Quyển 5 - Chương 71: Hội nghị triều đình

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc Lục Thất từ huyện Long Đức trở về huyện Hội Ninh, thì Tiểu Điệp đã dẫn theo gần bốn ngàn quân từ Nguyên Châu dời đến huyện Hội Ninh. Cái được gọi là dời đến bởi nhà cửa ở Nguyên Châu tạm thời không dùng đến, mà đem cả gia đình đến huyện thành Hội Ninh sinh sống.

Gặp được Tiểu Điệp, Lục Thất mới biết được chuyện huyện thành Bình Cao bị năm vạn đại quân đột kích, nên khó tránh khỏi tâm lý lo sợ, hắn tự trách mình tại sao lại để quân lính quá ít ở huyện Bình Cao. Trước đó chuyện hắn bố trí lực lượng ở huyện Bình Cao cũng chỉ là lo xa nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Tiểu Điệp đã kể lại với Lục Thất về công lao của Tiểu Thanh, nàng còn nói với Lục Thất chuyện Tiểu Thanh được mọi người trong quân doanh kính trọng, tất cả các tướng sĩ ở huyện Bình Cao đều kính nể nàng. Tiểu Điệp sau khi thăm hỏi các tướng sĩ thì biết được rằng, trong mắt họ Tiểu Thanh giống như một Vu nữ.

Lục Thất cũng rất bất ngờ trước chuyện này, hắn đến từ tây bắc đương nhiên là biết chuyện người Đảng Hạng không chỉ sùng bái Phật giáo mà còn rất tin vào ma quỷ thần thánh. Điều này thì không có gì kỳ lạ cả, Phật chính là đại thần, giống như Hoàng thượng ở trên cao vậy, nhưng ma quỷ thần thánh chỉ là tiểu thần giống như viên quan hoặc là thành hoàng địa phương.

Tiểu Điệp đề nghị với Lục Thất hãy tận dụng Tiểu Thanh để mê hoặc lòng người ở đây, chính là để Tiểu Thanh sẽ trở thành Vu quan lập ở Hạ Quốc. Lục Thất nghe xong thì cảm thấy đây cũng là một ý tưởng hay và liền đi bắt ngay một Vu quan của huyện Hội Ninh giao cho Tiểu Điệp xử lý. Tiểu Điệp đã bắt tên này dạy cho Tiểu Thanh cách để giả thần giả quỷ nhưng thứ mà Tiểu Điệp cần không phải là những thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác chỉ cần y dạy cho Tiểu Thanh những nghi thức và nghi lễ cũng tế bình thường.

Sau khi Tiểu Điệp đến huyện thành Hội Ninh tự nhiên trở thành người đại diện cho Lục Thất, dựa theo những quy định trị an của Lục Thất xử lý những công việc chính sự của Hội Châu, chính vì vậy mà Lục Thất mới có đủ thời gian để xử lý việc quân. Sau khi tập trung tất cả số nông nô ở đây lại thì số quân lính của Lục Thất lại có một vạn năm ngàn người, trong đó có sáu ngàn người là người dân của Hội Châu. Chính sách đãi ngộ và mộ quân của Lục Thất rất tốt cho nên vừa mới đến đây nhưng số quân trong tay hắn đã lên đến năm vạn người.

Mặc dù là hắn đã có trong tay năm vạn quân nhưng Lục Thất cũng không dám tự cao tự phụ bởi nếu một mình hắn muốn bảo vệ vững chắc Hội Châu thì hắn vẫn cần sự trợ giúp của Chu quốc. Hơn nữa, chuyện cầu viện Chu quốc là một minh chứng cho thấy hắn – Lục Thiên Phong không có mưu đồ độc chiếm quân đội, bởi một khi hắn bị triều đình Chu Quốc tình nghi là có mưu đồ độc chiếm quân sự, vậy thì hắn chắc chắn sẽ rất thảm.

Mặt khác khiến Lục Thất vui mừng đó là kho của huyện Hội Ninh rất phong phú, trong đó có cất trữ một lượng lớn lương thực, số lượng thực này đủ để cho một vạn quân lính của hắn ăn trong một năm. Một nửa số lương thực đó là được vận chuyển từ Hoàng Hà đến, đây chính là số lương thực chiến lược được Hạ quốc cất giữ, cộng thêm với số lượng tài sản thu thêm từ phía quan viên Hạ quốc và khoản ngân lượng của quan nha Hội Châu, cuối cùng là cộng thêm một vạn năm trăm quan tiền Chu quốc. Sự giàu có của Hội Châu đã làm cho Lục Thất khả bất ngờ, bởi quan lại của Hạ quốc quá là giàu có, chỉ một Hội Ninh lệnh đã có số tài sản lên tới ba trăm vạn quan, hơn nữa một nửa trong đó lại là vàng ròng.

Có tiền có lương thực đương nhiên là đủ để hắn nuôi năm vạn quân. Đầu tiên hắn sẽ dùng số tiền đó phân chia cho quân lính, khích lệ họ hăng say luyện tập chuẩn bị tốt cho cuộc chiến, sau đó thì lấy một phần lương thực trong kho chia cho người dân. Đúng đây chính là cách mà Lục Thất thu phục lòng người và lòng dân. Tuy bây giờ hắn đã chiếm được Hội Châu nhưng không lâu sau triều đình Chu quốc sẽ cử quan viên đến đây tiếp quản, chính vì vậy tại sao hắn phải tiết kiệm để giành phần miếng bánh béo bở đó cho kẻ khác.

Hành động của lục Thất ngay lập tức thấy được hiệu quả to lớn. Cả một vùng Hội Châu rộng lớn trở nên rộn ràng hơn trông thấy, những người dân ở đây vì sợ hãi chiến tranh loạn lạc mà không dám ra khỏi nhà nhưng hôm nay vì số gạo được trợ cấp kia mà họ vui vẻ ra đường, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà trên đường ngoài phố người người qua lại nhộn nhịp, đông vui như mắc cử, người dân vì có được ít lương thực mà mặt mày như nở hoa, cười cười nói nói, còn những quan binh trước kia vì nghiêm chỉnh chấp hành quân kỷ khiến cho người dân cảm thấy sợ hãi thì bây giờ lại nhận được cảm tình từ người dân.

Sau khi Lục Thất gặp được Tiểu Điệp, hắn đã viết thư cho Vương Ngạn Thăng và Tiết độ sứ hai vạn quân trấn thủ Duyên Châu, yêu cầu hai người này đặc biệt chú ý đến những động tĩnh của quân đội ở Linh Châu, nếu có chuyện thì phải trực tiếp báo cáo cho Tiết độ sứ quân Diên An. Năm vạn đại quân của Linh Châu đã từng tấn công Nguyên Châu, ám chỉ lúc quân Hạ Linh Châu tấn công Nguyên Châu, Diên An quân đã không có bất cứ một phản ứng gì, mà đúng ra thì quân Diên An phải bày ra trạng thái đánh nghi binh tiến công Linh Châu, và Lục Thất đang tạo áp lực cho Quân Diên An.

Thư cầu viện của Lục Thất sau hai ngày đã đến được Kinh Triệu phủ. Lưu thủ Kinh Triệu- phủ Thẩm Dật Luân sau khi xem thư thì giật mình sợ hãi, bởi bức thư cầu viện này của Lục Thiên Phong đã khiến gã khó xử. Mặc dù gã là lưu thủ Kinh Triệu phủ nhưng gã chỉ có quyền hạn trong việc giúp đỡ Ba Thục và Hán Thủy, còn chuyện xuất binh đến Hội Châu thì gã phải trình lên xin ý kiến của Triều đình.

Nhưng bức thư này của Lục Thất đã nói rất rõ tình trạng khẩn cấp của quân sự, nếu như gã không phát binh thì sau này gã sẽ phải chịu trách nhiệm về việc làm hỏng chiến sự. Lưu thủ Kinh Triệu phủ sau khi tìm hiểu kỹ càng sự việc từ người đưa thu đã vội vàng mang lá thư đến bàn bạc cùng với văn võ quan viên.

Ngay sau đó, số người ủng hộ việc phát binh chiếm ưu thế, kết quả là vừa phát binh vừa cấp báo lên triều đình. Nếu như triều đình không cho phép thì ngay lập tức sẽ thu binh lại, bởi Hoàng đế Chu quốc rất coi trọng chiến công cho nên gã không thể một mình gánh vác thanh danh làm hỏng chiến sự. Sau khi thương lượng, thì trong số năm vạn cấm quân dự bị của kinh Triệu phủ đã có ba vạn người lập tức xuất phát đến Hội Châu, có thể nói là hưởng ứng rất nhanh.

*****

Khai Phong Phủ, triều đình Chu quốc vì tấu sớ tám trăm dặm do Lưu thủ Kinh Triệu phủ gửi đến mà các vị đại thần của triều đình đã tập trung ở Thùy Củng điện. Mấy ngày hôm nay, long thể của hoàng đế Chu quốc nhiễm cảm phong hàn, vẫn không thể giải quyết quốc sự, nhưng tấu sớ của Kinh Triệu phủ là quốc gia đại sự, Chính sự đường và Xu mật viện không thể không cầu kiến.

Sau khi Hoàng đế Chu quốc ngồi vào long án, sắc mặt của hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xem tấu chương. Tấu chương chính là do Chính sự đường dâng lên, nhưng đã được Xu mật viện xem qua. Thái tử và Tào Vương cũng đến tham gia, dù gì thì hai người này cũng đã trưởng thành có thể tham gia triểu chính.

– Các khanh thấy thế nào?

Hoàng đế Chu quốc cất giọng hỏi.

Các đại thần đều im lặng không nói gì, chuyện Lục Thiên Phong tấn công Hội Châu, họ không dám tùy tiện đưa ra ý kiến của riêng mình. Về lý mà nói thì chuyện Lục Thiên Phong tấn công Hội Châu là một chuyện hết sức liều lĩnh, nhưng tại Thạch Châu chiến công của hắn vô cùng hiển hách, đương nhiên là một danh tướng thiện chiến không thích tranh giành.

Hơn nữa, lần này Lục Thiên Phong tấn công Hội Châu đã tiêu diệt được hai vạn quân Hạ, trong đó có một vạn kỵ binh. Một vạn kỵ binh thì có ý nghĩa gì? Nó thể hiện tính cơ động, sức chiến đấu của một đội quân hùng mạnh.

Mười năm trước mười vạn đại quân Chu quốc đi chinh phục Hạ quốc, cuối cùng phải đại bại quay về, nguyên nhân thất bại là gì? Chủ yếu là do người Đảng Hạng có một đội kỵ binh hùng mạnh. Bộ binh đấu với kỵ binh, trong rất nhiều trường hợp sẽ rơi vào thế bị động và bị đánh. Kỵ binh có thể tấn công và chạy trốn rất linh hoạt, có thể từng bước từng bước gặm nhấm sức lực của bộ binh, đặc biệt là ở khu vực đồng bằng, kỵ quân chính là bá chủ trong quân đội.

– Bệ hạ, thần cho rằng, Lục Thiên Phong đang to gan làm bậy.

Tiết Cư Chính là người lên tiếng đầu tiên, ông ta là tể tướng không thể không trả lời câu hởi của Bệ hạ.

– Bệ Hạ, thần cũng cho rằng Lục Thiên Phong đang cả gan làm bừa, Lục Thiên Phong tấn công Hội Châu đầu tiên nên xin chỉ thị của triều đình, hắn tự động xuất binh như vậy, bệ hạ tuyệt đối không thể dung túng.

Một quân phán Xu Mật Viện phụ họa.

– Bệ hạ, Lục Thiên Phong tấn công Hội Châu có thể khiến cho Hạ quốc quay lại phản công. Hiện giờ chiến sự ở Ba Thục và Giang Nam vẫn đang ác liệt, nếu như chúng ta lại đánh nhau với Hạ quốc, đây không phải là một sách lược khôn ngoan.

Hộ Bộ Thượng Thư nói.

Chiến tranh luôn cần có sự ủng hộ của tài lực. hiện tại, Chu quốc đang gồng mình lên chi viện cho chiến sự ở Ba THục và Giang Nam, dĩ nhiên là vô cùng căng thẳng rồi, Hộ bộ đương nhiên là không thích tiêu hao tài của cho khu vực tây bắc.

Tiếp sau đó không có ai nói gì thêm, Triệu Phổ vẫn im lặng, thấy vậy Hoàng đế Chu quốc vội hỏi:

– Triệu Phổ, khanh thấy sao?

Triệu Phổ vội bước lên, hành lễ và nói:

– Hồi Bệ hạ, thầm cảm thấy, Lục Thiên Phong tấn công Hội Châu, ban đầu có thể nói là có tâm tính của một phỉ nhân, có thể là hắn muốn đến Hội Châu cướp bóc, kết quả là bị hắn dụ diệt quân chủ lực của Hạ quốc ở Hội Châu, chính vì vậy Lục Thiên Phong mới nảy sinh tâm tấn công chiếm Hội Châu. Dựa vào kế hoạch của Lục Thiên Phong thần đoán rằng hiện tại hắn đang có trong tay một vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh, thần cho rằng, chúng ta nên xuất quân trợ giúp hắn.

Các vị đại thần sau khi nghe xong, rất nhiều người liền thay đổi sắc mặt, Hộ bộ thượng thư phản đối:

– Nếu như là giúp Hội Châu, e rằng triều đình không đảm đương nổi.

– Lưu đại nhân, ta đề nghị giúp đỡ Hội Châu phòng ngự là vì Hội Châu là vùng đất chiến lược của Hạ quốc, nếu như Hạ quốc mất đi Hội Châu thì sẽ cản trở việc lưu thông giữa kinh thành Hạ quốc và Lan Châu, khiến cho sự thống trị của Hạ quốc đối với vùng đất Lan Châu và Hà Hoàng trở nên yếu đi, ngoài ra phía tây bắc của Hội Châu có Hoàng Hà làm tấm bình phong, trọng điểm phòng ngự là Linh Châu và Lan Châu, sự phòng ngự của Linh Châu rất có tác dụng với quân đội của Nguyên Châu và Duyên Châu. Quân Hạ ở Lan Châu có nhiệm vụ kiềm chế quân lực của Vị Châu và Tần Châu, chính vì vậy Hội Châu chỉ cần có sáu vạn quân thì sẽ đủ để phòng ngự, còn về chi phí cần dùng cho chiến sự lần này thì cần phải chờ Lục Thiên Phong viết tấu dâng lên thì chúng ta mới có thể quyết định được. Nếu như hắn có thể chịu được một nửa trách nhiệm thì coi như xong, bằng không thì chúng ta chỉ còn cách từ bỏ Hội Châu.

Triệu Phổ hùng hồn diễn thuyết.

Hộ bộ Thương thư gật đầu tán thành, trách nhiệm của ông ta là quản lý vật chất của cải, chỉ cần việc phòng ngự Hội Châu không làm hao tổn quốc khố thì ông ta sẽ không phản đối, hơn nữa tính quan trọng của Hội Châu, ông cũng rất rõ, chỉ là sự bất điểm về quan điểm.