Quyển 5 - Chương 168: Vùi lấp Thành Đô

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba ngày sau, quân Ba Lăng hội hợp với quân của Tống Lão Thanh, bốn trăm nghìn đại quân trùng trùng điệp điệp đi về hướng thành đô, Đỗ Dũng cũng không hợp nhất quân đầu hàng, cho nên để lại một trăm nghìn quân ở lại Giản Châu, mà Tống Lão Thanh cũng trong thời gian chinh chiến thu được hơn năm vạn quân đầu hàng, để lại tướng sĩ Tấn quốc trông coi nơi đã đoạt được.

Sau khi hợp nhất đại quân tiến lên, Tống Lão Thanh và Đỗ Dũng cùng cưỡi ngựa đi, Tống Lão Thanh cười nói:

– Không thể tưởng được huynh đệ lại đợi ta cùng nhau tiến đánh thành đô.

– Nếu đã tiến đánh tất nhiên là phải cùng nhau đoạt được, ngoài ra ta từng hỏi Cố Thái úy, Cố Thái úy đề nghị ta đóng vững đánh chắc, chớ nên một mình.

Đỗ Dũng mỉm cười đáp lại.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Lần này tiến công áp đảo, cũng không có nguy hiểm gì, dù sao Hán Trung cũng có Chu quân, một khi đột phá Kiếm Các sẽ có chuyện xấu.

– Tống đại ca cố kị Chu quân sao.

Đỗ Dũng nói.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Mặc dù chưa từng chiến đấu với Chu quân, nhưng mà dưới quyền danh tướng không phải tướng sĩ bất tài, Chu quốc là một quốc gia thượng võ, cho nên tố chất của tướng sĩ tất nhiên sẽ dũng mãnh.

Đỗ Dũng gật đầu, Tống Lão Thanh lại nói:

– Thực ra, nếu Tấn quốc chúng ta không phải vẫn luôn quan sát kiềm chế, Chu quân sớm đã tiến công tiêu diệt Hán quốc, mà hơn phân nửa quân lực Hán quốc dùng để phòng ngự đều là Chu quân, có thể nhận thấy, chiến lực của Chu quân ở trong mắt quân Hán là mạnh hơn chúng ta.

Đỗ Dũng gật đầu lại cười nói:

– Theo ta thấy, Hán quốc khinh thường chúng ta, có thể chính là dựa vào mười nghìn kị binh, cho rằng có thể đánh tan chúng ta.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Hẳn là như vậy, nhưng gặp phải nỏ thần tí, kị binh quá yếu so với bộ quân xung phong rồi, mà kị binh mặc áo giáp nặng nên thiếu mất sự linh hoạt, tuy nhiên nếu kị binh có nỏ thần tí, vậy sẽ có ưu thế hơn so với bộ quân.

Đỗ Dũng gật đầu nói:

– Sự sắc bén của nỏ thần tí này chính là bí mật tối cao của quân chúng ta, không được phép truyền ra bên ngoài.

Tống Lão Thanh lắc đầu nói:

– Không thể giấu được.

– Nếu không giấu được thì liền cấm dùng, bất kể ai cất giấu riêng và buôn bán nỏ thần tí đều phạm trọng tội.

Đỗ Dũng nói.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Có thể dùng lệnh cấm trong quân, đánh vào tiểu thương buôn bán quân khí, nhưng một khi thực hiện nghiêm khắc quá, ngược lại sẽ khiến cho rất nhiều quan viên có lòng tham buôn lậu.

– Vậy bắt được một người giết một người, người tố cáo được trọng thưởng.

Đỗ Dũng khiêu mi nói.

Tống Lão Thanh mỉm cười nói:

– Không đơn giản như vậy, nếu dám can đảm bán nỏ thần tí, tám phần sẽ có liên quan đến người quyền quý, hơn nữa cũng sẽ xảy ra việc mưu hại, có thù oán với ai thì âm thầm để nỏ thần tí trong nhà người đó, như vậy cũng rất khó nói rõ.

Đỗ Dũng gật đầu nói:

– Đúng là phức tạp.

Tống Lão Thanh cười nói:

– Chuyện cấm lệnh trong quân chúng ta không nên quan tâm, chúng ta là thống soái, quản tốt quân của mình không gây ra chuyện là được rồi.

Đỗ Dũng gật đầu, Tống Lão Thanh lại nhìn về phía tiền phương nói:

– Nghe người Thục nói, Hoàng đế Hán quốc cũng là một người phong hoa tuyết nguyệt, nhưng lợi hại hơn so với Lý Quốc Chủ, ở hậu cung có ba bốn nghìn mỹ nhân, nghe nói có một Quý phi họ Phí, chẳng những dung nhan khuynh quốc khuynh thành hơn nữa cùng là một tài nữ, được gọi là Hoa Nhị phu nhân.

Đỗ Dũng ngẩn ra nói:

– Ta cũng từng nghe nói.

– Ngươi cũng từng nghe qua, đợi lấy được thành đô, ta phải xem nữ nhân kia có phải xinh đẹp như hoa, nếu là mỹ nhân ta sẽ lấy làm thiếp.

Tống Lão Thanh mỉm cười nói.

Đỗ Dũng mặt biến sắc, vội thấp giọng nói:

– Tống đại ca ăn nói cẩn thận, nữ nhân kia nếu là Quý phi Hán quốc, nếu đại ca thu làm thiếp sẽ phạm phải điều kiêng kị đấy.

Tống Lão Thanh quay đầu cười nhìn Đỗ Dũng nói:

– Phạm húy, ý huynh đệ là nên hiến tặng cho bệ hạ?

Đỗ Dũng lắc đầu nói:

– Cho dù không dâng tặng cho bệ hạ, ta và huynh cũng chỉ là hạ thần, cũng không thể giữ lại nữ nhân kia.

– Huynh đệ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Quý phi Hán quốc cũng không liên quan đến điều kiêng kị ở Tấn quốc, Hán quốc bị tiêu diệt cũng không còn là Hoàng hậu Quý phi gì nữa.

Tống Lão Thanh nói.

Đỗ Dũng lắc đầu nói:

– Đại ca, có lẽ Hoàng đế Hán quốc sẽ đầu hàng.

– Đầu hàng? Đến lúc nguy cấp mới chịu đầu hàng, quá muộn rồi.

Tống Lão Thanh cười lạnh nói.

Đỗ Dũng ngẩn ra nói:

– Đại ca, bệ hạ luôn luôn đối xử tử tế với Hoàng đế đầu hàng, chúng ta không nên làm chuyện xằng bậy.

– Bệ hạ muốn trấn an lòng người, không thể không đối xử tử tế với Quốc vương đầu hàng, Hoàng đế Hán quốc này năm lần bảy lượt phụ lại lòng tốt của người khác, không nên để y tiếp tục được sống trong vinh hoa phú quý, tới thành đô rồi, chúng ta lập tức công thành, lý do chính là sợ Chu quân đột kích không thể kéo dài.

Tống Lão Thanh nói.

– Đại ca, không ổn, nếu bệ hạ biết sẽ trách tội chúng ta đấy.

Đỗ Dũng vội vàng lắc đầu phản đối.

– Huynh đệ, có một số việc bệ hạ làm không được hay cho lắm, thân là thần tử của bệ hạ nên vì bệ hạ gánh một phần ác danh, ngươi nghĩ xem, bệ hạ nguyện ý để Hoàng đế Hán quốc tiếp tục có nhiều của cải sao? Hơn nữa lần xuất binh này, nếu không lấy được tài lực, vậy áp lực của triều đình sẽ rất lớn.

Tống Lão Thanh giải thích.

Đỗ Dũng nghe xong suy nghĩ một chút, một lát sau, gật đầu nói:

– Được, ta nghe lời đại ca, tội danh sau khi làm xong chúng ta cùng gánh.

– Có thể gánh chút tội danh là chuyện tốt.

Tống Lão Thanh mỉm cười đáp lại.

Bốn trăm nghìn quân Tấn đã đến thành đô, đại quân lập tức bao vây phong tỏa các cửa thành, buổi trưa ăn uống đầy đủ, vừa qua ngọ, trống trận vang dội, tiếng kèn sừng trâu vang lên, quân Tấn phát động công thành.

Nhìn cửa thành đô nguy nga, quân sĩ Tấn quốc sĩ khí thế ngất trời anh dũng tiến về phía trước, bắc thang trăm bậc, tướng sĩ cầm lá chắn hung hãn không sợ chết trèo lên, hơn vạn quân thần tí nỏ, bắn mưa tên lên tường thành, áp chế quân Hán trên tường thành, mà quân Hán trên tường thành, không có mấy người ló đầu lên, hơn nữa cũng không có cung để phản kích.

Thực ra, quân Hán ở thành đô đã không còn ý chí chiến đấu, đều nói rằng Hoàng đế đã chuẩn bị đầu hàng, sự thảm bại ở Giản Châu hoàn toàn đã đánh sụp ý chiến đấu chống cự của Hán quốc, khiến cho điều kiện đầu hàng trước đây Tấn quốc đưa ra trở thành hấp dẫn rất lớn, chính là đợi quân Tấn phái sứ giả đến đám phán, nhưng kết quả là quân Tấn đến lại trực tiếp công thành.

Quân Tấn đánh vào thành đô, quân Hán không hề có chút ý chí chiến đầu nào hoặc là đầu hàng, hoặc là trốn vào trong thành, quân Tấn đã vào thành mở cửa nam ra, đa số quân Tấn giống như nước lũ xông vào thành đô, hơn nữa mục tiêu là tiến thẳng đến khu thái thành và hoàng cung, khu thái thành là nơi mà các quan viên có thế lực nhất ở Hán quốc ở, quân Tấn không hề tập kích quấy rồi thương khu và nhà dân.

Ba vạn quân Tấn tới hoàng cung, rất dễ dàng công phá hoàng cung, trực tiếp đi vào bắt đầu càn quét. Đem tất cả thị vệ hoàng cung cùng thái giám áp tải ra khỏi hoàng cung, đem đám nữ nhân không phân biệt thân phận tất cả giam lại.

Một người trung niên mặc áo bào gấm minh vàng, cùng với năm sáu thái giám và hai đại thần, vội vã chạy ra khỏi điện Thừa Vận, người trung niên khuôn mặt đoan chính, vẻ mặt hoảng sợ, hai tay nắm một cái mâm gỗ, trong mâm có ngọc tỷ và thư xin hàng.

– Tội thần nguyện ý quy hàng Đại Tấn, tội thần nguyện ý quy hàng Đại Tấn.

Người trung niên giơ mâm gỗ lên, ở ngoài Thừa Vận điện lớn tiếng hô to.

Chợt một mũi tên từ trong không trung bay tới, chuẩn xác bắn trúng cổ họng của người trung niên, sau đó càng nhiều mũi tên bay tới, rất nhanh bắn chết toàn bộ người đứng trước Thừa Vận điện, sau đó rất nhiều quân Tấn chạy về phía Thừa Vận điện nhanh chóng kéo thi thể đi nơi khác. Hơn phân nửa quân Tấn đi vào trong Thừa Vận điện, tiếp tục càn quét hoàng cung, nhưng không hề xảy ra chuyện cưỡng gian rồi giết chết, hoàng cung cũng không bị phá hỏng, chỉ là tất cả tài vật đều bị quân Tấn lấy đi giao cho Lục sự quan tướng.

Tống Lão Thanh đi vào hoàng cung Hán quốc, trên đường đi nhìn cảnh quan hoàng cung, thỉnh thoảng nói chuyện với quan tướng dẫn đường, nói nơi này tốt hơn nhiều so với hoàng cung ở Nam Xương phủ, quan tướng chỉ cẩn thận phụ họa, lại có chút sợ sệt không dám nói bừa, bởi vì lời nói của Tống Lão Thành phạm húy.

Đi thẳng tới một tòa các, quan tướng dừng lại, Tống Lão Thanh tự mình đi vào các, vừa vào các nhìn thấy một mỹ nhân, mỹ nhân kia da trắng nõn nà, nét mặt diễm lệ, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tống Lão Thanh, Tống Lão Thanh đi qua, ánh mắt tự nhiên nhìn mỹ nhân.

– Dung mạo như hoa, ngươi chính là Phí quý phi?

Tống Lão Thanh mỉm cười hỏi.

Mỹ nhân sợ hãi gật đầu, Tống Lão Thanh đi lên giơ cánh tay bắt lấy tay phải của mỹ nhân, sau đó hai tay xé đi quần áo của mỹ nhân, mỹ nhân hoảng sợ không đủ sức chống cự, rất nhanh bị biến thành người đẹp bạch dương uyển chuyển xinh đẹp.

Ánh mắt Tống Lão Thanh tham lam nhìn chăm chú, hài lòng mỉm cười gật đầu, bàn tay to gãi gãi thỏ ngọc đẫy đà của mỹ nhân, sau đó dời xuống vuốt ve eo nhỏ cùng cặp mông đầy đặn, từ cặp mông đầy đặn mò xuống đùi ngọc thon dài, vuốt ve xong chốc lát chợt cúi đầu xuống hôn lên trán mỹ nhân.

– Nhớ kĩ, ta là Tống Lão Thanh, sau này ta sẽ làm nam nhân của ngươi.

Tống Lão Thanh mỉm cười nói.

– Tống Lão Thanh? Ngươi không phải Tấn vương?

Mỹ nhân bất ngờ e sợ nói.

Tống Lão Thanh nhún vai mỉm cười nói:

– Tấn vương là huynh đệ của ta, ta muốn có ngươi cũng không phải chuyện gì khó, cứ chờ xem, ta sẽ mang ngươi quay về Nhiêu Châu.

Tống Lão Thanh đánh giá mỹ nhân xong rồi rời khỏi các, đã có tâm phúc bảo vệ cho các, mỹ nhân ở trong các sợ hãi chờ đợi vận mệnh, không biết tương lai là phúc hay là họa?