Quyển 4 - Chương 26: Định ra sách lược

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tống Lão Thanh gật đầu hiểu ra, ý định của Lục Thất là dẫn hổ nuốt sói, trước hết khiến cho Chu Chính Phong xông pha đi đầu trấn áp Việt quốc phản kháng. Một khi Chu Chính Phong công diệt được Việt quốc, hậu quả sẽ là công cao lấn chủ, Đường Hoàng tất nhiên sẽ nghi kỵ Chu Chính Phong.

– Lão Thanh, Hàng Châu ta sẽ không đi tranh giành, nhưng Kiến Châu và Phúc Châu của Mân quốc, cùng với Tuyền Châu và Chương Châu ở lân cận, ta nghĩ sẽ nắm vào trong tay trước.
Lục Thất bình thản nói.

Tống Lão Thanh ngẩn ra nhìn Lục Thất. Lục Thất nói:
– Ta tính toán sẽ dùng danh nghĩa Giang Âm quân, chuyên chở binh lực theo đường biển bất ngờ tấn công Mân quốc. Sở dĩ ta không muốn sớm tiến vào Hàng Châu chiếm cứ, cũng là vì tồn tại vấn đề nhân tâm không thể bỏ qua. Tô Châu quân dù sao cũng đều là binh lính đầu hàng của Việt quốc, để cho hàng binh của Việt quốc đi tiến đánh Hàng Châu, sẽ khiến bọn họ sinh ra tâm lý mâu thuẫn tự giết lẫn nhau, bởi vì ta dù sao cũng có xuất thân Đường quốc.

– Tiểu Thất, suy nghĩ đó của đệ phải chăng là lo xa quá?
Tống Lão Thanh hoài nghi nói.

– Sự ủng hộ hay phản đối của nhân tâm rất trọng yếu, nếu ta là hàng binh, còn bị người dị quốc mệnh lệnh đi giết hại hương thân của mình, tất nhiên lòng sẽ có mâu thuẫn. Ta lệnh Tô Châu quân tiến công Gia Hưng, cũng đồng thời nghiêm lệnh không được đốt nhà giết người cướp của hiếp dâm, nhưng nếu tiến công Hàng Châu, thì lại cần giết chóc để chấn nhiếp.
Lục Thất giải thích, trên thực tế hắn muốn dùng đức trị an dân, chứ không phải dùng phương thức triệt để trấn áp tạo phản để ứng phó.

Tống Lão Thanh mỉm cười, nói:
– Đệ nói có lý thì là có lý.

Lục Thất mỉm cười lắc đầu, nói:
– Coi như là ta lo lắng thái quá, thế nhưng ta quả thật không nên chiếm Hàng Châu trước, chỉ cần có thể chiếm cứ được bốn châu ở Tây bộ kia, vậy thì tiến tới Hàng Châu cũng không khó rồi.

Tống Lão Thanh gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
– Nếu đệ muốn tiến công chiếm lấy Mân quốc, vậy thì chiến thuật cần phải thay đổi một chút. Trước khi Hưng Hóa quân đột kích Cù Châu, nên làm cho Trấn Tây quân phát hiện ra, để cho Trấn Tây quân có thể chi viện Võ Thắng quân.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Chỉ làm cho Trấn Tây quân biết được hành động tiến công của Hưng Hóa Hưng còn chưa đủ, cần phải khiến cho Trấn Tây quân biết Hưng Hóa quân và Chiêu Võ quân đều nhận được mật chỉ của Đường Hoàng, đồng loạt đột kích Cù Châu, tiếp đó thẳng tiến Hàng Châu tiêu diệt Việt quốc.

Tống Lão Thanh lập tức dùng ánh mắt quái lạ nhìn Lục Thất, chợt gật đầu nói:
– Đệ thật lợi hại.

Lục Thất cười, nói:
– Huynh có biện pháp khiến cho Việt quân trúng kế hay không?

– Có thể để cho một tên thám báo bị bắt sống.
Tống Lão Thanh không chút do dự nói.

Lục Thất im lặng, suy nghĩ một chút nói:
– Cho một tên lính bị Việt quốc bắt sống, chỉ sợ rất khó tín nhiệm. Lão Thanh, huynh có hiểu biết nhiều ít về Thanh Nguyên quân?

– Thanh Nguyên quân? Thanh Nguyên quân trên danh nghĩa là thần tử của Đường quốc, kỳ thực cũng chẳng khác Mân quốc, chiếm cứ Tuyền Châu và Chương Châu cát cứ tự trị, có được ba bốn vạn thủy bộ đại quân. Sự tồn tại của Thanh Nguyên quân trên thực tế là kết quả của Đường quốc năm đó diệt Mân quốc thất bại, đồng đẳng với Mân quốc trước kia phân chia thành Thanh Nguyên quân và Mân quốc.
Tống Lão Thanh đáp lại.

Lục Thất nghe xong gật đầu, nói:
– Thanh Nguyên quân tiếp giáp với Mân quốc, trên thực tế là cát cứ tự trị. Nếu Hưng Hóa quân phát đi một phong quân lệnh của Tiết Độ Sứ, nói rằng Hưng Hóa quân và Chiêu Võ quân nhận được mật chỉ của Đường Hoàng, phải hợp quân đột kích Cù Châu. Vì để quá trình tiến quân được thuận lợi, mời Thanh Nguyên quân làm ra hành động tiến công Mân quốc, nhằm kiềm chế Mân quốc và Trấn Tây quân, chờ sau khi công diệt được Việt quốc, sẽ nhớ rõ đại công của Thanh Nguyên quân.

Tống Lão Thanh nghe xong gật đầu, nói:
– Ý tưởng của đệ là khiến cho Thanh Nguyên quân tự tiết lộ ra tin tức tiến công Cù Châu.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Môi hở răng lạnh, Thanh Nguyên quân nếu đã cát cứ tự trị, hơn nữa nhiều năm như vậy không hề nảy sinh chiến tranh với Việt quốc, chứng tỏ Thanh Nguyên quân ít nhất có quan hệ liên minh ngầm với Mân quốc. Nếu Việt quốc bị diệt, kế tiếp chính là Thanh Nguyên quân sẽ phải quy về triều đình quản chế. Chỉ cần Thanh Nguyên quân không cam lòng mất đi quyền tự trị, tất nhiên sẽ đem quân lệnh của Tiết Độ Sứ đưa cho Mân quốc, Mân quốc sẽ giao cho Trấn Tây quân, Trấn Tây quân sẽ báo cho Võ Thắng quân. Võ Thắng quân một mặt sẽ bẩm báo và xin cứu viện với Hàng Châu, một mặt sẽ điều tra động tĩnh của Hưng Hóa quân, nếu phát hiện Hưng Hóa quân có quân lương và tăng cường quân đội, cũng liền nghiệm chứng tính chân thật của hành động đột kích sắp tới.

Tống Lão Thanh nghiêm mặt gật đầu, nói:
– Tiết Độ Sứ của Thanh Nguyên quân tên là Trần Hồng Tiến, nghe nói là chiếm đoạt lãnh địa của Lưu thị đấy, còn được Đường quốc phong làm Ngạc Quốc Công, đúng là một nhân vật không chịu cam lòng bị triều đình quản lý.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Nếu như có thể lợi dụng Thanh Nguyên quân truyền tin, thì có thể khiến cho Trấn Tây quân dời về phía đông trợ giúp Võ Thắng quân, thậm chí Mân quốc cũng sẽ xuất quân viện trợ Việt quốc. Còn ta sẽ theo đường biển vận chuyển ba vạn binh đi trước công chiếm đảo Lưu Cầu làm đồn trú, khi Hưng Hóa quân phát động đột kích Cù Châu dẫn dắt Trấn Tây quân rời xa khỏi Mân quốc, quân trú đóng trên đảo Lưu Cầu có thể đổ bộ tiến chiếm Mân quốc.

– Ba vạn quân từ đảo Lưu Cầu vượt biển đột kích Mân quốc coi như là một chiêu xuất kỳ bất ý. Nhưng Mân quốc có ba vạn quân, Thanh Nguyên quân có lẽ cũng sẽ không ngồi nhìn Mân quốc bị diệt, ngược lại sẽ dẫn tới hậu quả quân lực của chúng ta rơi vào vòng vây nguy hiểm đấy.
Tống Lão Thanh lập tức chỉ ra điểm không ổn.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
– Nếu ta lại xuất ba vạn quân tiến công theo đường bộ, có khả năng sẽ bị vây công không?

– Đệ muốn từ Tô Châu xuất ra sáu vạn đại quân sao?
Tống Lão Thanh kinh ngạc nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Hiện giờ Chu quốc còn chưa tập kết đại quân, mà lực chú ý của Đường quốc đều tập trung vào ứng đối với Chu quốc, trong vòng hai tháng không có khả năng tịch thu tiếp quản ruộng đất Thường Châu. Nói cách khác, trong vòng hai tháng, có thể lợi dụng không thành kế cho Tô Châu quân xuất chinh tới phía tây đánh Mân quốc.

Tống Lão Thanh gật đầu, hỏi:
– Ba vạn đại quân đường bộ, đệ có thể đưa sang đây sao?

– Hẳn là được, có thể mượn cớ vận chuyển lương thực che đậy, chia quân đến Tây bộ. Ninh Quốc quân sẽ không can thiệp, nhưng ba vạn đại quân đến Tây bộ cũng không gạt được thế lực quan lại ở Tây bộ, cho nên phải tìm một nơi hẻo lánh để đóng quân.
Lục Thất đáp lại.

– Ba vạn quân khẳng định là không qua được mắt của Đường quốc rồi, bởi vì có nhiều tướng sĩ trong Hưng Hóa quân có quan hệ với Vinh thị và Vũ Văn thị. Nếu như đệ muốn dùng đại quân chiếm đoạt Mân quốc, tốt nhất là tiến công bằng đường biển, đường bộ chỉ có thể dùng một vạn quân đánh nghi binh dẫn dụ quân lực Mân quốc nghênh địch mà thôi.
Tống Lão Thanh bác bỏ.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Vấn đề là chuyên chở bằng đường biển nhiều nguy hiểm, tới đảo Lưu Cầu cũng ẩn ngầm tai họa là khí hậu không thuận, việc này ta cũng cần trưng cầu ý kiến của Trương Hồng Ba về độ an toàn của vận chuyển theo đường biển. Nếu nguy cơ lớn, ba vạn quân ta cũng sẽ không chuyển tới, Tô Châu quân chịu không nổi tổn thất lớn.

Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
– Nếu có thể chuyên chở đại quân theo đường biển, ta đề nghị sau khi đệ diệt xong Mân quốc rồi, lại lặng lẽ diệt Thanh Nguyên quân. Sở dĩ Thanh Nguyên quân có thể cát cứ, nguyên nhân là bởi Mân Nam là nơi khuất nẻo, Đường quốc tuy nói là không có năng lực tiến quân, nhưng trên thực tế là không nguyện hao phí thực lực quốc gia đi buộc Tuyền Châu và Chương Châu quy về quốc trị. Nếu như diệt được Thanh Nguyên quân, vậy thì đệ có thể giả mạo Thanh Nguyên quân dâng thư với Đường quốc, kế nhiệm cát cứ.

Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó hiểu ra gật đầu, ý của Tống Lão Thanh là đề nghị hắn ngầm cai trị giống như Tô Châu. Nếu Tô Châu quân diệt Mân quốc và Thanh Nguyên quân, vậy thì có thể giả mạo là nội bộ Thanh Nguyên quân xảy ra binh biến đổi chủ. Hắn có thể khiến cho một quan tướng dâng thư với Đường quốc thỉnh cầu phong tước kế nhiệm.

Đường quốc bây giờ dưới tình hình loạn trong giặc ngoài, tám phần sẽ phê chuẩn lời thỉnh cầu. Một khi nhận được thánh chỉ phong tước kế nhiệm của Đường Hoàng, sẽ miễn được nguy cơ Đường quân thảo phạt, tiếp đó triển khai thi hành chính sách an định nhằm quy phục địa phương chiếm cứ. Tranh đấu giành thiên hạ khó, muốn người địa phương quy thuận càng khó.

Lục Thất thật sự động tâm rồi, nếu như chiếm cứ được mấy châu ở Tây Nam làm căn cơ, chẳng những có thể cùng Tô Châu đông tây hô ứng giáp công Việt quốc, còn có thể tiến quân vào Tín Châu, Cát Châu và Phủ Châu thiết lập nền móng, Nhiêu Châu và Hồng Châu ở xa hơn cũng có thể ở trong tầm mắt.

– Tốt, quyết định như vậy đi, ta sẽ gửi thư cấp báo đi Tô Châu hỏi ý kiến.
Lục Thất mỉm cười nói.

Tống Lão Thanh cũng mỉm cười gật đầu, nói:
– Coi như là đã bàn xong chuyện rồi, đệ có muốn gặp những người khác không?

Lục Thất ngẩn ra, nói:
– Huynh nói là Vương Dũng đại ca à?

Tống Lão Thanh ngẩn ra, lắc đầu nói:
– Vương Dũng không thân cận với ta, chuyện của chúng ta không dám nói cho Vương Dũng. Ta là chỉ Yến Khôi Sơn và Trương Kích, bọn họ biết việc mình có thể trở thành Doanh tướng là do đệ tiến cử, rất cảm kích đệ, cũng hết sức kính phục trận chiến huyện Cú Dung của đệ.

Lục Thất kinh ngạc gật đầu, thoáng suy nghĩ nói:
– Hiện giờ ta gặp bọn họ có ổn hay không?

– Bọn họ đều là hán tử chính trực, nếu như bây giờ đệ gặp mặt có thể hình thành quan hệ thân cận. Còn nếu để đến sau này, biết được thành tựu hiện nay của đệ rồi, khi đó gặp lại sẽ trở nên xa lạ, bởi vì có nghi ngại nịnh bợ, bọn họ sẽ sinh ra tâm lý xa cách với đệ.
Tống Lão Thanh cho lời khuyên.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Được rồi, vậy ta gặp bọn họ.

Tống Lão Thanh cười, nói:
– Yến Khôi Sơn là người Kiến Châu đấy.

Lục Thất ngây ra, Tống Lão Thanh đã cất bước đi rồi, hắn mỉm cười hơi lắc đầu rồi tĩnh tâm chờ. Lần này tới gặp Tống Lão Thanh có thể nói là đạt được chiến lược phát triển mới.