Quyển 3 - Chương 6: Bắt giam Thái tử

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất cười cười, cảm thấy vị Thái tử này có chút đơn thuần, có lẽ là bị Đường Hoàng quản quá chặt, chợt nghe Thái tử nói tiếp:
– Thiên Phong, hiện giờ ngươi đã xem như là anh rể của bổn cung rồi.

Lục Thất hơi sững người, liền cung kính đáp:
– Thần không dám, thần là thuộc quan của điện hạ.

Thái tử cười nói:
– Không cần câu nệ như vậy. Bổn cung cũng không ngờ, ngươi lại trở thành Phò mã của cung tộc bổn cung, chính là ban phong công chúa, cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Lục Thất liền thấy đắng lòng, giọng nói hơi khúm núm:
– Điện hạ, thần cũng rất bất ngờ, bỗng nhiên kết duyên với một vị công chúa. Sau khi thần tiếp nhận thánh chỉ còn nghĩa là nằm mơ đấy.

Thái tử liền cười, hỏi:
– Trước đây ngươi có quen Lý Thiền Nhi không?

Lục Thất cười nói:
– Thần không quen, với xuất thân và lai lịch của thần, làm gì có cơ hội quen được với quý nữ tông thất chứ.

Thái tử nghe xong cười không nói thêm gì nữa, nhìn Lục Thất vài giây mới nói:
– Là Phụ hoàng của bổn cung thành toàn cho ngươi, ngươi nên ghi nhớ ân huệ này.

Lục Thất hơi sững người, liền nói:
– Ân huệ của bệ hạ, thần mãi mãi ghi nhớ.

Thái tử gật đầu nói:
– Có lẽ ngươi cũng không biết, việc thành toàn của phụ hoàng bổn cung đã chịu sự chê trách rất nhiều. Trong tông thất, kỵ nhất là trái với quy củ, hành động của phụ hoàng bổn cung đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.

Lục Thất im lặng, trong lòng rất không ủng hộ lời Thái tử nói, lại không phải là hắn xin Đường Hoàng ban hôn. Hắn hiện giờ thậm chí chính là một người bị hại. Đường Hoàng là vì dụng tâm không tốt mới ban xuống cái gọi là hoàng ân này.

– Thiên Phong, bổn cung hôm nay không nên gặp ngươi, nhưng chuyện ngươi đột nhiên trở thành Phò mã khiến bổn cung lo lắng cho ngươi. Cho nên gặp mặt để dặn dò ngươi một số chuyện.
Thái tử ôn tồn nói.

Lục Thất hơi sững người, cung kính đáp:
– Thần tạ ơn sự quan tâm của điện hạ, thần xin nghe.

– Thiên Phong, bệ hạ ban phong Lý Thiền Nhi là Ngô Thành Công chúa, thêm Ân Quận Vương mở phủ, đó là ban ơn lớn vô cùng. Đó có nghĩa là Ngô Thành Công chúa mở phủ, là chiếu theo chế độ quan Quận Vương, cũng chính là nói có thể sẽ giống chế độ của Ung Vương phủ, có thể có Dực Vệ quân và ngoại phủ quân.
Thái tử ôn tồn nói.

Lục Thất cố ý giật mình nhìn Thái tử, Thái tử nhìn hắn, tiếp tục nói:
– Ta muốn dặn dò ngươi, chính là nhắc ngươi không nên mạo phạm kiêng kỵ. Sau này ngươi thân là Phò mã Ngô Thành, không nên đi can thiệp vào sự vụ quân chính của phủ Công chúa, tốt nhất là cái gì cũng không nên quản.

Lục Thất cúi đầu xuống, bỗng ngẩng đầu lên nói:
– Điện hạ, thần nhớ rồi, thần sẽ không liên quan với phủ Công chúa.

Thái tử nghe xong liền lắc đầu nói:
– Ngươi trở thành không liên quan là không được. Ngươi thân là Phò mã Ngô Thành, sau này tất cả người đều phải là quyền sở hữu của phủ Công chúa Ngô Thành. Ví dụ như quán trà này của ngươi, sau này sẽ là tài sản của phủ Công chúa.

– Cái gì? Điện hạ, quán trà và quán rượu này không phải là của thần, là cách thần dùng khoản nợ, trên danh nghĩa là có.
Lục Thất liền biện giải.

Thái tử lắc đầu nói:
– Thiên Phong, quán trà này ngươi làm sao có được? Bổn cung và phụ hoàng hiểu rất rõ. Nếu truy cứu tới cùng, ngươi có tội. Cho nên, ngươi không phải cùng tiền nợ nần gì đó để qua loa tắc trách. Chuyện phi pháp của ngươi hiện nay dã có thể quy về phủ Công chúa rồi, ngược lại còn có thể xem là hợp pháp, ngươi đừng có nhiều lời.

Lục Thất nghe xong liền ỉu xìu. Hắn là cậy thế cưỡng ép thương khế, quả thực đã vi phạm tới pháp luật, chỉ e là chuyện hắn đã giết chết quan Ngô Bộ và họ Tôn, Đường Hoàng cũng đã nghi ngờ hắn rồi.

– Thiên Phong, chuyện gì cũng đều có được và mất. Ngươi có thể làm Phò mã thì phải có lòng trả ơn. Ngươi chỉ là tài sản thuộc về phủ Công chúa, không phải hoàn toàn tài sản đã bị mất đi. Tài sản biến thành của người và Lý Thiền Nhi cùng có, sẽ bỏ ra khoản thu hoạch nhất định, dùng vào việc của phủ Công chúa.
Thái tử nhẹ nhàng dẫn lời.

Lục Thất cười chua xót, nhìn Thái tử, không cam lòng nói:
– Điện hạ, thần đã biết, sau này đều thuộc về phủ Công chúa, sau này thần còn có gì để theo đuổi nữa chứ? Thần là chủ gia đình của gia tộc Lục Thị, lẽ nào gia tộc Lục Thị không thể có được tài sản của mình sao?

Thái tử ngẩn người ra, nhìn Lục Thất một lát mới ôn tồn nói:
– Ngươi yên tâm đi, bổn cung sẽ vì ngươi mà nói chuyện đó. Tuy nhiên, tài sản hiện có ở kinh thành của ngươi chỉ có thể quy về phủ Công chúa. Sau này quê nhà ngươi có được có thể là của Lục Thị.

– Thần tạ điện hạ đã hiểu.
Lục Thất quỳ một chân dưới đất, nói lời cảm tạ.

Thái tử đứng lên đỡ hắn dậy, sau khi ngồi trở lại liền nói:
– Thiên Phong, bổn cung cho ngươi biết, không nên cảm thấy thiệt thòi. Tài sản của ngươi, trên thực tế không gì thiệt thòi hết. Ngươi bây giờ là Phò mã đô úy, là quan kinh thành có gốc rễ kinh thành rồi. Sau này dựa vào bối cảnh tôn quý của phủ Công chúa, ngươi sẽ có cơ hội trở thành mạng lưới cung phọng của quan địa phương. Khi đó ngươi không thiếu gì tiền bạc, mà ngược lại là thiếu cơ hội thăng quan.

Lục Thất nghe mà run sợ, mất vài giây mới cung kính nói:
– Điện hạ, thần hiểu rồi.

– Ngươi hiểu là được rồi. Sau này ngươi có thể đi tìm hiểu một chút, chính là tuổi tác và xuất thân của ngươi trở thành quan ngũ phẩm có được mấy người? Việc thăng chức của quan lại phần lớn đều là từng bước một, dùng năm tháng tích thành quan cao.
Thái tử có mấy lời nhấn mạnh, lão thành nói chuyện.

– Vâng, thần không thiệt thòi.
Lục Thất biết đều đáp lại.

Sự thực, chuyện hắn bị mất đi tài sản, không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính là lo lắng cho hạnh phúc tương lai của các thiếp tỳ. Một vị Công chúa trở thành chính thê của hắn, đó có nghĩa là thế yếu phu quyền của hắn. Nếu vị Công chúa đó không đối xử tử tế với các thê tỳ của hắn, về mặt quyền lực cơ bản hắn không thể chống lại được. Hắn có được đánh Công chúa không? Trừ phi hắn quyết tâm thoát chết, nếu đi được tới bước này, xem như hắn đã có thể giết chết Công chúa rồi.

– Thiên Phong, hôm nay Lý Thiền Nhi sẽ vào cũng khấu ân. Hoàn cảnh của nàng ấy hiện tại rất không tốt, nghe nói đêm qua Ung Vương đã từ nàng ấy. Hôm nay khấu ân xem như Ung Vương phi cũng không đi cùng.
Thái tử nói tiếp.

Lục Thất ồ lên một tiếng, lại không hiểu hỏi:
– Điện hạ, mẹ đẻ Công chúa không phải là Ung Vương phi sao?

Thái tử gật đầu, dừng lại một chút mới nói:
– Mẹ đẻ của Ngô Thành Công chúa nghe nói là một vũ/ nô.

Lục Thất gật đầu như đã hiểu, Thái tử thở dài, mỉm cười:
– Bổn cung gặp ngươi chính là để dặn dò ngươi. Ngoài ra cũng muốn tìm hiểu về tình hình của Mạnh Thạch, bổn cung phải trở về rồi.

Lục Thất giật mình nói:
– Còn sớm mà.

Thái tử cười nói:
– Bổn cung không thể tùy tiện ở bên ngoài quá lâu, ngươi về trước đi.

Lục Thất đã hiểu ý, liền cung kính bái từ biệt ra đi, Lục Thất vừa đi, Thái tử mới nhìn lão già hỏi:
– Thái phó, ngài thấy hắn thế nào?

Lão già liền đáp:
– Là một người đáng dùng, Mạnh Thạch có thể tôn sùng ca ngợi đấy, hẳn là không kém.

Thái tử gật đầu, nói:
– Thái phó, ngài nói bệ hạ là muốn lợi dụng phủ Công chúa lập quân, đó liệu có phải là trọng dụng Lục Thiên Phong không?

– Bệ hạ chính là lập quân, cũng không thể dùng Lục Thiên Phong đi thực lĩnh được. Tên Lục Thiên Phong này có thể trở thành Phò mã là rất có nguyên nhân. Một trong những dụng ý của bệ hạ có lẽ là sau này để cho Lục Thiên Phong trở thành quan tướng của điện hạ. Chức Lữ Soái của hắn ở Ung Vương phủ không thể lâu dài được.
Lão già đáp.

Thái tử gật đầu nói:
– Hoàn toàn quy thuộc bổn cung cũng tốt, bổn cung có thể xin phụ hoàng để Lục Thiên Phong đi phụ tá Mạnh Thạch.

Thái phó lắc đầu nói:
– Điện hạ, sự thực Lục Thiên Phong đã được giữ lại ở kinh thành rồi, sau này sẽ có lợi rất lớn cho điện hạ.

Thái tử ngẩn người ra nói:
– Hắn đã được giữ lại kinh thành, chỉ có thể là hư quan.

Thái phó đáp:
– Điện hạ đi xin phóng thích Lục Thiên Phong tới Nhiêu Châu, bệ hạ không thể đồng ý, dù là xin cũng phải tới một nơi cách xa Nhiêu Châu mới được.

Thái tử im lặng, lát sau mới tiếp lời:
– Bổn cung biết bệ hạ là sợ kết đảng thế lớn, nhưng hiện tại Tây Vực nguy cấp, có lẽ nên dứt bỏ nỗi lo lắng kết đảng đi, dốc toàn lực vào việc ứng phó với Vũ Văn Thị.

– Bệ hạ thân là hoàng đế, kỵ nuôi hổ thành nạn, không thể nói là sai lầm, thế quan tranh cướp ở Nhiêu Châu một khi đã quá kịch liệt sẽ dễ dẫn tới xảy ra binh biến thế gia, chỉ có thể dùng cách ôn hòa để dập lửa từ từ.
Lão già nói suy nghĩ của mình.

Thái tử im lặng, lát sau lão già lại tiếp tục nói:
– Điện hạ, sách lược bệ hạ lập phủ nuôi quân sự thực là có lợi cũng có hại. Lợi là đã giải quyết được sự hao quân nhất định. Hại là rất dễ mất đi sự khống chế.

Thái tử khẽ giật mình, nói:
– Thái phó là nói, Lục Thiên Phong sẽ can thiệp vào chuyện quân sự của phủ Công chúa?

Lão già lắc đầu nói:
– Lục Thiên Phong có lẽ đã biết tiến lui. Hắn đã nghe dặn dò của điện hạ, chắc chắn không thể can thiệp tới quân sự của phủ Công chúa. Lão thần nói không không chế được là chỉ tính sở hữu của lòng quân.

– Tính sở hữu của lòng quân?
Thái tử thắc mắc nói.