Quyển 5 - Chương 51: Ly gián

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại quân Chu quốc bất ngờ vượt sông, mạnh mẽ tiến quân bao vây Giang Ninh, khiến cho Đường quốc trên dưới giống như bừng tỉnh từ giấc mộng yên tĩnh, mấy chục vạn Chu quân đến, tin tức ập đến giống như vòi rồng.

Bóng mây chiến tranh chớp mắt phủ lên lãnh thổ Đường quốc, quan dân các nơi trong lúc hoảng sợ, lại dưới sự giật dây của các thế lực ngầm, xuất hiện lưu vong quy mô lớn, phương hướng chính là Tấn quốc, đây cũng chính là một trong những kết quả Lục Thất muốn giành được nhất.

Nhân khẩu, là tài nguyên quý nhất nhất của cổ đại, sự tấn công của Chu quốc sẽ khiến vạn dân Đường quốc cam tâm tình nguyện ngả vào vòng tay Tấn quốc, một cách tự nhiên tráng đại thống trị của Tấn quốc, sau khi một lượng lớn nhân khẩu Đường quốc tràn vào Tấn quốc, được Tấn quốc quan sứ và đại quân sớm đã có chuẩn bị, từng đợt từng đợt chuyển đến các nơi trong Tấn quốc, Tấn quốc mở rộng cái miệng lớn tham ăn, nuốt chửng thức ăn dâng đến miệng.

Đại quân Đường quốc thân ở Hấp Châu, hai ngày sau mới biết Chu quốc tấn công, Anh Vương khiếp sợ đến cực điểm, nhưng y đúng là thiếu niên thiên tài, rất nhanh trấn định hạ lệnh đại quân quay về cứu viện Giang Ninh, đồng thời cho người khoái mã đến huyện Kim Đàn, lệnh Vương Văn Hòa và di quân đến cùng y hội hợp.

Ba mươi vạn đại quân Đường quốc xuất phát rời khỏi Hấp Châu, men theo phòng tuyến Ninh Quốc Quân Đông hành, cùng Vương Văn Hòa và trú quân Kim Đàn hội hợp, Anh Vương rất sáng suốt, y muốn cùng Vương Văn Hòa chủ trì phản công chiến sự, hơn nữa còn giấu diếm Chu Lệnh Vân.

Quân hành đến huyện Tinh Đức thì mặt trời đã ngả về Tây, Anh Vương chỉ có thể hạ lệnh đóng quân, mặc dù huyện thành ở ngay gần đó nhưng Anh Vương lại lưu ở trong quân.

Dùng cơm xong, bên trong soái trướng của Anh Vương đã có mười mấy tướng quan và quan lại, cùng nhau nghị sự.

– Các vị, Chu quốc hiện đã vượt sông tấn công chúng ta, bổn vương bây giờ có hai lo lắng, một là ổn định quân tâm, hai là quân lực có thể chiến bị Chu quân xâm lược hay không.
Anh Vương nghiêm nghị nói, dáng điệu rất là lão đạo.

– Điện hạ, chỉ cần điện hạ tọa trấn trong quân, lòng quân khẳng định có thể ổn định.
Anh Vương Tư Mã nói.

Anh Vương gật đầu trả lời, tiện đà nói:
– Bổn vương muốn thông báo Thương Châu Ngô quận vương xuất binh, không biết có được hay không?

– Điện hạ, thần cho rằng không thể, nếu để Thường Châu Trương thị xuất binh, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà.
Anh Vương Trưởng sử phản đối nói.

– Thần cho rằng có thể.
Đô úy Tần Hạo bỗng nhiên lên tiếng.

– Ồ, Tần tướng quân là tán đồng.
Anh Vương nhìn Tần Hạo nói.

– Vâng, thần cho rằng, nếu chúng ta cùng Chu quân chiến đấu, cho dù giành thắng lợi, cũng sẽ tạo thành tổn hại rất lớn, còn người Chu quốc xâm lược Giang Nam, đối với Thường Châu Trương thị cũng sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn, cho nên chi bằng để Trương thị tham chiến, cùng gánh chịu tổn thất này.
Tần Hạo hành lễ giải thích nói.

– Điện hạ, Tần tướng quân nói có lý, nếu chỉ có chúng ta và Chu quân tác chiến, cuối cùng Thường Châu Trương thị cũng sẽ làm ngư ông.
Anh Vương Tư Mã đồng ý nói.

Anh Vương gật đầu, nói:
– Tốt, bổn vương sẽ phát lệnh cho Trương thị xuất quân.

Tiếp theo là thảo luận việc khống quân, tổ hợp của ba mươi vạn đại quân rất phức tạp, có Khang Hóa quân, Trấn Nam quân, kinh quân, còn cả Anh Vương phủ quân, Long kì quân có Chu Vũ và Vương Bình, trong lúc đại quân tấn công Hấp Châu, đã rời khỏi nơi đóng quân chạy đến Tấn quốc, trên thực tế Vạn Bân thống soái của Long kì quân, bị uy hiếp phải đi theo Tấn quốc, đến Võ Bình quân liền bị áp đến Phúc Châu làm kinh thành.

Kết quả thảo luận là cho thuộc hạ của Anh Vương đến các quân làm quan quân sứ, tương đương với một nửa giám quân, nhưng quyền lực khẳng định không bằng giám quân, tương đương Giám sát ngự sử.

Sau khi tan họp, Anh Vương mệt mỏi dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, thời điểm y thông soái đại quân tấn công Hấp Châu, tâm thái rất là hăng hái, nhưng hiện tại lại biến thành hoảng loạn có chút thất thố, chỉ hi vọng ngày mai có thể cùng Vương Văn Hòa hội hợp, là có thể an tâm, trong lòng Anh Vương, căn bản không coi trọng Chu Lệnh Vân và Hoàng Phủ Kế Huân, y đứng ngoài có thể bình tĩnh quan sát, đương nhiên biết nhân tài thế nào mới đáng nể trọng.

Cận vệ rót cho Anh Vương một cốc nước, đột nhiên có cận về vào trướng, bẩm báo nói:
– Điện hạ, Tần tướng quân cầu kiến.

Anh Vương ngẩn ra, nói:
– Mời hắn vào.

Cận vệ rời đi, rất nhanh Tần Hạo đi vào, sau khi bái kiến, Anh Vương hỏi nói:
– Tần tướng quân còn chuyện gì sao?

– Điện hạ, thần đến nhắc nhở điện hạ, Chu Lệnh Vân khả năng sẽ phản bội Đường quốc, thần phái người theo dõi hắn, phát hiện Chu Lệnh Vân cho người rời đi, một tốp đi về phía Tây, một tốp đi về phía Nam.
Tần Hạo nghiêm nghị bẩm báo.

Anh Vương sắc mặt vụt biến, kế đó đứng dậy, cho người âm thầm giám sát quân đội, là Tấn Hạo kiến nghị y, y cũng đã đồng ý, trên thực tế, Anh Vương đối với việc thống lĩnh ba mươi vạn đại quân, đến bây giờ vẫn thiếu tự tin, lo lắng quân đội sụp đổ, cũng lo lắng tướng soái nảy sinh dị tâm.

Chu Lệnh Vân là giám quân của lần tấn công Hấp Châu này, hơn nữa đại quân một nửa đều là thuộc hạ của Chu Lệnh Vân, Anh Vương vô cùng ngưỡng mộ tài năng quân sự của Vương Văn Hòa, bây giờ y bí mật điều Vương Văn Hòa đến đây chủ trì chiến sự, nhưng trong lòng thì lại lo lắng Chu Lệnh Vân không phục, chuyện Chu Lệnh Vân kiềm chế Lâm Nhân Triệu ở Tây bộ, Anh Vương có nghe người khác nói qua, cho nên đối với Chu Lệnh Vân có thành kiến rất lớn.

Anh Vương đối với Tần Hạo trên cơ bản là tin tưởng, Tần Hạo mặc dù từng là thuộc hạ của Lục Thiên Phong, nhưng sau khi trở thành đô úy, đã chủ động quy phục Anh Vương, bây giờ Lục Thiên Phong đã ở Chu quốc, cho nên Anh Vương đối với Tần Hạo không có gì phải nghi ngờ.

– Tần tướng quân, ngươi nói nên như thế nào?
Anh Vương hỏi.

– Thuộc hạ cho rằng, nên đánh phủ đầu trước, bắt giam Chu Lệnh Vân.
Tần Hạo trả lời nói.

Anh Vương lắc đầu, nói:
– Không được, nếu bắt giam Chu Lệnh Vân, sẽ khiến Trấn Nam quân có cớ tạo phản.

– Điện hạ có thể bí mật xử lý Chu Lệnh Vân, điện hạ có thể lừa hắn đến quân doanh khác, xong việc điện hạ nói chưa từng triệu kiến.
Tần Hạo kiến nghị nói.

Anh Vương nhíu mày lắc đầu, nói:
– Chu Lệnh Vân nếu chết, bổn vương không đủ tư tin có thể khống chế Trấn Nam quân.

– Điện hạ nếu không muốn đánh phủ đầu, vậy chỉ có thể cố gắng cách quân lực của Chu Lệnh Vân xa một chút, đề phòng bị hắn bắt giam.
Tần Hạo ngữ khí lo lắng nói.

Sắc mặt Anh Vương biến hóa, nhíu mày im lặng một lúc, sau đó mới lạnh nhạt nói:
– Việc này giao cho ngươi.

– Vâng! Thuộc hạ sẽ làm tốt!
Tần Hạo cung kính lĩnh mệnh, sau đó quay người rời đi, Anh Vương lo lắng ngồi xuống.

Một lúc sau, Chu Lệnh Vân dưới bóng đêm dẫn theo hai mươi cận vệ, đi theo Tần Hạo đến một quân doanh, quân doanh của ba mươi vạn đại quân, diện tích vô cùng rộng lớn, Chu Lệnh Vân đương nhiên sống ở quân doanh của mình, có điều Anh Vương triệu kiến, y đành phải đi gặp.

Theo Tần Hạo tiến vào quân doanh, đến trước một soái trướng sáng đèn, hai mươi hộ vệ đương nhiên phải dừng bước, Chu Lệnh Vân căn bản không hề đề phòng, Tần Hạo vừa mời, y liền sải bước tiến vào soái trướng, vừa tiến vào liền lập tức giật mình, bởi vì không có ai, đột nhiên sau lưng đau nhói, bị một thứ sắc nhọn đâm vào, Chu Lệnh Vân kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng đỉnh đầu đột nhiên hạ xuống một tấm lưới, đem thân thể y quấn lại.

Chu Lệnh Vân nằm trong lưới cố gắng xoay người, đối diện với Tần Hạo sau lưng, y tức giận muốn quát hỏi, nhưng há há miệng, miệng lưỡi lại tê dại khó thế có thể phát ra âm thanh, vẻ mặt Chu Lệnh Vân từ tức giận biến thành sợ hãi, y nhìn chằm chằm Tần Hạo, chỉ cảm thấy thân thể nhanh chóng rơi vào tê dại bất linh.

– Chu đại soái, ngươi đây là vì Đường quốc tận trung, giết chết ngươi, là Anh Vương.
Tần Hạo lạnh nhạt nói khẽ, thân thể Chu Lệnh Vân ngã nghiêng trên mặt đất, hai mắt trợn tròn cố gắng hít thở một chút, sau đó bất động.

Bên ngoài nghe thấy tiếng kêu, hộ vệ của Chu Lệnh Vân nghe tiếng lao vào soái trướng, nhưng mưa tên dày đặc cũng bắn về phía bọn họ, trong một chuỗi những những tiếng trầm đục hoặc là kêu thảm, hai mươi hộ vệ tho Chu Lệnh Vân cùng ra đi.

– Đại nhân.
Tần Hạo vừa rời khỏi soái trướng, Địch Bình liền chạy đến gọi.

– Xử lý cho tốt, ta đi gặp Anh Vương.
Tần Hạo phân phó nói, nói xong liền rời đi.

Tần Hạo rời khỏi doanh trướng, quay đầu nhìn lại phía sau, kế đó lãnh đạm lắc đầu, sải bước đi đến quân doanh của Anh Vương, thuận lợi vào doanh đến trước soái trướng, Tần Hạo nhờ hộ vệ đứng canh thông báo cho mình.

Rất nhanh, hộ vệ đi ra bảo y vào, Tần Hạo sải bước về phía soái trướng, vừa vén mành đang định tiến vào, Tần Hạo đột nhiên lùi về phía sau, tám hộ vệ ngoài trướng thấy vậy, lập tức rút đao chém về phía Tần Hạo. Thân thể Tần Hạo như một con báo gấm, khéo léo tránh được đao trảm của tám hộ vệ, sau đó tiếp tục bỏ chạy, không ngờ mới chạy được mười mét, từ trong bóng đêm hiện ra một trận mưa tên dày đặc.

Tần Hạo cũng không phải dạng vừa, quơ hai cánh tay quét sạch mưa tên, trong tiếng kim loại leng keng, thân thể trúng bảy mũi tên điên cuồng bỏ chạy, nhưng phía trước lại xuất hiện một lượng lớn tướng sĩ, rõ ràng là đang bao vây y.

Tần Hạo nhanh nhẹn dừng bước xoay người, hướng về phía soái trướng của Anh Vương, hét lớn:
– Anh Vương, ngươi bảo ta giết chết Chu Lệnh Vân, bây giờ ngươi lại muốn giết ta, uổng công ta trung thành với ngươi, khốn kiếp cho kẻ mặt người dạ thú như ngươi.

– Bắn tên.
Anh Vương Tư Mã gầm lên, tiếng hiện tiễn bay, Tần Hạo không thể chạy trốn được nữa, hiên ngang đón nhận mưa tên, cuối cùng cả người giống như con nhím ngã vật xuống đất.