Quyển 2 - Chương 107: Trấn an

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nô tài trông cửa vừa nhìn thấy là Vương chủ bạc đại nhân, cùng với nhóm tướng gia y giáp xa hoa, mỗi người đều uy vũ, vội vàng chạy vào bẩm báo, một nô tài trông cửa khác vội vã đẩy ra cửa phủ, cung kính đứng ở bên cửa.

Trần phủ trở nên náo nhiệt, vốn lòng người Trần phủ bàng hoàng, việc Vương chủ bộ sắp tới bị điều đi, đối với Trần phủ mà nói tuyệt đối là sấm sét giữa trời quang. Bọn họ tất nhiên biết nguyên nhân là bởi Vương chủ bạc đắc tội rất nhiều người ở huyện Thạch Đại, nhất là với Ngưu huyện úy và Tôn huyện lệnh đã thật sự trở mặt, tạo thành hậu hoạn thật lớn ngày sau cho Trần phủ, chỉ sợ quan vị kỳ lão của Đông Lưu hương phải đổi chủ rồi.

Lục Thất và Vương chủ bạc đi vào cửa phủ, nhóm quan tướng thuộc hạ thì uy vũ theo ở phía sau, trên hành lang mới đi được nửa đường, liền thấy ở trước cửa sảnh đi ra bốn người mặc bào y, trái phải hai bên cũng xuất hiện rất nhiều người vây quanh nhìn.

– Ai nha, cữu phụ, ngài đã lớn tuổi còn đi ra làm gì.
Vương chủ bạc bước nhanh lên trước, thân thiết hô gọi.

Lục Thất quay đầu lại phân phó một câu, để cho nhóm quan tướng thuộc hạ đi theo dừng bước, hắn tiếp tục cất bước đi đến, sau khi trông thấy Vương chủ bộ dìu đỡ Trần kỳ lão rồi, hắn mới chậm rãi dừng ở trước mặt Trần kỳ lão, đứng lặng ở ngoài hai thước.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc, ngoài ý muốn, nghi hoặc.

– Cữu phụ, đây là Thiên Phong, Thiên Phong làm quan ở kinh thành, hôm nay mới bớt chút thời giờ trở về đấy.
Vương chủ bạc thân thiện cười nói.

Lục Thất tiến lên hai bước nhỏ, ánh mắt bình thản nhìn Trần bô lão, chợt cúi người quỳ một chân trên đất, ngữ khí kính cẩn nói:
– Thiên Phong, xin thỉnh an ngài.

Nha! Tất cả mọi người trong Trần phủ đều thay đổi sắc mặt, Trần kỳ lão ngây ngốc nhìn Lục Thất, tay Vương chủ bạc đang đỡ lão dường như hơi giật giật, Trần kỳ lão mới cả kinh hồi thần.

– Xin đứng lên, ai nha, lão hủ không đảm đương nổi đâu.
Trần kỳ lão có hơi bối rối nói.

Lục Thất đứng dậy, tiến lên đưa tay đỡ lấy cánh tay Trần kỳ lão, mỉm cười nói?:
– Ngài là trưởng bối của Thiên Phong, Thiên Phong sao có thể thất lễ.

Trần kỳ lão vội vàng gật đầu, Vương chủ bạc cười nói:
– Cữu phụ, chúng ta vào đại sảnh nói chuyện đi.

Trần kỳ lão gật gật đầu, Vương chủ bạc quay đầu, phân phó nói:
– Bát đệ, ngươi bảo Trần Phúc mau tới, an trí cho tốt chỗ nghỉ ngơi của quan tướng từ kinh thành tới.

Một người trung niên mặc bào y vội cung kính đáp lời, sau đó khách và chủ cùng đi vào chính sảnh. Vào sảnh ngồi xuống, ánh mắt Trần kỳ lão thân thiết nhìn Lục Thất một cái, lại quay đầu nhìn về phía Vương chủ bạc.

Vương chủ bạc mỉm cười nói:
– Cữu phụ, Thiên Phong ở kinh thành gặp được quý nhân, đã trở thành Thiên Ngưu Vệ quan rồi, chính là Đới Đao Dực Vệ của Hoàng cung đấy.

Trần kỳ lão ồ một tiếng, nhìn Lục Thất hỏi:
– Thiên Phong làm quan ở kinh thành, về sau không thể trở về huyện Thạch Đại đi?

Lục Thất đáp lại:
– Hẳn là không thể trở về, tuy nhiên Thiên Phong vẫn là Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại.

Vương chủ bạc ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại cười nhạt nói:
– Quên nói với Trọng thúc, chức sự Huyện Úy hộ quân của ta là do chính Lại bộ bổ nhiệm. Là ta cầu chức từ một vị quý nhân đấy, có điều sau đó ta lại có duyên gặp được Thái tử, trở thành Thiên Ngưu Vệ.

Vương chủ bạc nghe xong khó hiểu, hỏi:
– Là quý nhân nào?

Lục Thất cười nhạt nói:
– Trọng thúc, nhiệm vụ đi Trì Châu gặp Thứ sử của ta, là do ai mệnh lệnh?

– Cái gì? Ngươi…, nha, ta thật ngốc, ngươi là Thiên Ngưu Vệ nha.
Vương chủ bạc mới đầu thoáng kinh ngạc, tiếp đó bừng tỉnh gật đầu.

– Về chuyện ta làm sao gặp được vị quý nhân kia, sau này có thời gian sẽ kể lại cho Trọng thúc.
Lục Thất lại nói thêm.

Vương chủ bộ gật gật đầu, quay đầu nói:
– Cữu phụ không cần phải ưu sầu nữa, ngày sau Ngưu huyện úy sẽ không dám đối phó Trần phủ đâu, nhiều lắm cũng chỉ tìm mấy việc nhỏ nhặt gây phiền phức thôi.

Trần kỳ lão gật gật đầu, Vương chủ bạc lại nói:
– Cữu phụ cũng biết, ở huyện Thạch Đại này ta có thể nắm quyền, thật ra là dựa vào Triệu huyện thừa và Trưởng sử Trì Châu Tạ đại nhân. Triệu huyện thừa chết rồi, Ngưu huyện úy vốn là gia nô của Công bộ Thị lang, không cam lòng ở dưới quyền ta, liền cầu lên Công bộ Thị lang bãi miễn chức của ta, may mà có Thiên Phong ở kinh thành cầu được quý nhân. Có điều quyền lực của vị quý nhân kia không bằng Công bộ Thị lang, chỉ có năng lực điều cháu ngoại trai đi nơi khác nhậm chức.

Trần kỳ lão giật mình gật đầu, nhìn Lục Thất cảm kích nói:
– Thiên Phong, lão hủ cảm tạ ngươi.

Lục Thất bình thản nói:
– Lão đại nhân yên tâm đi, Ngưu huyện úy không có năng lực bãi miễn ngài đâu, ta cùng Trọng thúc đều có quan mạch kềm chế gã. Nếu gã dám động tới quan chức của ngài, ta tự có biện pháp khiến cho gã cũng phải rời đi, ngài nên biết, ở huyện Thạch Đại này tuyệt không thể trêu vào là một nhà kia.

Vương chủ bạc ngẩn ra, lập tức khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Trần kỳ lão nghe cũng sợ run, qua mấy giây mới bừng tỉnh gật đầu, nói:
– Tốt, tốt, lão hủ hiểu rồi.

Lục Thất lại thành khẩn nói:
– Lão đại nhân, Thiên Phong tuổi còn trẻ, quan cơ hiện tại vẫn còn nông, không thích hợp đường hoàng hành sự, cho nên không thể kiêu ngạo chủ động đi đối phó Ngưu huyện úy. Dù sao đánh gia nô, sẽ chọc cho Công bộ Thị lang sinh hận, cho nên nếu trên phương diện nhỏ nhặt mà bị làm khó dễ, cũng mong Trần phủ có thể nhẫn nhịn một chút. Còn nếu gã dám động đến gốc rễ của Trần phủ, cùng với sự được mất của thân nhân, ta tuyệt sẽ không dung gã.

– Tốt tốt, lão hủ yên tâm rồi.
Trần kỳ lão kích động giơ tay lên gật đầu nói.

Lục Thất suy nghĩ một chút, lại nói:
– Lão đại nhân, Thiên Phong không nghĩ cùng Ngưu huyện úy trở thành thân thích, cho nên lão đại nhân có thể bỏ ra chút ít tiền tài cho thỏa đáng là được, gả nữ nhi thì không cần.

Trần kỳ lão ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
– Tốt, lão hủ nhớ kỹ rồi.

Lục Thất gật gật đầu, hắn là nhất thời sinh lòng thương xót, không muốn để cho Tương nhi và tiểu thư của Tuyết Nhi muội phải đi cho Ngưu huyện úy đạp hư phát tiết oán hận.

– Cữu phụ, Thiên Phong còn có công vụ trong người, xin mang tới bút mực dùng một chút.
Vương chủ bạc tức thời chuyển sang chuyện khác nói.

Không cần phân phó, đã có người lên tiếng trả lời đi lấy bút mực, Vương chủ bạc lại lên tiếng cho hầu hết người rời đi, chỉ chừa lại Trần kỳ lão và trưởng tử của kỳ lão. Lục Thất theo lời chỉ bảo lúc ở trong xe của Vương chủ bạc, viết một phong thư cho Đông Quang, Vương chủ bạc xem qua lại chỉnh sửa mấy chỗ, cuối cùng để cho Lục Thất viết lại một lần. Phụ tử Trần kỳ lão ngồi trên ghế, căn bản không nghe ra cái gì.

Phơi cho thư khô mực rồi, Vương chủ bạc bảo nhi tử của Trần kỳ lão tiễn Lục Thất rời khỏi Đông Lưu hương bảo. Lục Thất đi rồi, Vương chủ bạc mới nói cho Trần kỳ lão biết, chỗ dựa vững chắc ở kinh thành của vị Đông huyện thừa mới nhậm chức và của Lục Thất là cùng một vị quan lớn, ngày sau Trần phủ sẽ được Đông huyện thừa âm thầm chiếu cố. Tuy nhiên chỉ có thể âm thầm trợ giúp, một khi chuyện bị mang ra ngoài sáng, Ngưu huyện úy sẽ lập tức trực tiếp nhắm vào Đông huyện thừa.

Trần kỳ lão nghe xong mừng rỡ, mới chân chính yên tâm, có tân Huyện thừa huyện Thạch Đại âm thầm hỗ trợ, Trần phủ sẽ không sợ Ngưu huyện úy làm hại rồi. Bởi vì Huyện thừa dù sao cũng trên chức Huyện úy, là người trực tiếp quản lý chính sự trong huyện đấy, Ngưu huyện úy chỉ có thể quản trị an và chiến sự trong thành mà thôi.

Tiếp đó Vương chủ bạc dùng một phần châu báu có trong Trần phủ, ước lượng đổi thành vạn lượng vàng trắng, lại bảo Trần kỳ lão xuất bạc khao thưởng cho mười hai quan tướng dưới quyền của Lục Thất mỗi người hai trăm lượng, và tìm cho mỗi người một nữ nhân hầu hạ. Trần kỳ lão liên thanh đáp ứng, đã có lại tinh thần gấp bội.

*****

Lục Thất một mình rời khỏi Đông Lưu Bảo, trong đêm tối phóng ngựa về hướng Vọng Giang bảo, hắn nóng lòng. Nghĩ đến được gặp thân nhân, trụ ở Vọng Giang bảo, hẳn là có Vận Nhi, Tuyết Nhi, Tiểu Thanh và Tiểu Vân, còn có Vân Thường.

Hắn nhanh chóng chạy lao đi tới ngoài cửa Vọng Giang bảo, trông thấy cầu treo đã dựng lên, hắn không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng quát:
– Buông cầu treo xuống, bản quan có công vụ muốn tiến vào.

Trên tường Bảo có treo phong đăng, có binh dũng ló đầu ra thăm dò, hô:
– Xin hỏi, ngài là quan gia ở đâu?

– Bản quan là Huyện Úy hộ quân Lục Thiên Phong.
Lục Thất đành phải mang ra quan hào, cũng không biết có tác dụng hay không.

– Nha, Lục đại nhân, là Lục đại nhân, mau thả cầu treo.
Người ló đầu ra kinh hỉ hô.

– Ngươi hô cái gì, đêm đến niêm phong cửa, thả cầu treo cái gì?
Lập tức có người lớn tiếng trách cứ.

– Là Lục đại nhân, là Huyện Úy hộ quân đại nhân.
Tên lính mới nãy thò đầu ra thăm dò lập tức cãi lại.

– Cút ngay.
Có người tức giận mắng, tiếp theo có người từ trên tường Bảo thò ra nửa người, nhìn một chút mới lớn tiếng nói:
– Kỳ lão đại nhân có lệnh, đêm đến niêm phong cửa, tại hạ không dám làm trái, mời ngày mai lại đến đi.

Lục Thất giận dữ, giơ tay chỉ tới quát:
– Cẩu nô tài, nếu cửa này ngày mai mới mở, bản quan liền lấy lý do làm lỡ quân vụ chém chết ngươi, mở ra hay không?

Người nọ cả kinh, chần chừ một lúc buộc lòng khuất phục động thân đi xuống, qua giây lát, cầu treo chuyển động, mang theo âm thanh chấn động rơi xuống. Lục Thất cưỡi ngựa lập tức phóng lên cầu treo vào Vọng Giang Bảo.

Qua Bảo môn, trông thấy mười mấy binh dũng, lại không thấy gã binh dũng đầu mục đã ngăn hắn nhập môn kia đâu.

Lục Thất dừng ngựa, nhìn tên binh dũng vừa nãy đòi mở cửa cho hắn kia, nhìn thoáng cái liền nhận ra, là lính trong binh dũng quân của hắn, tên là Tào Nghị. Đối với trăm tên binh dũng quân, hắn đều cố ý nhớ kỹ danh tự.

Hắn mỉm cười hỏi:
– Tào Nghị, sao ngươi lại ở Vọng Giang Bảo?

Tào Nghị là một thanh niên khỏe mạnh hoạt bát, vừa nghe Lục Thất gọi tên mình cười hỏi, lập tức trên mặt hiện lên kích động, chắp tay cung kính nói:
– Đại nhân, thuộc hạ là người Nam Than, vốn là người Vọng Giang hương, binh dũng quân giải tán, thuộc hạ bèn tới Vọng Giang Bảo khi đó đang trưng mộ binh dũng xin nhập ngũ.