Quyển 5 - Chương 115: Tâng bốc một chút

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Thất dẫn Tào vương đi thăm thú Hà Tây, nhưng điều khiến cho Lục Thất nghẹn lời, chính là ấn tượng ban đầu của Lục Thất đối với Tào vương là một người luyện võ có thể chịu chút cực khổ, thế nhưng Tào vương lại ngồi xe ngựa xuất hành, mà lúc Kỷ vương mười lăm tuổi cùng Lục Thất đi tuần, đều là tự mình cưỡi ngựa, vì vậy ấn tượng của Lục Thất đối với Tào vương trở thành một người gối gấm thêu hoa.

Tuy nhiên Tào vương ngồi xe ngựa lại khiến cho Lục Thất có thể yên tĩnh hơn, hơn nữa hắn cũng biết, bên trong xe của Tào vương có một nữ nhân xinh đẹp, đến Tây bộ tuyên chỉ lại mang theo nữ nhân, lại còn giấu trong xe không cho lộ diện, rõ ràng là không có danh phận, vì vậy có thể thấy được Tào vương là một người ham hưởng thụ.

Lục Thất căn cứ vào những hiểu biết của mình về tính cách của Tào vương, liền sai người đến thành Võ Uy trước để dọn dẹp, quét tước vương cung trong thành, đối với vị Hoàng tử gối gấm thêu hoa phong lưu thành tính này hắn vẫn nên lo xa một chút thì tốt hơn.

Sau giờ ngọ đội ngũ đã đến thành Võ Uy, trực tiếp đi tới vương cung, sau khi dừng lại trước cửa vương cung, Tào vương mới xuống xe, hai thái giám tháp tùng vội mang áo bào da hồ ly đến, thành Võ Uy lạnh hơn so với Hội châu, chủ yếu là do gió bắc, trong thành còn có dấu vết của bão cát.

Khoác lên mình chiếc áo choàng da hồ ly, Tào vương nhìn vào tòa thành có kiến trúc bình thường, tòa thành nhỏ bé trước mắt rõ ràng đẹp hơn nhiều so với tường thành phía ngoài, tất cả đều được xây bằng gạch xanh, cửa cung được đúc bằng đồng đinh, trên cửa cung là một mái vòm hùng vĩ, phải nói đây là một tòa cung điện.

– Điện hạ, nơi này được xây dựng vào thời kỳ Tiền Lương, sau lại bị quý tộc Thổ Phiên và Hoàng đế Hạ quốc dùng làm hành cung, thành Võ Uy vốn là kinh đô thứ hai của Hạ quốc, cho nên nơi đây được tu bổ và bảo quản tốt cho đến bây giờ, nếu Điện hạ đã đến Tây bộ, chỉ có nơi này mới thích hợp cho Điện hạ nghỉ ngơi.

Lục Thất mỉm cười giới thiệu.

Tào vương nghe xong có chút động dung, y không nghĩ đến Lục Thiên Phong sẽ để cho y nghỉ ngơi tại đây, vì vương cung vốn là một nơi tượng trưng cho địa vị và quyền lực, mà vương cung này đã từng là hoàng cung của Lương quốc, hành cung của Hoàng đế Hạ quốc, cho nên bản thân y nếu ở tại nơi này liền được nâng lên bậc Đế vương.

– Lục thượng thư, đây là một nơi vô cùng tốt, ngươi sao lại không ở nơi này?

Tào vương tùy ý hỏi.

– Điện hạ, đây là vương cung, thần thân là thần tử của Đại Chu, đương nhiên không thể ở tại nơi này, hơn nữa cũng chưa từng xem qua nơi này.

Lục Thất bình thản đáp.

– Lục thượng thư, ngươi nếu tự nhận mình là thần tử của Đại Chi, vậy vì sao lại nắm giữ binh lính tự trị Hà Tây, Lục thượng thư thân là thần tử của Đại Chu hẳn là nên để cho triều đình tiếp quản Hà Tây và Bắc Đình.

Tào vương bình thản nói, nhưng lại là một câu nói mang đầy ẩn ý.

Lục Thất nghe xong thầm mắng Tào vương là một tên ngu ngốc, tuy Kỷ vương biết chuyện hắn nắm binh quyền tự trị Hà Tây nhưng chưa bao giờ chất vấn trắng trợn như vậy, mà dùng thân phận bạn bè để đàm luận cùng hắn, hiện giờ Tào vương thân đang ở thành Võ Uy, lại dùng giọng điệu của người bề trên thẩm vấn hắn.

– Điện hạ, Hà Tây và Bắc Đình là đất của phiên bang, thần có thể chiếm được, là may mắn của thần, nhưng nếu thần để cho triều đình đến tiếp quản Hà Tây, vậy hậu quả sẽ làm cho Hà Tây vừa có được lại mất đi. Quan viên của triều đình đến Hà Tây, một là xa lạ với vùng đất này, không thể thông hiểu hết các tập tục của phiên tộc mà áp dụng cách thống trị mềm mỏng để dụ dỗ các tộc người; hai là phiên tộc bị thần chiến bại, trong lòng mọi người nơi đây chỉ nguyện ý để thần thống trị, nếu để cho một Hán quan của Chu quốc đến Hà Tây cai quản, các tộc người nhất định làm phản, cho nên Hoàng đế bệ hạ, mới ân chuẩn bố trí Hà Tây đô hộ phủ.

Lục Thất bình thản hồi đáp.

Tào vương nhẹ ồ một tiếng gật đầu, Lục Thất lại nói:

– Mặt khác, triều đình cũng không có dư lực đến tiếp quản Hà Tây, triều đình nếu muốn trấn áp các tộc người ở Hà Tây, lại phải chống lại Thổ Phiên, Hạ quốc, Liêu quốc, dân tộc Hồi Hột Tây vực, triều đình ít nhất phải điều đến một trăm ngàn tướng sĩ trấn thủ Hà Tây và Bắc Đình, cho nên triều đình chỉ có thể dùng chế độ Đô hộ phủ tự trị lấy phiên chế phiên.

Tào vương gật đầu, lại nói:

– Nhưng để ngươi tự trị như vậy, cuối cùng vẫn là không hợp với quy củ.

– Điện hạ, thần tự trị là một loại quá độ, đợi đến khi phiên bang có lòng quy thuận Đại Chu, hay Đại Chu thống nhất thiên hạ nam bắc, khi đó Đại Chu trở thành một quốc gia thiên uy cường thịnh, Hà Tây hiển nhiên sẽ thuộc quyền cai quản của triều đình.

Lục Thất bình thản hồi đáp.

Tào vương ngẩn ra, suy nghĩ một chút liền nói:

– Ý của ngươi là, khi Đại Chu tiến đánh về phía nam, ngươi sẽ giao lại Hà Tây.

– Điện hạ nói không sai, Đại Chu nếu thống nhất nam bắc, quyền tự trị cùa Hà Tây dĩ nhiên không còn.

Lục Thất bình thản trả lời.

Tào vương gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:

– Điện hạ một đường mệt nhọc, bên ngoài giá lạnh, mời Điện hạ vào trong nghỉ ngơi.

– Lục thượng thư hãy vào cùng ta, bổn vương muốn trò chuyện cùng ngươi.

Tào vương thân thiết nói.

– Thần sẽ không vào, vương cung này vẫn luôn không có ai ở, thần đi phân phó người mang vật dụng hằng ngày đến đây, đợi Điện hạ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai thần sẽ đến gặp người, sẽ cùng Điện hạ du ngoạn Hà Tây.

Lục Thất cự tuyệt một cách ôn hòa.

Tào vương ngẩn ra nói:

– Ngày mai ngươi đi du ngoạn cùng bổn vương?

– Vâng, Hà Tây thời gian này rất lạnh, không nên xuất hành, nhưng nếu Điện hạ đã tới Hà Tây, cũng nên đi ngắm nhìn một chút, ngày sau khi trở về gặp Bệ hạ, miễn phải vì không biết miêu tả thế nào mà xấu hổ, Điện hạ nhất định phải đến xem Trương Dịch và Cư Diên Hải của Cam châu.

Lục Thất mỉm cười nói.

Tào vương hiểu rõ liền gật đầu, Lục Thất nghiêm mặt nói:

– Điện hạ, thần có lời muốn khuyên Điện hạ, sau khi D(iện hạ vào ở trong vương cung, ngàn vạn lần không nên tiếp cận với nô tì trong cung, Hà Tây có rất nhiều người ghi thù với thần, nhất là các cung nữ, thần không muốn làm Điện hạ sợ hãi.

Tào vương ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được, gật đầu nói:

– Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ cẩn thận.

Lục Thất gật đầu, do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Chỉ huy sứ Cấm quân theo bảo hộ Tào vương, nói:

– Xin hãy qua đây.

Chỉ huy sứ kia đứng cách Lục Thất khoảng năm thước, thấy Lục Thất gọi liền không dám chậm trễ bước tới, hành lễ nói:

– Đại tướng quân có gì muốn chỉ bảo?

– Ta vốn không nên sai bảo ngươi, tuy nhiên, an nguy của Điện hạ rất quan trọng, ta muốn để ngươi vào trong vương cung nghiêm mật bảo hộ Điện hạ, không được sơ suất, nếu điện hạ muốn tìm người hỏi han, nhất định phải tra xét kĩ lưỡng rồi mới cho tiếp kiến, các huynh đệ hộ vệ phải nghiêm ngặt tuân thủ quân kỷ, nếu có thể bình an rời khỏi Hà Tây, ta sẽ khao thưởng các huynh đệ.

Lục Thất bình thản nói.

– Đại tướng quân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ Điện hạ chu toàn.

Chỉ huy sứ tỏ rõ thái độ.

Lục Thất gật đầu, lại quay đầu hành lễ với Tào vương:

– Mời Điện hạ vào bên trong nghỉ ngơi.

Tào vương gật đầu, xoay người bước vào hành cung, Chỉ huy sứ kia vội vàng dẫn theo mười mấy Cấm quân, cùng với xa mã cũng tiến vào, các Cấm quân liền theo sát phía sau.

Lục Thất nhìn Tào vương tiến vào hành cung đến khi khuất bóng, mới xoay người trở về phủ nha thành Võ Uy, phân phó cho các viên quan mang thực phẩm đến hành cung, mặt khác lựa chọn một trăm nữ nhân mang về từ Bắc Đinh, đưa vào hành cung khao thưởng năm trăm hộ quân, nhưng lại không hề tặng nữ nhân phiên bang cho Tào vương.

Lục Thất phái Dương Côn suất quân trấn thủ tại Bắc Đình, Dương Côn ở Bắc Đình giết chết gần hai vạn nam nhân của dân tộc Hồi Hột, tiêu diệt hoàn toàn Vương tộc thống trị bộ lạc Hồi Hột, vì vậy, Dương Côn thu được lượng lớn tài sản ở Bắc Đình, cũng bắt giữ hơn hai vạn nữ nhân của quân địch, chiến tranh làm cho số lượng nam nhân giảm đi nhiều so với nữ nhân, khi Lục Thất trở về Hà Tây, liền bắt giữ hơn mười ngàn nữ nhân của dân tộc Hồi Hột mang trở về Hà Tây, chủ ý muốn đưa cho tướng sĩ ở Hà Tây làm thê thiếp, một là muốn lôi kéo quân tâm, hai là tăng nhân khẩu cho Hà Tây.

Tuy nhiên, những nữ nhân Hồi Hột bị bắt giữ ở Bắc Đình khi bị đưa về Hà Tây, Lục Thất cũng không cưỡng ép khao thưởng cho các tướng sĩ, mà là áp dụng chính sách tự nguyện mua bán, các tướng sĩ tự mình bỏ tiền để mua nữ nhân, nếu nữ nhân đó không vừa ý vị tướng sĩ đã bỏ tiền mua họ có thể cự tuyệt, đây chính là áp dụng chính sách của đoàn nữ quân của Tân Cầm Nhi, chẳng qua không có đãi ngộ như của hồi môn.

Hiện giờ Tào vương đến Hà Tây, Lục Thất dựa vào chính sách đánh vào tâm lý, liền lợi dụng những nữ tù bình này khao quân, ở Hà Tây, nữ nhân được coi là tài vật, hơn nữa không kiêng kỵ thay đổi nam nhân đã chọn, chiến tranh các dân tộc trên thảo nguyên, nữ nhân chỉ quy thuận kẻ chiến thắng.

Tuy nhiên, Lục Thất đối với nhu cầu về nữ nhân của quân nhân ở Hà Hoàng, cũng không hề lợi dụng nữ tù binh ở Bắc Đình, mà áp dụng phương pháp chiêu mộ, lấy hứa hẹn về lợi ích và bảo hộ, thúc đẩy kỹ nữ ở Hà Tây, Hồi châu cùng với những khu vực khác nguyện ý đến kiếm tiền ở Hà Hoàng.

Lục Thất hiện giờ là Vương của Tấn quốc, hắn nhất định phải suy tính đến hậu quả bị dân chúng lên án, năm đó hắn ở trong quân Hưng Hóa dưỡng thành thói quen thổ phỉ, dĩ nhiên, theo thời gian cùng địa vị khác nhau mà dần biến mất, hắn hôm nay, không có khả năng vẫn là binh phỉ cướp bóc gian dâm như trước, hắn có thể dung túng cho thuộc hạ, nhưng chính mình phải giữ phong phạm của bậc vương giả.

Màn đêm buông xuống, trong vương cung của thành Võ Uy, tại một cung thất ấm áp, bốn vách tường phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ của những chiếc đèn bằng vải lụa, chiếu rọi cả cung thất, trên chiếc giường gấm to lớn, đang trình diễn một màn xuân cung hấp dẫn.

Một thân thể nõn nà, đầy đặn đang quỳ gối trên giường, nữ nhân kia hai tay bị trói ngược sau lưng, tư thế quỳ sấp như vậy khiến cho cặp mông đầy đặn nhếch lên cao, Tào vương lúc này trần truồng lộ rõ thân hình trắng trẻo, đang ở phía sau cặp mông đầy đặn kia đạt được khoái hoạt, hắn gầm thét với những tiếng kêu quái dị, theo tiếng đánh ‘ba ba ba’ vang lên, nữ nhân tay bị bắt chéo sau lưng cũng ngâm lên những tiếng rên rỉ.

Mà trên giường cẩm, còn một mỹ nhân với mái tóc đen như lụa, dáng vẻ quyến rũ, đang ngồi một bên quan sát, một đôi mắt đẹp u oán nhìn vào Tào vương, bày ra một bộ dạng mềm mại nhu mì nhưng cũng vô cùng mị hoặc.

Ở cửa cung thất, Chỉ huy sứ cùng mười mấy tướng sĩ ai cũng mang vẻ mặt vất vả chịu đựng tra tấn về cả tinh thần và thể xác, Lục đại tướng quân mang đến một trăm nữ nhân phiên bang khao quân, tuy chưa nói với Tào vương, nhưng Chỉ huy sứ hộ quân nào dám một mình khoái hoạt, biết điều chọn lấy một nữ nhân xinh đẹp hai tay trói chặt sau lưng đưa vào cung thất, để Tào vương hưởng thụ.