Quyển 1 - Chương 95: Áp tải

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáng sớm hôm sau Lục Thất trước tiên đi cửa hàng sắt mua hai cây dao găm, trong giày của hắn luôn cất giấu dao găm, đây là thói quen hình thành trong thời gian làm thám báo trong quân, là sát chiêu hộ thân của hắn.

Ra khỏi cửa hàng sắt rồi thì đi tuần tra như thường ngày, buổi trưa đi Vọng Giang Bảo, nói với Tân Vận Nhi an bài sắp tới, Tân Vận Nhi nghe hắn nói không bao lâu nữa muốn cưới nàng qua cửa, thẹn thùng vui mừng khôn xiết, Đông Thanh ngây thơ xinh xắn lập tức chúc mừng nữ chủ.

Lục Thất nói với Tân Vận Nhi sau khi nàng qua cửa ba ngày, cần phải trở lại Vọng Giang Bảo, giúp hắn chủ trì trông coi việc xây dựng sản xuất của phường chế tạo giấy, Tân Vận Nhi nghe xong sợ Lục mẫu không hài lòng, làm gì có nàng dâu nào không ở bên mẹ chồng hầu hạ chứ, Lục Thất nói mẫu thân mình cũng đã đồng ý, việc tận hiếu có tẩu tử Chu Nguyệt Nhi là được, Tân Vận Nhi nghe xong lúc này mới giải phiền.

Thoắt cái năm ngày đã trôi qua, gió êm sóng lặng không hề có chuyện gì phát sinh, hai người ám sát Lục Thất, xác thật nguyên bản là quan binh thủ cửa thành Tây, một người đã chết một người đang lẩn trốn, sự việc ám sát chấn động cao thấp huyện Thạch Đại, hai ngày sau sự kiện xảy ra cũng không giải quyết được gì, Lục Thất được Lôi huyện úy thân thiết thăm hỏi, Lục Thất trái lại cười nói giống như người không có việc gì.

Năm ngày này Lục Thất ấn theo ước định lặng lẽ đem bạc phân cho mười sáu tên quan binh, trong đó có hai gã chính là quân nhân có quan thân, hắn khước từ đề nghị tụ tập uống rượu, cũng nghiêm lệnh mười sáu tên quan binh trong thời gian sắp tới không được tụ tập uống rượu, đều thành thành thật thật về nhà ôm ấp vợ con đi, nếu dám say rượu bí tỉ để lộ ra tài của thì đừng trách hắn không nói tình cảm.

Chúng quan binh biết Lục Thất là có ý tốt, nhận lấy bó bạc lớn liền vui mừng trở về nhà, trong vòng mấy tháng quả nhiên mỗi người đều sống khiêm tốn.

Sáng sớm ngoài thương khố phía bắc quan nha ngừng mười lăm chiếc xe hàng, Lục Thất dẫn toàn bộ binh dũng quân còn có Đỗ Mãnh và Vương Đạo, ngoại thành thuộc khu vực quản hạt do Lãnh Nhung cai quản, Vương chủ bộ tự mình điều động lâm thời mười lăm nha binh đi thao trường ngoài thành.

Kỹ lưỡng kiểm tra lương ngân xong lập tức dán lên niêm phong, trên dưới một trăm người áp tải mười lăm chiếc xe hàng ra huyện thành, lần này áp tải có một gã Hộ tào chấp sự, chủ yếu phụ trách thủ tục bàn giao lương ngân cho quan trên, Lục Thất chỉ chú tâm vào việc hộ tống.

Ra khỏi thành, Lục Thất và Hộ tào chấp sự cưỡi ngựa đi đầu, Vương Đạo ở phía sau dắt quân mã thồ bao tải to, lần lượt phát tiền đồng cho nhóm binh dũng, nói với nhóm binh dũng đây là tiền thưởng Lục huyện úy thiết đãi mọi người, chúng binh dũng được tiền mỗi người đều cảm kích, không còn ai phàn nàn chuyến hộ tống lần này nữa.

Ba huyện thuộc quản hạt của Tri Châu, là Thanh Đại, Thanh Dương và Quý Trì, huyện Quý Trì là huyện trực thuộc châu, Huyện nha Quý Trì và nha môn Thứ sử cũng đồng thời ở trong thành Trì Châu, bởi vậy huyện thành Thạch Đại cách thành Trì Châu hơn một trăm dặm, dưới tình huống bình thường đi một ngày là có thể tới.

Đội ngũ lương thuế đi không nhanh, nhóm truyền lệnh binh hai người một tổ phóng ngựa chạy trước, một tổ trở về một tổ khác lại ra ngoài, Hộ tào chấp sự họ Triệu, tuổi tác hơn bốn mươi, thuộc hàng tiểu quan không có phẩm trật, nhìn thấy thì cảm giác khó hiểu liền nói:
– Đại nhân, vì sao thủ hạ của ngài cứ chạy ra chạy về vậy?

– Đây là quy củ khi hành quân, truyền lệnh binh bọn họ là thám mã, phụ trách tra xét tính an toàn trong vòng năm dặm đại lộ, phòng ngừa có đạo tặc phục kích.
Lục Thất ôn tồn giải thích.

Hộ tào chấp sự ồ một tiếng gật đầu nói:
– Đại nhân rất cẩn thận nha.

Lục Thất mỉm cười nói:
– Đi ra bên ngoài, không cẩn thận là ăn thiệt thòi đấy.

Hộ tào chấp sự gật gật đầu, Lục Thất ôn hòa nói:
– Triệu chấp sự, ngươi họ Triệu cùng với Huyện thừa đại nhân là thân thích sao?

Triệu chấp sự ngẩn ra, vẻ mặt mất tự nhiên nói:
– Cũng coi như có thân, nhưng không phải thân tộc.

Lục Thất nghe hiểu, ôn hòa nói:
– Quan hệ thông gia cũng là thân thuộc rồi, bây giờ có thể kết thân với quan rất khó đấy.

Mặt mày Triệu chấp sự khẽ nhăn, lạnh nhạt nói:
– Ta không có bản lãnh gì, chỉ có thể bán nữ nhi cầu quý.

Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
– Triệu chấp sự, ta không phải có ý châm chọc đâu, loại quan hệ thông gia kết đảng này, ở Đường quốc rất phổ biến mà.

Triệu chấp sự trầm mặc, Lục Thất ôn hòa nói:
– Triệu chấp sự, ta xin tạ lỗi với ngươi vì những lời lẽ mới nãy.

Triệu chấp sự kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, vẻ mặt dịu đi nói:
– Đại nhân nào có nói lời gì sai.

Lục Thất cười cười, ôn hòa nói:
– Triệu chấp sự, ta có thể hỏi ngươi một vài sự tình không?

Triệu chấp sự gật đầu nói:
– Đại nhân muốn hỏi cái gì?

– Vậy thì cảm tạ trước, ta muốn hỏi chính là Vương chủ bộ cùng với Huyện thừa đại nhân có quan hệ rất tốt sao?
Lục Thất ôn tồn hỏi.

– Đương nhiên tốt lắm, đại nhân được Vương đại nhân cất nhắc, sao lại không biết việc này.
Triệu chấp sự nghe xong hơi kinh ngạc.

– Ta gần đây mới góp sức cho Vương đại nhân, đối với việc quan trường biết không nhiều lắm. Ta muốn hỏi một chút, Tá Sử của huyện là họ Bạch, danh Tùng đúng không?
Lục Thất bắt đầu đi vào chính đề, hắn muốn biết tình huống của Bạch Linh Nhi.

– Không phải, Tá Sử đại nhân họ Tài, Bạch Tùng đại nhân đã sớm thăng chức đi làm Châu quan rồi.
Triệu chấp sự bình thản nói.

– Bạch Tùng thăng chức làm Châu quan?
Lục Thất nghe xong rất ngoài ý muốn.

– Đúng vậy nha, Bạch đại nhân đi cũng đã hơn hai năm rồi, đại nhân hỏi cái này, chẳng lẽ là có quen biết với Bạch đại nhân?
Triệu chấp sự kinh ngạc nói.

– Có quen biết, trước kia Bạch gia và ta là hàng xóm một phường, chia cách nhiều năm biến hóa của Bạch gia thật sự quá lớn.
Lục Thất bình thản đáp trả.

– Đương nhiên biến hóa lớn, người Bạch gia mệnh thật tốt, sinh ra một nữ nhi vượng gia.
Giọng điệu Triệu chấp sự đố kỵ.

– Ta nghe người nhà nói qua, nữ nhi Bạch gia được gả cho Huyện thừa đại nhân, Huyện thừa đại nhân không ngờ thần thông như vậy nha, có thể làm cho người Bạch gia leo lên chức vị Châu quan.
Lục Thất lựa lời hỏi khéo.

– Huyện thừa đại nhân không coi là thần thông, có điều có một chỗ dựa vững chắc, trong gia tộc lão có một tộc đệ là Công bộ Thị lang. Bạch gia đem nữ nhi hiến tặng cho Huyện thừa đại nhân làm thiếp, nhưng Huyện thừa đại nhân lại chuyển tặng cho một vị quan lớn trong kinh thành, kết quả không tới nửa năm Bạch Tùng đại nhân liền thăng chức đi Thường Châu đảm nhiệm Lục Sự Tham Quân, Bạch gia cũng dời đi Thường Châu.
Triệu chấp sự rung đùi đắc ý giải thích.

Lục Thất nghe xong trong lòng hụt hẫng, hắn đã sớm biết Bạch gia dời khỏi huyện thành Thạch Đại, bây giờ lại biết dời đi Thường Châu, lập tức cưỡng chế cảm xúc dao động, ôn hòa nói:
– Huyện thừa đại nhân đem nữ nhi Bạch gia tặng cho vị quan lớn nào vậy?

– Không biết, ta chỉ biết là quan kinh thành, tám phần mười là Công bộ Thị lang rồi.
Triệu chấp sự thuận miệng nói.

Lục Thất nghe xong trong lòng thẫn thờ, mắt dõi về phương xa xuất thần, hắn vẫn né tránh không nghĩ đến Bạch Linh Nhi, cũng buộc mình không nên nghe ngóng về Bạch Linh Nhi nữa, ngày hôm nay hắn hỏi thăm xong, biết được rồi, nhưng tâm cũng theo đó mà vắng lặng, hắn nhẹ nhàng tự nhủ:
– Lục Thất, ngươi chết tâm đi.

– Đại nhân, hạ quan có chuyện muốn cầu đại nhân.
Chợt thanh âm trầm thấp của Triệu chấp sự vang lên bên tai.

– Chuyện gì?
Tâm tình Lục Thất không tốt, nhưng vẫn rất cảm tạ Triệu chấp sự, ngữ khí hòa hoãn đáp lại.

Triệu chấp sự do dự một chút, thấp giọng nói:
– Đại nhân, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của hạ quan chính là bán nữ nhi, hạ quan muốn xin đại nhân chìa tay, từ nơi Huyện thừa đại nhân cứu ra nữ nhi của hạ quan.

Lục Thất ngẩn ra, loại thỉnh cầu này hắn làm sao có thể tiếp nhận, cau mày nói:
– Nữ nhi của ngươi là nữ nhân của Huyện thừa đại nhân, ta có năng lực gì mà cứu ra.

Triệu chấp sự bi thương nói:
– Nữ nhi hạ quan vốn là thiếp thất của Triệu huyện thừa, cũng không biết vì nguyên do gì mà bị Triệu huyện thừa biếm làm gia kỹ, sở dĩ hạ quan cầu đại nhân, là ôm một tia hy vọng, ngày sau nếu đại nhân có đến nhà Huyện thừa, có thể thử yêu cầu nữ nhi của ta, có lẽ Triệu huyện thừa sẽ tặng cho đại nhân đấy.

Lục Thất nghe xong nhíu nhíu mày, trong lòng nhiều ít có chút khinh bỉ Triệu chấp sự, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Triệu chấp sự, trông thấy vẻ mặt bi thương của Triệu chấp sự, trong mắt ẩn ẩn nước mắt lập lòe. Lòng của hắn mềm nhũn, ngẫm lại vị Triệu chấp sự này hãy còn chút tình thương của cha.

– Ta đáp ứng ngươi, có cơ hội ta sẽ tận lực, tuy nhiên con gái của ngươi tới tay ta rồi, ta sẽ không đưa lại cho ngươi, hơn nữa thân phận chỉ có thể là gia kỹ.
Lục Thất lãnh đạm nói.

– Tạ đại nhân, hạ quan không dám đòi về nữ nhi, chỉ là sợ Triệu huyện thừa đem nữ nhi của hạ quan bán cho thanh lâu, nếu nữ nhi của hạ quan có thể hầu hạ đại nhân, hạ quan cũng có thể an tâm phần nào.
Triệu chấp sự thành khẩn nói.

– Chỉ mong là có cơ hội đó.
Lục Thất bình thản nói, việc Triệu chấp sự thỉnh cầu rất không thực tế.

Đoàn xe áp tải lương ngân đi một mạch năm mươi dặm, dọc trên đường đi Triệu chấp sự đối với Lục Thất hết sức cung kính, chủ động tự thuật về những việc công việc tư của huyện Thạch Đại, giúp cho Lục Thất hiểu được rất nhiều về các tầng quan hệ cao thấp đan chéo vào nhau.

Canh giờ dần dà gần chuyển ngọ, mặt trời rực rỡ treo trên cao nóng bỏng thiêu đốt, nhóm binh dũng nóng đến mồ hôi nhễ nhại, đa số người đã uống sạch ống trúc đựng nước của mình, nhưng người nào người nấy vẫn không chịu nổi cái nóng, vậy mà Lục Thất đến một chút mồ hôi cũng không có, thần thái không thay đổi tựa như đang đi giữa mùa đông. Ha hả, phương Nam vào đông cũng không phải rất lạnh.

Triệu chấp sự cũng nóng không chịu nổi, liếc mắt một cái thấy thể trạng của Lục Thất khác thường, không khỏi lấy làm kỳ lạ, kinh ngạc nói:
– Đại nhân, ngài không nóng sao?

Lục Thất ngẩn ra, liếc nhìn Triệu chấp sự một cái lại nhìn bản thân, cũng cảm thấy kinh dị, chẳng lẽ tu luyện thuật luyện khí lại có thể nóng lạnh bất xâm hay sao, hắn liền cười nói:
– Ta là người luyện võ tu luyện qua khí công, khả năng chịu rét chịu nóng hơn người bình thường một ít.

Triệu chấp sự giật mình ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu trời, ôn hòa nói:
– Đại nhân, đã đi bốn mươi năm mươi dặm đường rồi, để cho mọi người nghỉ ngơi một chút đi