Quyển 4 - Chương 29: Huyện lâm xuyên

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thất mới rời khỏi trấn Mã Sơn, sau khi đi được mười dặm, Lục Thất ghìm ngựa ghìm lại, thẫn thờ lắc đầu. Đêm qua hắn ở chỗ Vương Dũng, uống rượu không hề ít nhưng đêm cũng không ngủ được, trước đây hắn có thể thản nhiên ngủ say ở trấn Mã Sơn nhưng bây giờ không tìm về được cảm giác trước đây.

Nhìn một lúc, Lục Thất dứt khoát quay đầu lại, thúc ngựa nhanh chóng lao đi, nếu đã có ý đồ lập nước, cũng đừng nghĩ đến tín nhiệm và thẳng thắn một lần nữa, hắn đã là vương, trong lòng vĩnh viễn sẽ có sự nghi kị không thể xóa bỏ được.

Một mình một ngựa thuận lợi tới huyện Lâm Xuyên, sau khi hội hợp với đại đội đang đóng quân trên đường, thì đã là buổi trưa. Lục Thất cũng không nóng lòng đi vào thị trấn Lâm Xuyên, mà tiếp tục lưu lại ở Tung Hồ Bảo. Trước tiên hắn tĩnh tâm viết cho Tô Châu một bức thư, một là hỏi số lương thực còn tồn, hai là hỏi mức độ khả thi của việc vận chuyển bằng đường biển, ba là sách lược.

Ở Tung Hồ Bảo, Lục Thất cố ý ngầm hỏi tình hình huyện Lâm Xuyên, kết quả khiến hắn rất ngạc nhiên. Tình hình của phủ châu này mấy năm gần đây không tốt, năm kia thì đại hạn không mưa, đồng ruộng gần như không có thu hoạch gì, năm ngoái cũng hạn hán, nhưng thu hoạch vẫn khả dĩ hơn. Năm nay ông trời lại thay đổi, không ngờ mưa không dứt, đã tạo thành lũ về bất ngờ, sông vỡ đê, hoa mầu đều bị ngập nước, thu hoạch không được hai phần.

Bây giờ huyện Lâm Xuyên bị thiên tai binh tai tàn phá, binh tai lớn nhất chính là Chiêu Võ Quân, Chiêu Võ Quân căn bản mặc kệ cuộc sống của dân chúng, chỉ quản chuyện thu quân lương, khiến cho người chết đói ở đây có thể nhìn thấy tùy ý, thứ hai chính là quan bóc lột, đại đa số đất vườn đều bị bốn đại gia tộc nuốt hết.

Lúc Lục Thất còn ở Tín Châu giữ binh, cũng không nghe nói Phủ Châu mưa to tạo thành lũ, là lúc hắn vừa đi không lâu, toàn bộ phía tây mới bắt đầu có hồng thủy, nhưng hắn lúc đó, không có tâm tư quan tâm cuộc sống nhân dân, tâm trạng vẫn còn đang tập trung ở chuyện tự do của binh lính.

Sau khi biết được, Lục Thất nghĩ xem nên làm gì bây giờ, hắn không có khả năng làm phật gia đại từ đại bị, đem gạo ở Tô Châu vận chuyển đến Phủ Châu bố thí, hắn cũng không nỡ bố thí, hắn vốn tính toán, có khuynh hướng qua ngày, nhưng hôm nay lại có chiến lược tiến quân Mân quốc.

Ớ phía đông nam Phủ Châu, chính là giáp Kiến Châu của Mân quốc, trên thực tế tác dụng chủ yếu của Chiêu Vũ Quân chính là phong ngự quân Mân quốc và Việt quốc. Chỉ có điều rất nhiều năm qua, nơi tiếp giao giữa ba quốc gia này rất ít khi có chiến sự xảy ra, Việt quốc chủ yếu tiến công vào Tín Châu liền với Phủ Châu.

Ngày hôm sau, Lục Thất lúc trời sáng đã tới bên ngoài thành thị trấn, hắn chỉ dẫn theo mười hai Nam Ưng vệ vào cửa đông thành. Vừa vào thành, đã nhìn thấy cảnh tượng thê lương, trên đường cái khắp nơi đều là nạn dân xanh xao vàng vọt, uể oải.

Sau khi hỏi thăm, Lục Thất tìm được huyện nha ở khu bắc, châu nha ở đông khu, Lục Thất muốn trươc tiên giao quan ấn, sau đó mới đi châu nha bái kiến thượng quan, hơn nữa hắn vẫn là Tư Mã Phủ Châu, ở châu nha cũng có chiếu quan chức của hắn.

Qui mô thị trấn Lâm Xuyên so với huyện Quý Trì của Liễu Trì Châu còn lớn hơn rất nhiều, nhưng lịch sử chiến loạn ở Phủ Châu cũng vô cùng nổi danh. Phủ Châu tiếp giáp Mân quốc, mà người mân thuộc về niên kỉ đầu giáo hóa không dài, lúc thường xuyên có loạn lạc xảy ra, ngày hôm nau chính là Mân quốc tồn tại trên thực tế chính là Thanh Nguyên quân cát cứ.

Lục Thất tới bên ngoài huyện nha, cũng nhìn thấy cảnh tượng thủ vệ nghiêm khắc, cửa nha môn có hơn hai mươi quan binh mặc giáp đang đứng, quan binh vừa thấy đám người Lục Thất đi tới, không ngờ cảnh giác cầm mã tấu lên.

– Dừng lại, các ngươi là ai?
Một quan binh quát hỏi.

– Bản quan Lục Thiên Phong, là huyện lệnh mới nhậm chức của huyện Lâm Xuyên.
Lục Thất đứng ở phía trước hắng giọng đáp lại.

Bọn quan binh ngạc nhiên, Lục Thất dừng lại đưa ra công văn nói:
– Đến xem đi.

Quan binh vừa rồi quát hỏi quay đầu dặn dò một câu, có một quan binh đi đến bên cạnh Lục Thất, trước cung kính chào, mời giơ tay tiếp nhận công văn xoay người trở về, đem công văn giao cho quan binh vừa quát hỏi, quan binh kia hẳn là đội trưởng.

Đội trưởng đội quan binh sau khi nhận công văn nhìn,vội vàng chào Lục Thất theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
– Không biết đại nhân giá lâm, xin thứ tội.

Lục Thất gật đầu nói:
– Không có tội, Huyện lệnh đại nhân có ở đây không?

– Hồi bẩm đại trân, Huyện lệnh đại nhân trước đây đã bị thổ phỉ ám sát, đã qua đời một tháng rồi, nha môn hiện tại do Huyện thừa và Chủ bộ đại nhân làm chủ.
Đội trưởng cung kính trả lời.

Lục Thất ngẩn ra, hóa ra Huyện lệnh tiền nhiệm của huyện Lâm Xuyên đã chết rồi, là bị ám sát đấy, hắn bình thản nói:
– Vậy quan đến làm thế nào để nhận quan ấn?

– Đại nhân có công văn của Lại bộ, có thể tiến quản huyện Lâm Xuyên, nhưng đại nhân tốt nhất đi châu nha báo cáo một chút.
Đội trưởng cung kính trả lời.

Lục Thất gật đầu hỏi:
– Tư mã Phủ Châu có người đảm nhiệm chưa?

– Tư mã phủ Châu? Là Tống đại nhân, vẫn đang tại nhiệm.
Đội trưởng kinh ngạc đáp.

Lục Thất gật đầu nói:
– Chức vị của ta chính là Tư mã Phủ Châu, quyền tri Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên.

Ồ, đội trưởng gật đầu, Lục Thất hỏi:
– Chức quan của người là gì?

– Bẩm đại nhân, thuộc hạ là một trong những đội trưởng đội nha binh, tên gọi Thiết Phong, thống lĩnh năm mươi nha binh. Nha binh huyện Lâm Xuyên có hai trăm người, do Cao Huyện úy thống lĩnh, đương nhiên đều nghe lệnh Vu đại nhân.
Đội trưởng Thiết Phong cũng kính trả lời, rất có ý tứ lấy lòng.

Lục Thất gật đầu nói:
– Được, ta trước tiên đi tiếp nhận quan ấn Huyện lệnh, rồi đi gặp Thứ sử đại nhân.

Thiết Phong ngẩn ra, y đã nhắc nhở Lục Thất rồi, nhưng rất nhanh cung kính nói:
– Vâng, mời đại nhân vào.

Lục Thất gật đầu cất bước, lập túc có quan binh nghe ám lệnh của Thiết Phong, chạy vào trong huyện nha báo tin, Lục Thất một thân áo bào gấm đi vào đại sảnh huyện nha, ở đại sảnh dừng lại chờ, một lát sau, ở đại sảnh lục tục có rất nhiều người đi vào.

Trong đó có ba người mặc quan phục màu xanh, một gầy một béo một khôi ngô, Thiết Phong tiến lên phía trước đem công văn giao cho quan viên gầy, quan viên gầy sau khi xem giao cho quan viên béo, quan viên béo sau khi nhìn xong giao cho quan viên khôi ngô tuấn tú.

– Hạ quan là Lý Lộc huyện thừa huyện Lâm Xuyên, cung nghênh đại nhân.
Quan viên gầy hành lễ bái kiến.

– Hạ quan Chủ bộ huyện Lâm Xuyên Vương Văn bái kiến đại nhân.
Quan viên béo cung kính bái kiến.

– Hạ quan Cao Tân huyện úy huyện Lâm Xuyên, bái kiến đại nhân.
Quan viên khôi ngô thi lễ bái kiến, rất có khí độ võ tướng.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Các vị đại nhân mời, ta tên Lục Thiên Phong, về sau phải cùng làm việc với các vị đại nhân, hy vọng có thể hợp lực cùng quản lí tốt huyện Lâm Xuyên.

Ba người quan chủ chốt của huyện đều ngẩn ra, lại nghe Lục Thất nói:
– Bản quan vừa vào huyện Lâm Xuyên, cũng thấy cảnh hoàng tàn đổ nát khắp nơi, nghe nói người chết đói rất nhiều, như vậy không hay cho lắm, nhà kho của huyện nha chẳng nhẽ không còn lương thực để phát cho nạn dân sao?

Ba quan huyện chủ chốt nhìn nhau, đối với tư thế chất vấn của Lục Thất đều thấy bất ngờ, chuyện trong quan trường, dù thế nào cũng phải giả vờ khách khí, như này vẫn chưa chính thức đảm nhiệm đâu, đã hỏi trước việc chính sự rồi.

– Bẩm đại nhân, nha kho huyện Lâm Xuyên quả thật không còn lương thực nữa rồi.
Huyện thừa cung kính trả lời.

– Ồ, sao bản quan lại nghe nói có lương thực vậy?
Lục Thất chất vấn.

– Đại nhân nói có lương thực, là bị người che mắt, lương thực trong kho đều là quân lương.
Chủ bộ cung kính trả lời.

– Quân lương? Huyện Lâm Xuyên còn phụ trách nộp quân lương lên sao?
Lục Thất chất vấn.

Ba chủ quản ngẩn ra, Huyện úy đáp:
– Đúng vậy, Phủ Châu phụ trách đưa quân lương cho Chiêu Võ Quân.

– Ồ, bản quan lại nghe nói, quân lương của Chiêu Võ Quân không phải do huyện Lâm Xuyên cung cấp, Lý đại nhân lại nói cấp cho Chiêu Võ Quân, vậy Lý đại nhân hãy lấy ra công văn của triều đình, ta muốn xem.
Lục Thất nói.

Ba chủ quản biến sắc, đều nghe ra được Lục Thất đang cố ý bới móc, Chủ bộ thi lễ nói:
– Đại nhân, cung cấp quân lương là thường lệ thời chiến sự kéo đến tận bây giờ, không có công văn của triều đình.

Lục Thất gật đầu nói:
– Được rồi, bản quan đi xem kho lương thực, huyện ấn của bản quan đâu, nên đưa rồi.

Huyện thừa nghi ngờ một chút nói:
– Đại nhân đã đi Châu nha báo cáo chưa?

– Vẫn chưa, ta trước nhận quan ấn sau mới đi đảm nhiệm châu quan, Hoàng Đế bệ hạ phong ta là Tư mã Phủ Châu, quyền tri huyện lệnh Lâm Xuyên.
Lục Thất thong dong trả lời.

Ba chủ quan ngẩn ra, Huyện thừa nói:
– Đại nhân, theo quy củ thì đại nhân hẳn nên đi châu nha báo cáo một chút sau đó mới có thể nhậm chức.

– Quy củ, bản quan là phụng thánh chỉ đến đảm nhiệm Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên, chẳng lẽ thánh chỉ của Hoàng đế còn không bằng một lệnh của Thứ sử sao? Diêu Tùng, lấy thánh chỉ cho bọn y xem.
Lục Thất lạnh lùng nói.

– Vâng.
Diêu Tùng đáp ứng, lấy ra thánh chỉ đưa cho Lý huyện thừa.

Ba quan chủ quản sắc mặt đại biến, Lý huyện thừa vội vàng khom lưng cung kính nhận thánh chỉ, mở ra nhìn kĩ, tai nghe Lục Thất nói:
– Bản quan đường đi ra ngoài, bệ hạ biết Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên bị giết, cùng với sau khi Lâm Xuyên bị thiên tai, vô cùng buồn bực, liền cho bản quan đến đây.

Ba quan chủ quản nhìn thánh chỉ, rồi nhìn nhau, cái gọi là thánh chỉ chỉ là một chỉ thị viết tay, cũng không phải thánh chỉ chính thức, trên chỉ thị viết rõ, để Phò mã Đô úy Lục Thiên Phong đảm nhận chức Tư mã Phủ Châu, quyền tri Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên, cũng không có trao quyền và chỉ thị khác.