngũ thúc, một mình đi tìm gặp Trưởng sử Trì Châu. Dùng tiền mua chuộc người, Lục Thất thuận lợi tới Nam môn Châu nha, lần trước hắn đến Trì Châu là gặp Lục Sự Tham Quân, vào Bắc môn Châu nha.

Cơ cấu hành chính tổng thể của Châu nha này phân thành ba khu, chính môn Châu nha dẫn đến nha môn của Thứ Sử. Có rất nhiều nha quan lệ thuộc trực tiếp vào Thứ Sử, quyền lực lớn nhất chính là Chính Sự Tham Quân, thứ hai là Hữu Đô Úy hộ phủ chưởng quản võ quan quân trong thành, cùng một dạng với Huyện Úy. Mà Huyện nha trong Trì Châu cũng có bố trí một Huyện Úy, tuy nhiên chức trách chỉ là phụ trách truy nã dân gây án, quyền thế không bằng Huyện Úy huyện Thạch Đại.

Bắc môn là Quân nha, chủ quan là Tư Mã và Lục Sự Tham Quân, chức trách của hai người một là chủ quản việc chiêu mộ huấn luyện điều động binh dũng thuộc châu, một là chủ quản quân nhu. Trên thực tế chức quan Tư Mã Trì Châu chỉ là thùng rỗng kêu to, hương quân Trì Châu từ lâu đã bỏ qua nhiệm vụ luân phiên trú đóng rồi. Nguyên nhân là do việc chiêu mộ huấn luyện hương quân làm hao tổn chi phí quân nhu và quân lương, cũng sẽ ảnh hưởng tới nông canh. Quân lương của Khang Hóa quân chủ yếu là do địa phương Trì Châu cung cấp.

Nam môn là Chính nha, chủ quan là Trưởng Sử và Thôi Quan, quyền lực của Trưởng Sử một châu rất lớn, bất luận là chính lệnh gì nhất định phải có thêm ấn của Thứ Sử và Trưởng Sử mới có hiệu lực. Hơn nữa Trưởng Sử còn có Tả Đô Úy hộ phủ lệ thuộc trực tiếp, nắm trong tay gần phân nửa binh quyền châu thành. Cho nên Thứ Sử mặc dù là nhân vật đứng đầu trên quân sự và chính trị, nhưng lại bị Trưởng Sử phân chia quyền lực chế ước rất lớn.

Lục Thất đã từng tìm hiểu về quan quy Trì Châu, hắn biết rằng Châu binh của Trì Châu không nhiều lắm, chỉ có tám trăm người, tính cả hai trăm Nha binh thuộc Huyện nha Quý Trì cũng chỉ đủ ngàn binh. Hắn biết phủ châu không có quân trú đóng, thì đều có chế độ quân sự hương quân luân phiên trú đóng, cho nên nếu có châu trị, binh quyền của Châu Tư Mã sẽ rất nặng.

Chế độ hương quân luân phiên trú đóng bắt đâu từ khi nào thì Lục Thất không rõ, nhưng Lục Thất biết nguyên nhân căn bản, một là gia tăng huấn luyện tố chất quân hậu bị, hai là giảm thấp họa ngầm hương quan thao túng binh dũng lâu dài, ba là dựng nên uy quyền thống trị của triều đình. Đương nhiên vào thời loạn thế biên cương bị xâm phạm, chế độ hương quân được lập nên thì mục đích chủ yếu chính là nguyên nhân đầu tiên.

Lục Thất đến ngoài Nam môn Châu nha cầu kiến, thủ vệ vừa trông thấy khôi giáp của Lục Thất, lập tức không dám chậm trễ đi vào thông báo, chốc lát sau liền đi ra, cung kính mời Lục Thất cùng theo vào bên trong, Lục Thất thuận theo tiến vào Nam môn Châu nha.

Vào cửa đường viện lâu, trước mặt là bức bình phong, Lục Thất đi theo vòng qua bức bình phong, vừa nhìn vào công đường nha môn, hắn trông thấy một người trung niên mặc một bộ quan phục màu đỏ nhạt. Người trung niên kia tuổi ước chừng bốn mươi, khuôn mặt gầy yếu, làn da trắng nõn, thoáng nhìn thì thấy có chút nho nhã, nhưng càng nhiều hơn chính là một loại khí chất khôn khéo.

Lục Thất vội tiến lên trước, cánh tay phải đưa ngang ngực cúi đầu, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
– Hạ quan bái kiến Trưởng sử đại nhân.

Người trung niên ngẩn ra, y nghe qua bẩm báo, liền biết người tới có thể là quan ở kinh thành, cho nên không dám chậm trễ đích thân ra đón. Thật không ngờ vừa mới gặp mặt, người nọ đã cung kính hành lễ bái kiến của thuộc cấp với y.

– Ồ, vào đi.
Trưởng sử Trì Châu chỉ hơi ngây ra, liền nhanh chóng bình thản nói, xoay thân đi vào công đường, Lục Thất thẳng lưng cất bước vào theo.

Vào công đường, Trưởng sử Trì Châu trực tiếp đi qua cửa bên trong công đường, tiến vào một khách phòng ở phía sau. Y cất bước đi tới ghế chủ vị, sau khi xoay người ngồi xuống thì ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Thất.

– Ngồi đi.
Trưởng sử Trì Châu bình thản nói.

– Tạ đại nhân.
Lục Thất cung kính nói tạ ơn, dời bước ngồi xuống ghế dành cho khách ở bên trái.

– Ta họ Tạ, ngươi tới gặp ta, là vì việc tư hay là việc công.
Trưởng sử Trì Châu cười nhạt hỏi, trong lời nói hàm chứa sự khôi hài và thẳng thắn.

Lục Thất ngẩn ra, hắn chuyển tay nâng lên hộp châu báu, trên hộp châu báu có một phong thư, hắn cung kính nói:
– Đại nhân, hạ quan đến Trì Châu vốn là có công sự, nhưng được một vị trưởng bối nhờ vả, giao cho đại nhân phong thư.

Lục Thất nói xong đứng dậy dâng lên hộp châu báu, chủ động đặt trên bàn. Tạ đại nhân vẻ mặt bình tĩnh, giơ tay cầm lấy phong thư, ở ngay trước mặt Lục Thất mở ra xem.

– Tốt lắm, ta đã biết.
Tạ đại nhân ngẩng đầu nhìn Lục Thất, thản nhiên nói.

Lục Thất chắp tay nói:
– Hạ quan coi như đã hoàn thành sự nhờ vả.

Tạ đại nhân nhìn hắn, cười nhạt nói:
– Ngươi tới Trì Châu có công sự gì?

Lục Thất thò tay từ trong y giáp lấy ra công văn, đứng dậy đi tới dâng lên bằng hai tay, cung kính nói:
– Đại nhân, đây là công văn nhậm chức của hạ quan.

Tạ đại nhân thản nhiên giơ tay tiếp nhận, mở ra nhìn xem một chút, lại ngẩng đầu kinh ngạc nói:
– Công văn nhậm chức Huyện Úy hộ quân do Lại bộ hạ xuống sao?

– Vâng, đúng vậy, cho nên hạ quan mới tự mình đem đến, muốn cầu đại nhân nhập vào quan sách Trì Châu.
Lục Thất kính cẩn nói.

Tạ đại nhân chau mày, suy nghĩ một chút, nói:
– Huyện Úy là chức quan theo nhiệm kỳ do châu bổ nhiệm, ngươi lấy ra công văn nhậm chức do Lại bộ hạ xuống, có phải là muốn cho ta biết ngày sau không nên miễn đi chức Huyện Úy hộ quân của ngươi hay không.

Lục Thất ngẩn ra, thầm nghĩ vị Tạ đại nhân này thật là thẳng thắn đấy, hắn cũng dứt khoát chắp tay nói:
– Đúng vậy, hạ quan muốn xin đại nhân ngày sau giúp đỡ cho.

Tạ đại nhân lắc đầu, nói:
– Phần công văn này của ngươi không hợp pháp độ, có cũng như không. Chức Huyện Úy hộ quân là nằm trong quyền hạn quản lý chính sự của Thứ sử, công văn của Lại bộ không đủ để áp đặt can thiệp đâu.

Lục Thất ngẩn ra, im lặng mấy giây, mới nói:
– Đại nhân, hạ quan rất cần chức quan Huyện Úy hộ quân này, mục đích là muốn bảo hộ cho người nhà tại huyện Thạch Đại. Hạ quan xin nói thật, công văn nhậm chức này là Hạ đại nhân tự tay đưa cho hạ quan đấy.

– Hạ đại nhân? Vị Hạ đại nhân kia có chức quan gì?
Tạ đại nhân nhíu mày hỏi.

Lục Thất nhìn y một cái, hạ giọng nói:
– Hạ đại nhân trong Hoàng cung, đại nhân chưa từng nghe qua sao?

Sắc mặt Tạ đại nhân cả kinh nhìn thẳng Lục Thất, cùng Lục Thất đối mắt với nhau mấy giây, chợt biến sắc cúi đầu nhìn công văn.

Lục Thất duỗi tay ra cởi xuống Thiên Ngưu Đao treo ở thắt lưng, bình thản nói:
– Đại nhân, hạ quan là Giáo Úy của Hữu Thiên Ngưu thuộc Hoàng cung.

Tạ đại nhân cả kinh lại quay đầu nhìn Lục Thất, tiếp đó quan sát Thiên Ngưu Đao Lục Thất nâng lên, y nhìn trong chốc lát, gật đầu nói:
– Tốt lắm, ta đã biết, sẽ thượng bẩm với Thứ sử đại nhân, sau này sẽ không miễn chức Huyện Úy hộ quân của ngươi.

– Ân tình của đại nhân, Lục Thiên Phong nhớ kỹ.
Lục Thất chắp tay nói lời cảm tạ.

Tạ đại nhân cười cười, chần chừ một chút mới nói:
– Nghĩ không ra, ngươi chính là Lục Thiên Phong nha.

– Đại nhân biết tên của hạ quan sao, hẳn là Vương đại nhân thượng bẩm?
Lục Thất ngẩn ra, cũng nghe ra được ý ở ngoài lời, vội hỏi.

– Không phải, là do những việc ngươi làm ở huyện Thạch Đại khiến cho người trong châu nha đều đã sớm biết.
Tạ đại nhân đáp lại.

Lục Thất ồ một tiếng gật gật đầu, Tạ đại nhân lại vẻ mặt như cười như không nhìn hắn, nói:
– Ngươi rất may mắn đấy, có thể kịp thời rời khỏi huyện Thạch Đại, bằng không ngươi đã bị ném vào đại lao châu nha rồi.

Lục Thất giật mình kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Tạ đại nhân, Tạ đại nhân quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
– Một vị quan lớn trong kinh từng ban tới đây một đạo mệnh lệnh, ra lệnh bãi miễn chức vụ của Vương Trọng Lương, đồng thời buộc tội ngươi mưu đồ bất chính, bắt ngươi bỏ tù trảm thủ.

Lục Thất vừa nghe liền hãi hùng khiếp vía, ôn hòa hỏi:
– Đại nhân, sát lệnh của vị quan lớn trong kinh, là sau khi Triệu huyện thừa chết mới tới đúng không?

Tạ đại nhân gật đầu nói:
– Đúng vậy, tuy nhiên cho dù Triệu huyện thừa không bị giết, kết quả của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là bị ném vào lao ngục chờ trảm thủ đấy. Chẳng qua hiện nay ngươi làm quan ở kinh thành rồi, sát lệnh của vị quan lớn kia, chúng ta không tất yếu phải rước thêm phiền phức.

– Đại nhân, vị quan lớn kia chắc là Công bộ Thị lang phải không?
Lục Thất bình tĩnh hỏi.

Tạ đại nhân cười cười, trả lời:
– Ta không biết, thật sự là không biết, sát lệnh được hạ xuống dưới hình thức công văn ra lệnh điều tra do Hình bộ gửi tới. Cái loại công văn này chính là sát lệnh trá hình đấy, nếu chúng ta không xét xử ngươi, thì chính là mang tội thất chức che đậy cho mưu đồ bất chính.

Lục Thất gật đầu, chắp tay nói:
– Thiên Phong tạ ơn đại nhân chỉ điểm.

Tạ đại nhân bình thản nhìn hắn, nói:
– Ngươi biết là được rồi, chớ có hành động thiếu suy nghĩ muốn trả thù. Hiện tại ngươi có thể trở thành Thiên Ngưu Vệ, đã là một loại kỳ ngộ khó có được rồi, chỉ cần ngươi biểu hiện trung thành làm việc, tự có thể từng bước lên mây.

Lục Thất gật đầu, đáp lại nói:
– Tạ ơn đại nhân chỉ bảo, Thiên Phong sẽ chú ý.

Tạ đại nhân gật gật đầu, hỏi:
– Ngươi tới còn có công vụ gì?

Lục Thất trả lời:
– Thiên Phong đến Trì Châu, mục đích là giao cho Thứ sử đại nhân một đạo mật chỉ. Mật chỉ là do Hạ đại nhân đích thân giao cho hạ quan, cũng đồng thời đưa cho hạ quan công văn nhậm chức.

– Mật chỉ?
Tạ đại nhân kinh nghi nhìn Lục Thất nói.

Lục Thất do dự một chút, nói:
– Đại nhân không cần đa nghi, chuyện tình trong mật chỉ, hạ quan cũng có biết đại khái, không có liên quan đến chính sự đâu.

Tạ đại nhân vẫn nhìn hắn, lại hỏi:
– Ngươi biết cái gì? Có thể nói ra không?

Lục Thất chần chừ một chút, nói:
– Thiên Phong nghe nói, quân lực Thường Châu sau này có khả năng sẽ tăng cường, có thể sẽ lập một đội quân tại Thường Châu, Thiên Phong chỉ biết những điều này.

Tạ đại nhân quay đầu gật gật, dừng một chút mới nói:
– Không còn sớm nữa, ngươi đi tiến kiến Thứ sử đại nhân đi.

Lục Thất đứng dậy chắp tay, cung kính nói:
– Đại nhân, Thiên Phong cáo từ.

Tạ đại nhân không đứng dậy tiễn Lục Thất, thẳng đến khi không thấy bóng dáng Lục Thất nữa, y mới đưa tay cầm lấy hộp châu báu, mở ra nhìn một hồi, chau mày vẻ mặt trở nên âm trầm.

– Vương Trọng Lương, ta vì ngươi phải gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm, không ngờ ngươi chỉ đưa đến có từng này, là có ý tứ gì?

. . . .

– Ngươi là muốn ta xem trọng Lục Thiên Phong sao?
Tạ đại nhân đóng lại hộp châu báu, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra phẫn nộ đậm đặc.