Quyển 4 - Chương 42: Tình thế

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hưng Hóa quân có nhiều thay đổi, khiến cho lực ảnh hưởng đối với chế độ Đông Ngô quân gần như bằng không, những quan tướng hắn tiến cử cho doanh tướng, toàn bộ trở thành kỳ quân của Nam đô, Lý quốc chủ hủy bỏ chế độ Hưng Hóa quân rõ ràng sớm có chuẩn bị, lập nên tiết độ sứ Đông Ngô quân, các quan tướng bị điều ra ngoài tương đối nhiều, rõ ràng đã hạn chế quân quyền của Chu Chính Phong.

Lục Thất từ việc Hưng Hóa quân bị phân chia và hủy bỏ chế độ, có thể đoán được tính toán của Lý quốc chủ, nếu Sở quốc không đột kích, Lý quốc chủ sẽ xây dựng chế độ Đông Ngô quân, nhanh chóng đến đóng quân tại Thường Châu, sau đó trở mặt tịch thu quân điền của Thường Châu, nhưng hiện tại Sở quốc tập kích, khiến cho quân lực của Tây bộ không đủ để điều đến Thường Châu, ngược lại phía đông còn phải trưng binh để trợ giúp cho chiến ở Tây bộ.

Xem ra không thể chờ cho Lý quốc chủ tịch thu quân điền được, nếu đợi đến khi chiến sự ở Tây bộ ổn định, hai nước Đường quốc và Chu quốc thiết lập hòa bình, Lý quốc chủ sẽ tập trung binh lực đối phó với Thường Châu, thậm chí cấu kết cùng Chu quốc mưu đồ đoạt Thường Châu và Tôc hâu, đương nhiên, Lý quốc chủ chưa chắc sẽ hợp tác cùng Chu quốc, mà là Chu quốc bức bách Lý quốc chủ hợp tác.

Lý do hợp lý cho Lý quốc chủ thu quản Thường Châu tất đã có sẵn, nhưng nếu phong cho Ngô Thành là Quận chúa, vậy không thể tiếp tục nhận quan chế của Công chúa, vì vậy, Quận chúa Phủ quân sẽ trở thành Ttiết độ sứ quân, Quận chúa cũng không thể nắm giữ quyền lực của phủ nha, và quân điền của Thường Châu hiển nhiên sẽ thuộc về quyền quản lý của triều đình.

Trước khác nay khác, Lục Thất trước kia sợ phải động binh đao với Đường quốc, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự bóc lột của Lý quốc chủ, nhưng hiện giờ vì Sở quốc đột kích, nên không cần phải sợ Đường quốc, nên nhanh chóng thu tóm Thường Châu về tay.

Sau khi Lục Thất suy nghĩ cẩn thận, viết một phong thư cho Tân Cầm Nhi, nói rõ tình thế hiện nay và hành động của Lý quốc chủ, nếu xuất quân thu tóm Thường Châu có phải quá vội vàng?

Điều hắn lo nhất chính là một khi công khai chiếm cứ Thường Châu, sẽ thúc đẩy Đường quốc và Chu quốc liên minh, nhưng nếu bí mật chiếm cứ Thường Châu, đợi đến khi Lý quốc chủ điều động quân về phía đông, thu tóm “phủ công chúa”, quân ta có thể rơi vào thế bị động không.

Sau khi gửi mật thư, hai ngày sau Tân Cầm Nhi ở Kiến Châu nhận được phong thư này, quan điểm của Tân Cầm Nhi cho rằng nếu chiếm cứ Thường Châu vào lúc này có phải quá sớm hay không, vì Tần quốc mới lập cần có thời gian ổn định chính quyền.

Tần Cầm Nhi nói rõ với Lục Thất, lúc thu hoạch lương thực ở Thường Châu, sớm đã bí mật vận chuyển một nửa tới Tô Châu, hiện giờ lương thực tại Thường Châu đều được ghi chép rõ ràng trên sổ sách, nhất định sẽ bị trưng thu rất nhiều, nhất thời không đủ lương thực, vậy Lý quốc chủ chỉ có thể mua lương thực của quân hộ hoặc cường trưng, bất kể dùng phương pháp nào, kế sách thu tóm vào tay Đường quốc đều tiến thêm một bước.

Lục Thất nhìn thấy hồi âm trong lòng vô cùng vui sướng, không thể ngờ được Tân Cầm Nhi sớm đã vận chuyển một nửa lương thực của Thường Châu, thật sự là nhìn xa trông rộng, lúa gạo của Thường Châu tuy đã được thu hoạch, nhưng cụ thể gặt hái được nhiều ít chỉ có phủ Công chúa mới có quyền kiểm kê, quan viên Thường Châu cũng chỉ có thể nhìn vào lượng lương thực trên sổ sách, mà Lục Thất phải nhọc lòng suy nghĩ gấp gáp tấn công, chính vì không cam lòng lúa gạo của Thường Châu đều cống nạp cho Lý quốc chủ.

Tân Cầm Nhi còn nói cho Lục Thất biết, Hưng Hóa quân đã tự rút quân, Việt quân nhanh chóng trở về Cù Châu và Vụ Châu, khi quân Tô Châu chiếm cứ Xử Châu và Ôn Châu đã đối chiến cùng với Việt quân ở sông Lệ Thủy, kết quả bất phân thắng bại, mà Việt quân chỉ tiến đánh mọt lần liền tạm dừng chiến không tiếp tục tiến quân, giằng co với quân Tô Châu.

Hiện giờ Tấn quốc đã có sáu châu Tây bộ, rộng lớn hơn nhiều so với Tô Châu, nhưng nhân khẩu lại ít hơn so với Tô Châu, đất rộng người thưa, khiến cho việc phòng ngự trở nên khó khăn hơn nhiều, hiện giờ chỉ có thể đóng quân tại các khu vực trọng tâm như Chương Châu, Kiến Châu và Xử Châu.

Tại Chương Châu có năm vạn quân đóng giữ, trong đó chủ chốt là mười ngàn quân Nhiêu Châu và mười ngàn quân Tô Châu, thu hàng thêm hai vạn Thanh Nguyên quân và mười ngàn Trấn Tây quân, trộn lẫn với binh lính Nhiêu Châu, mười ngàn quân Tô Châu chưa qua huấn luyện nhập vào hàng binh tốt của Mân địa, thực tế chính là những binh lính chưa có kinh nghiệm thực chiến.

Tại Kiến Châu có một trăm ngàn quân đóng giữ, hầu hết là binh lính Lục Thất mang đến Phủ Châu, một số ít là binh tốt của Mân địa, tụ tập thành một trăm ngàn binh lính, nhưng kinh nghiệm thực chiến và tính ổn định trên thực tế là không cao.

Tám vạn quân đóng giữ tại Xử Châu, sáu vạn là quân Tô Châu, hai vạn quân còn lại là thu nạp từ hàng binh tốt, hiện giờ, do chế độ trưng binh nên hao tổn mười ngàn quân Tô Châu, vì hàng phòng ngự nghiêm ngặt nên không thể tiếp tục điều động quân Tô Châu, nguyên nhân chủ yếu là đã chiếm được Xử Châu và Ôn châu nằm ngoài dự đoán.

Tân Cầm Nhi nói với hắn đề nghị của Ngư Hoa Hiên lấy danh nghĩa Tấn quốc phái sứ giả đến Phủ Châu, đàm phán cùng Sở quốc, định ra ước định không xâm phạm lẫn nhau, nhưng sứ giả lại không trở về, vì vậy, hiện giờ nàng chỉ có thể mau chóng chỉnh đốn quân ngũ, thu đồn điền để trấn an lòng dân.

Sau khi đọc xong mật thư, Lục Thất lâm vào trầm tư, sự việc tại Thường Châu vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn, tình hình của Tấn quốc mới là trọng yếu, không thể không trù bị trước, hắn cần phải suy nghĩ thận trọng, cuối cùng, hắn rời khỏi huyện Bà Dương, mang theo bốn hộ vệ đến huyện Dư Can.

Khi đến huyện Dư Can, trước mắt chính là quân chiếm đóng một mảnh hỗn loạn, vì thánh chỉ xuất quân của Lý quốc chủ, khiến cho Hưng Hóa quân lâm vào tình trạng tuyệt vọng, hỗn loạn, nhất là các tướng soái, tâm tình vô cùng khó chịu, không cam lòng, ngoại trừ luyến tiếc khi phải chia tay với những thượng quan, hạ quan thân cận nhiều năm, sau khi hủy bỏ chế độ Hưng Hóa quân ngược lại bị giáng chức, tước quyền, khiến các tướng soái buồn bực, nhưng không ai có thể phản đối thánh chỉ hủy bỏ chế độ quân này.

Lục Thất một thân áo giáp hỏi thăm các binh lính, nhanh chóng tìm được doanh trại Yến Khôi Sơn, Yến Khôi Sơn vừa nhìn thấy Lục Thất, vô cùng kinh ngạc, lập tức tươi cười nghênh đón, có chút gióng trống khua chiêng.

– Lục huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?
Yến Khôi Sơn cười hỏi.

– Ta gặp phải chuyện lớn khó giải quyết cho nên đến gặp ca ca, muốn hỏi ca ca có thể giúp một tay không.
Lục Thất mỉm cười nói rõ ý đồ đến đây.

Yến Khôi Sơn ngẩn ra, lập tức hào sảng nói:
– Nói đi, ta nếu làm được, tuyệt không để ngươi phải thất vọng.

Lục Thất mỉm cười nói:
– Nghe nói ca ca hiện giờ thuộc quyền của Nam Đô rồi.

– Đúng vậy, nhưng không phải là toàn quân, ta mới đến trình diện với Hàn tướng quân, chờ quân lệnh xuất phát đến Hồng Châu, ngươi có chuyện gì khó xử, nói đi.

Yến Khôi Sơn hồi đáp.

Lục Thất nghiêm cẩn nhìn Yến Khôi Sơn nói:
– Ta muỗn mời ca ca về dưới trướng của phủ công chúa.

Yến Khôi Sơn ngẩn người, kinh ngạc nói:
– Về dưới trướng phủ công chúa?

Lục Thất gật đầu nói:
– Phủ công chúa hiện cần tướng tài thống lĩnh quân, chế độ Hưng Hóa quân không còn tồn tại, ta muốn ca ca có thể đến giúp ta.

Yến Khôi SƠn giật mình nhìn kỹ Lục Thất, một lát sau mới nói:
– Lục huynh đệ, ngươi có thể điều ta về dưới trướng phủ công chúa?

Lục Thất lắc đầu nói:
– Ta không thể, chỉ có thể để ca ca tự mình đầu nhập phủ công chúa thôi.

Yến Khôi Sơn sửng sốt, tiếp lời:
– Lục huynh đệ, ý của ngươi không phải là muốn ta tự tiện rời khỏi nơi này đến đầu nhập phủ công chúa của ngươi.

Lục Thất gật đầu nói:
– Đúng vậy, ta muốn xin ca ca nguyện rời khỏi nơi này, đến quân ta.

Yến Khôi Sơn cau mày, trầm tư một lát nói:
– Lục huynh đệ, không được đâu, ta nếu đầu nhập phủ công chúa của ngươi, nếu sau này không thể giấu diếm triều đình, vậy sẽ gây ra hậu hoạn khôn lường.

– Nếu triều đình không phát hiện, vậy ca ca sẽ nguyện ý đầu nhập phủ công chúa của ta không?
Lục Thất bình thản tiếp lời.

Yến Khôi Sơn chần chờ, một lát liền nói:
– Lục huynh đệ, triều đình làm sao không biết được?

– Nếu ca ca đáp ứng đầu nhập, ta mới nói rõ cho ca ca, vì sao triều đình không biết được.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.

Yến Khôi Sơn do dự nhìn Lục Thất, cuối cùng nói:
– Lục huynh đệ, ta cũng mong muốn được đầu nhập với ngươi, nhưng chuyện này không thể lỗ mãng được.

– Nếu ca ca nguyện ý đầu nhập quân của ta, vậy ta có thể nói cho huynh biết, ta ở Tây Nam chiếm được sáu châu, trong đó có Kiến Châu.
Lục Thất bình thản kể rõ sự tình.

Yến Khôi Sơn kinh ngạc nhìn Lục Thất, nhìn tới nhìn lui mới cảm thấy khó hiểu:
– Ngươi nói ngươi chiếm cứ Kiến Châu? Lúc trước ngươi nói ngươi thuộc phủ công chúa nha.

– Vâng, là muốn mời ca ca đầu nhập phủ công chúa, nhưng ta chỉ là dùng lực lượng của phủ công chúa, bí mật đánh chiếm Mân quốc khi Đường quốc có biến, ca ca ở Cù Châu hẳn có nghe qua Mân quốc cũng đã xảy ra chiến sự.
Lục Thất giải thích.

– Ta đúng là biết Mân quốc có chiến sự, nghe nói là Thanh Nguyên quân đột kích Mân quốc.
Yến Khôi Sơn vẻ mặt ngưng trọng nói.