Quyển 3 - Chương 111: Gian nan khổ cực

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiểu Phức gật gật đầu, Lục Thất do dự một chút, nói:
– Trương Hồng Ba ta yên tâm, đấy là võ tướng có thanh danh trọng tình trọng nghĩa, người ta lo lắng là Chu đại ca, huynh ấy là một người có hùng tâm, tráng trí.

Tiểu Phức ngẩn ra, nói:
– Chu Vũ đại ca, không phải ở Thường Châu Ngô Thành Quân sao?

– Đúng là đang ở Thường Châu Ngô Thành Quân, nhưng thư báo tới từ Tiểu Vân, nói cho ta biết Chu Vũ đại ca vừa về tới Ngô Thành Quân liền chủ động tiếp quản Trung phủ dũng, nói tăng mạnh quân huấn, mà quan tướng Trung phủ đều do huynh ấy đề bạt, thậm chí hơn phân nửa quan tướng tập kích bất ngờ quân Tô Châu cũng là huynh ấy đề bạt, hơn nữa quan tướng đảm nhiệm Dực Vệ, trên thực tế, tầm lực ảnh hưởng về quân lực của chúng ta đối với quân Tô Châu yếu hơn Chu đại ca rất nhiều, cái duy nhất hơn là chúng ta là chính thống và là người bỏ ra cấp dưỡng cho quân.

Lục Thất chua xót nói..

Tiểu Phức ngây ngẩn cả người, nàng không quá lưu tâm về Chu Vũ, đó là chiến hữu tốt nhất của Lục Thất, hiện giờ nghe Lục Thất vừa nói, nàng mới biết hậu quả đáng sợ việc Chu Vũ ở Thường Châu.

– Thiên Phong, ý ngài nói là nếu coi như ngài là vua ở Tô Châu thì Chu Vũ chính là tướng soái, hắn so với ngài càng được quân Tô Châu ủng hộ hơn.
Tiểu Phức dịu dàng nói.

– Không hẳn, vế trước có phần đúng, vế sau thì chưa chắc, hiện giờ Chu Vũ chưa có danh phận đại nghĩa, vẫn chưa đủ năng lực hiệu triệu binh lực quân Tô Châu, Tô Châu quân vẫn do ta cấp dưỡng, quyền điều động binh lực đều trong tay Cầm Nhi, Chu đại ca vẫn chưa có thể kích động quân tình, đa số quân tướng đều không chủ động đấu tranh nội bộ, không tùy tiện phò Chu đại ca không chính danh, nói cách khác nếu Chu đại ca có hành vi xúi giục kẻ dưới, đó chính là một hành vi thất đức, giống như đảo chính, không danh chính ngôn thuận.
Lục Thất giải thích.

Tiểu Phức gật đầu, nói:
– Chu đại ca nếu không xúi giục quân Tô Châu, vậy gã nắm trong tay Trung phủ dũng Thường Châu, không có quá lớn uy hiếp.

– Ta lo lắng là sau này, nếu Thường Châu khởi binh tụ ở huyện Tấn Lăng, sẽ có ít nhất ba vạn quân Tô Châu tới đó, khi đó Chu đại ca thuận lý thành chương làm Thống soái, Trương Hồng Ba lại không thích hợp rời bỏ Tô Châu, y được trấn thủ huyện Đông Hải, giám sát Cố Tướng quân đại nhân, Cố Tướng quân cũng không tỏ rõ thái độ quy thuận, nhưng cho dù có quy thuận thật sự, ta cũng không thể tùy tiện tín nhiệm.
Lục Thất rành mạch nói.

Tiểu Phức gật đầu, nàng được ý của Lục Thất rất khó kiềm chế Chu Vũ, nếu là uy vọng không thể cùng Chu Vũ thống soái quân Tô Châu, cũng rất dễ bị cướp binh quyền, Lục Thất khó xử là nếu cắt cử thân tín đi tiếp quản sợ sẽ không đạt được tin phục, mà đề bạt trong quân Tô Châu, Lục Thất lại không yên tâm giao phó trọng trách.

– Không phải có Ngư Tướng quân đã quy thuận sao?
Tiểu Phức nói.

– Ngư Tướng quân sợ liên lụy gia tộc ở Việt quốc, đến nay vẫn không dám công khai quan hệ rõ ràng ra bên ngoài, y thống lĩnh Nam ưng vệ coi như cũng được, nhưng nếu để y thống soái mấy vạn đại quân, chắc chắn giấu không được quan hệ, hơn nữa ta cũng không dám giao cho y mấy vạn quân binh.
Lục Thất cười khổ nói, hắn hơi chút cảm thấy bản thân giống Đường Hoàng, muốn dùng người kia đều e dè.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
– Thiên Phong, ta thấy Chu đại ca chưa chắc đã cùng ngài trở mặt.

Lục Thất vẻ mặt ảm đạm, hạ giọng nói:
– Ta cũng không vô cớ nghi ngờ Chu đại ca, nhưng ta không dám đánh cược, cho nên ta nghĩ nên áp chế cơ hội Chu Đại ca đạt được quân quyền, nhưng cũng không cho phép người khác hại huynh ấy, ta lo lắng, sau này ta với huynh ấy trở mặt thành thù, ta không muốn mất tình nghĩa huynh đệ.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
– Không bằng để Trung Phủ sứ lựa chọn một người để bồi dưỡng, chọn một tướng tài nhưng lại không có quan hệ gì tới Chu đại ca, rồi nâng đỡ lên.

Lục Thất suy nghĩ một chút, lắc đầu không nói:
– Gấp rút cắt cử bồi dưỡng, rất dễ mắc sai lầm, cũng dễ khiến Chu đại ca sinh lòng bất mãn, ta cũng chỉ là lo lắng nhưng không chắc Chu đại ca sẽ cùng ta trở mặt, không bằng để Cầm Nhi âm thầm điều huy đại quân, dựng lên một quan soái bù nhìn, tạm thời ứng phó triều đình.

Tiểu Phức ngẩn ra, nói:
– Trung phủ sứ nếu rời khỏi Tô Châu, vậy Tô Châu làm sao bây giờ?

– Để Thanh Văn thay người quản lý Tô Châu, Thanh Văn cũng có chút trí tuệ, có thể thay thế Trung phủ sứ cai quản Tô Châu.
Lục Thất nói.

Tiểu Phức gật đầu, Lục Thất bỗng nói:
– Tiểu Phức, không bằng nàng đi Tô Châu đi, cùng Thanh Văn quản lý Tô Châu.

Tiểu Phức ngẩn ra, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Lục Thất, hạ giọng nói:
– Ta không đi Tô Châu, ngài đi, ta mới có thể đi.

Lục Thất cảm động, khẽ liếc nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức hơi ngượng ngùng cười nhẹ, tiện đà dịu dàng nói:
– Năng lực của Tiểu Vân cũng rất lợi hại đấy, nàng chủ quản ở Thường Châu, giám hộ thu hoạch công, nếu nàng nhát gan nhượng bộ, liền sẽ bị Thứ sử Thường Châu chèn ép.

Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
– Tiểu Vân và Cầm Nhi tác phong cùng năng lực làm việc đều tương đương.

– Không bằng để Tiểu Vân đi Tô Châu phụ tá đi, giúp Trung phủ sứ tạo dựng nền móng.
Tiểu Phức cười nhẹ nói.

Lục Thất ngẩn ra, nhìn Tiểu Phức, chần chừ một chút mới nói:
– Tiểu Phức, nàng không tin tưởng Thanh Văn?

– Đúng vậy, bởi vì Thanh Văn cùng với ngài cảm tình không sâu sắc, mà nàng đối với quyền lực lại rất có dã tâm, trí tuệ của Tiểu Vân có lẽ không bằng Thanh Văn nhưng Tiểu Vân đối với ngài thấu hiểu, chắc có lẽ sẽ không gây hại ngài, mà Thanh Văn lại không giống vậy, nàng ta có thể vì bản thân âm thầm gây dựng thế lực, thậm chí có thể cấu kết cùng với Trương thị, ta rõ ràng, Thanh Văn và Trương Hồng Ba không phải thân tộc cùng một chi.
Tiểu Phức bình tĩnh trả lời.

Lục Thất im lặng, hắn cùng với Thanh Văn cảm tình chóng vánh, thật đúng là bình thường, tuy nhiên Thanh Văn trợ giúp hắn chiếm được Tô Châu, hắn không muốn làm ra chuyện qua cầu rút ván, làm thương tổn tới Thanh Văn.

– Chúng ta có thể có được Tô Châu, Thanh Văn góp phần cốt yếu, nàng ấy nên ở lại Tô Châu, ta không muốn bởi vì nghi kỵ mà bỏ qua công lao của Thanh Văn, Tiểu Vân có thể đi Tô Châu phụ tá, Thanh Văn vẫn giữ được quyền lực bây giờ, đừng để nàng ấy trở về kinh.
Lục Thất kiến quyết nói.

– Thanh Văn không về, ta sợ nàng không phục Tiểu Vân, ngược lại tạo thành tranh đấu nội bộ, tạo thành bất lợi lớn.
Tiểu Phức thành thật nói.

– Đi hỏi Cầm Nhi, ngoại trừ việc quân chính, hẳn còn có việc phù hợp với Thanh Văn.
Lục Thất nói.

Tiểu Phức lặng lẽ nhìn Lục Thất, Lục Thất ngẩn ra, chợt hiểu, hẳn là Tân Cầm Nhi gửi thư có nhắc tới Thanh Văn, khiến Tiểu Phức không muốn Thanh Văn tiếp tục lưu lại Tô Châu, không thể tưởng được, Tiểu Phức lại tuyệt đối tin tưởng Tân Cầm Nhi như vậy.

– Thanh Văn cùng Trương thị có qua lại mật thiết?
Lục Thất nhìn Tiểu Phức hỏi.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
– Không chỉ là thân tình với thân nhân Trương thị, hơn nữa còn gạt Trung phủ sứ, lén lôi kéo quan tướng, cố ý ép gả Tú nữ xinh đẹp cho một ít quan tướng, mà sở dĩ Trung phủ sứ lập Tú nữ quân, chính là bù lại lương tâm hổ thẹn, cố để Tú nữ bất hạnh này được gả như ý lang quân, cho nên không cho phép ép gả, cũng bởi vì chuyện này mà Thanh Văn cùng Trung phủ sứ gây bất hòa.

– Cầm Nhi còn nói gì không?
Lục Thất bình tĩnh hỏi.

– Trung phủ sứ nói, nếu không để Thanh Văn rời khỏi Tô Châu, sẽ để Thanh Văn đi quản lý xây dựng bến tàu, làm cho Thanh Văn rời khỏi nội bộ huyện Ngô, chỉ có điều nơi đó lại là địa bàn của Trương Hồng Ba, nếu để cho Thanh Văn đi, có thể sẽ khiến Trương Hồng Ba hiểu lầm là đi giám sát anh ta.
Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Để Thanh Văn đi bến tàu, trước hết viết cho Trương Hồng Ba phong thư, nói rõ nguyên nhân, nói Trương đại ca rằng Thanh Văn vốn có công lớn, ta không muốn để nàng rời khỏi Tô Châu trở lại kinh thành, mời Trương đại ca cho phép nàng ở bến tàu phụ trách việc thông thương trên biển, nếu Trương đại ca cảm thấy việc này ảnh hưởng tới quyền lợi của mình, có thể từ chối.

Tiểu Phức gật đầu, Lục Thất lại nói:
– Thuận tiện để Cầm Nhi đưa tin, không những cần chú ý hải tặc, mà còn đề phòng hải quân Việt quốc với Chu quốc tập kích bất ngờ, viết xong thư, sẽ họa một bức phong hỏa phòng ngự đồ.

Tiểu Phức gật đầu, quay đầu nhìn Ngọc Trúc, dịu dàng nói:
– Ngọc Trúc, bảo Thanh Phù đi tiếp quản Tú nữ quân, được không?

Ngọc Trúc ngẩn ra, cung kính nói:
– Thanh Phù đảm nhiệm được.

Tiểu Phức cười nhẹ gật đầu, dịu dàng nói:
– Ngọc Trúc về sau em làm Thượng cung Tú nữ quân, Thanh Phù là một chưởng viện, em cũng vậy, là chưởng viện Tú nữ quân.

Ngọc Trúc ngẩn ra, cung kính nói:
– Nô tì tạ ơn điện … ân điển.

Tiểu Phức thản nhiên cười nhẹ, Lý Tuyết Tâm bên cạnh hữu lễ nói:
– Tuyết Tâm bái kiến thượng cung đại nhân.

– Tạ ơn Tuyết Tâm muội muội.
Ngọc Trúc dịu dàng đáp lại.