Quyển 2 - Chương 122: Quý nhân

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất ra khỏi thư phòng, chậm rãi đợi Vương Chủ bộ cùng đi, hắn hỏi:
– Trọng thúc biết được bao nhiêu về quan thế của huyện Vạn Niên?

Vương Chủ bộ mỉm cười trả lời:
– Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta dẫn theo hàng trăm hộ, huyện Vạn Niên sẽ có một bầu trời của ta, ở huyện Vạn Niên và huyện Bà Dương thuộc Tha Châu, ta đã sai người đi tìm hiểu rồi, cũng sắp trở về.

Lục Thất gật đầu, lại thấy Vương Chủ bộ nói tiếp:
– Thiên Phong, có chuyện này, ngươi nghe xong đừng buồn bực.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương Chủ bộ, Vương Chủ bộ nói:
– Nhân duyên mà thẩm thẩm dắt mối cho ngươi, có biến rồi, sau khi Triệu Huyện thừa chết, Tống Ngọc Nhi tự trở về Tống phủ, giờ chuẩn bị làm thiếp của Tôn Huyện lệnh rồi.

Lục Thất ngạc nhiên dừng lại, tin tức bất ngờ này làm hắn rất khó chịu, hắn kiềm chế cảm xúc, nghĩ một lát liền nói:
– Trọng thúc, Tống Ngọc Nhi hứa hôn với Tôn Huyện lệnh, là chính nàng đồng ý sao?

– Chuyện đó ta không biết, thật sự không biết, mấy hôm nay tâm tư của ta toàn nằm ở chỗ nên ứng biến ra sao, chuyện Tống Ngọc Nhi trở về Tống phủ cũng là do cơ sở ngầm bên cạnh Tôn Huyện lệnh nói cho ta biết, người về Tống phủ rồi, ta cũng bất lực, không còn tâm sức để ý chuyện đó.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một lát nói:
– Trọng thúc, ta không muốn làm người thất tín, ta nên tới Tống phủ hỏi Tống Ngọc Nhi.

– Nhất định không được, ngươi tới Tống phủ hỏi, Tống phủ sẽ hiểu lầm ngươi đi thị uy, còn Tôn Huyện lệnh nếu biết sẽ hận ngươi, được mất của một người con gái đối với nhà quan thần không quan trọng, quan trọng là thể diện không được nhục, ngươi không được cố ý đánh vào mặt Tống phủ và Tôn Huyện lệnh được.
Vương Chủ bộ vội vã khuyên can.

Lục Thất gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói:
– Trọng thúc, ta cũng không thích người con gái đứng núi này trông núi nọ, sau khi Triệu Huyện thừa chết, trong lúc trọng thúc thất thế, Tống Ngọc Nhi đã trở về Tống phủ, điều đó khiến trái tim ta băng giá, có điều dù sao ta từng hứa hôn nên ta chỉ muốn hỏi Tống Ngọc Nhi xem giữa ta và Tôn Huyện lệnh, nàng muốn chọn ai làm chồng.

Vương Chủ bộ im lặng, một lát sau mới trả lời:
– Thiên Phong, Tống Ngọc Nhi chắc chắn không thích ngươi, ta cũng coi như đã hiểu cô ấy, cô ấy là người phụ nữ không hiểu nhân thế hiểm ác, một lòng muốn gả cho văn lang.

Lục Thất nghĩ một lúc, bèn nói:
– Điều Trọng thúc nói, Thiên Phong hiểu, có điều Thiên Phong luôn không muốn thua người khác, ngày mai, Thiên Phong sẽ mặc áo bào tới Tống phủ cầu kiến Tống Ngọc Nhi, xin Trọng thúc giúp ta báo tin, ta chỉ cần lặng lẽ gặp mặt là được.

Vương Chủ bộ bất đắc dĩ gượng cười, gật đầu đáp:
– Được rồi, ngày mai ngươi đi một mình tới Tống phủ cầu kiến, giờ ta đã khôi phục uy danh quan thế, Tống phủ sẽ thông suốt.

Lục Thất bình tĩnh gật đầu, thực ra trong lòng hắn chỉ thấy hơi không thoải mái trước việc hủy hôn của Tống Ngọc Nhi, hắn đối với Tống Ngọc Nhi dường như không nảy sinh tình cảm gì, mà sự kiên trì của hắn thật sự chỉ là không muốn thất tín, tại sao không muốn thất tín, bản thân hắn đều hoang mang, hình như một khi làm chuyện thất tín bên ngoài thì sẽ có hậu quả không tốt nào đó.

Tôn Huyện lệnh vô cùng bất ngờ trước việc Lục Thất đến nhà thăm hỏi, tin Lục Thất giữ chức quan ở kinh thành trở về từ lâu đã truyền đến tai y, điều y đang lo lắng là sự trở về của Lục Thất có đoạt mất quyền thế của huyện Thạch Đại không, y sợ Lục Thất ủng hộ người nào đó, lật đổ và ngăn cản thi chính của y.

Khách chủ gặp nhau, Lục Thất vô cùng cung kính bái kiến theo lễ của hạ quan, nhìn Lục Thất minh quang sáng sủa, khí thế phi phàm, Tôn Huyện lệnh văn nhã có chút lo sợ, vội dùng lời lẽ hòa nhã mời Lục Thất và Vương Chủ bộ vào sảnh.

Sau khi ngồi xuống, ba người văn nhã bắt đầu nói chuyện, Lục Thất và Vương Chủ bộ luôn giữ thái độ tôn kính với Tôn Huyện lệnh, trên thực tế, bậc quan của Tôn Huyện lệnh là lục phẩm, cao hơn bậc Võ tán quan của Lục Thất.

Nói chuyện hơn một giờ, bởi vì ba người đã không tồn tại cạnh tranh đối địch, lời cũng thực sự thốt ra từ đáy lòng từng người, cuối cùng đều vui vẻ tan cuộc, Tôn Huyện lệnh đích thân tiễn khách ra cửa huyện nha.

Lục Thất trở về thư phòng của Vương trạch, gặp lại Đông Hà, Đông Hà đã suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định hỏi Lục Thất, y sợ trời xui đất khiến bị người khác lừa gạt.

– Hiền chất, ta có một chuyện hỏi ngươi, ngươi ở kinh thành có quen biết một vị là Thiếu phu nhân của Tiêu phủ không?
Ngay trước mặt Vương Chủ Bộ, Đông Hà không chờ được nữa bèn hỏi, y bị suy nghĩ này bủa vây đến mức không chịu nổi nữa.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
– Thiếu phu nhân Tiêu phủ, ta biết, chẳng lẽ bà ta tìm ngài.

Đông Hà thở phào một cái, đáp:
– Ta nhận được một mật thư, là của Thiếu phu nhân Tiêu phủ viết, trong thư nói bà ta mới là nhân mạch chân chính của hiền chất, bảo ta sau này nghe theo lời chỉ bảo của bà ta, không được nghe một số mệnh lệnh của La Trưởng sử.

Lục Thất nghe vậy gượng cười, trả lời:
– Vị Thiếu phu nhân Tiêu phủ đó từng nói muốn làm nhân mạch chân chính của ta, nhưng dù sao nàng ấy là phụ nữ, ta có thể tín nhiệm nàng , nhưng không biết thế lực nàng ấy có thể mạnh hơn La Trưởng sử không, chỉ có điều nàng ấy đã viết thư tới, vậy thì sau này mệnh lệnh của nàng ấy, Hà thúc có thể coi là cao nhất.

Đông Hà gật đầu, Vương Chủ bộ đột nhiên hỏi:
– Thiên Phong, sao ngươi lại quen với Thiếu phu nhân Tiêu phủ?

Lục Thất quay đầu, thuật lại tóm tắt cuộc gặp gỡ trước đây, Vương Chủ bộ nghe xong, vẻ mặt cổ quái nhìn Lục Thất, Lục Thất bị Vương Chủ bộ nhìn tới dựng tóc gáy.

– Ngươi ấy, thật là rất có diễm phúc, có điều sau này có thể rất phiền toái đấy.
Vương Chủ bộ bỗng lắc đầu nói.

Lục Thất không hiểu hỏi:
– Trọng thúc, tại sao lại có phiền toái, Thiếu phu nhân Tiêu phủ đó không đáng tin sao?

– Người thì đáng tin, chỉ là thân phận rắc rối, theo ta biết, quả thực có thể làm nhân mạch tốt nhất của ngươi, dù sao cũng là Tiêu phủ mà.
Vương Chủ bộ trả lời với vẻ mặt cổ quái.

Lục Thất gật đầu, Đông Hà ở bên cạnh phụ họa:
– Vậy thì ta yên tâm rồi.

Vương Chủ bộ gật đầu, bỗng cười hỏi:
– Các ngươi ai đi trước?

Lục Thất ngẩn người, Đông Hà lên tiếng:
– Ta còn có chút việc quan muốn thỉnh giáo Vương huynh.

Lục Thất nghe vậy mỉm cười nói:
– Thế ta đi trước.

Vương Chủ bộ tiễn Lục Thất và Tương Nhi rời đi, sau khi quay lại thư phòng, lập tức thấy Đông Hà chặn đầu hỏi:
– Vương huynh, ta nhớ ra rồi, vị Thiếu phu nhân của Tiêu phủ đó, có phải là…

Vương Chủ bộ khoát tay ngăn không cho Đông Hà nói ra, y mỉm cười nói:
– Chính là vị quý nhân đó, nhưng chúng ta không được nói cho Thiên Phong.

Đông Hà ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
– Tại sao?

Vương Chủ bộ mỉm cười trả lời:
– Tại sao, đương nhiên là không được đắc tội với vị quý nhân đó, chuyện Thiên Phong không biết, nếu chúng ta nhiều chuyện, rất có thể sẽ làm hỏng việc đấy.

Đông Hà bừng tỉnh, nhưng lại cau mày nói:
– Thiên Phong và vị quý nhân kia, hẳn là không thể chứ.

– Chuyện trên đời này không có gì không thể, chỉ cần vị quý nhân kia có lòng, Thiên Phong đương nhiên sẽ có cơ hội.
Vương Chủ bộ thản nhiên nói.

Đông Hà gật đầu nói thêm:
– Nếu Thiên Phong có cơ hội, vậy chưa chắc có lợi cho con đường làm quan của hắn.

– Ngươi nghĩ nhiều quá, dựa vào xuất thân hiện giờ của Thiên Phong, hắn có thể thăng quan cao thế nào, kể cả quan lộ của hắn suôn sẻ, hắn muốn trở thành quan lớn thực quyền cũng là điều rất khó, chỉ có thể giữ chức Doanh tướng lâu dài, hắn không thể trở thành Thống soái trọng binh trong mười năm nữa, chức Đô Ngu hầu hắn nắm giữ chỉ là hư chức không nắm quân, thực ra chức vụ hắn thực sự có sức uy hiếp chính là chức quan Giáo úy Thiên Ngưu Vệ, cái đó tương đương với thân phận gia nô của Hoàng đế.

Đông Hà gật đầu, Vương Chủ bộ lại nói:
– Nếu Thiên Phong có duyên phận đó thì sẽ có lợi nhất cho ta và ngươi, vị quý nhân đó không có quyền thế gì, nhưng địa vị tôn sùng, có tư cách đi cầu một số phu nhân quan lớn nể mặt, loại quan phụ huyện như chúng ta, vị quý nhân đó hoàn toàn có thể bảo vệ.

Đông Hà thụ giáo gật đầu, Vương Chủ bộ mỉm cười nói:
– Niên huynh ngồi đi, ta sẽ dạy Niên huynh cách giao thiệp ra sao với Huyện lệnh và Huyện úy ở huyện Thạch Đại.

– Đa tạ Vương huynh.
Đông Hà cung kính tạ ơn, cùng ngồi xuống với Vương Chủ bộ.

Lục Thất và Tương Nhi về tới nhà, sau đó lại đi gặp đám binh dũng uống rượu thân mật, một ngày đã trôi qua trong bữa tiệc gần gũi.

Hoàng hôn, Lục Thất dẫn các thiếp thị cùng tới hiệu thuộc ở Vọng Giang Bảo, hai hôm nữa hắn phải quay về Ninh Quốc quân, đành quý trọng thời gian đoàn tụ với các thê thiếp.

Không ngờ hắn vừa đặt chân vào hậu trạch đã thấy Tiểu Vân từ phía trước đi tới, nói với hắn có hai vị võ tướng đến tìm, hắn ngẩn ra, vội cất bước đi tới hiệu thuốc.

Vừa vào hiệu thuốc, hắn nhìn thấy hai người đàn ông, một là binh dũng Tào Nghị, một người kia là võ quan mặc tướng giáp, người phong trần mệt mỏi, Lục Thất nhìn kỹ mới nhận ra, Tướng quan đó hóa ra là Phủ vệ của Vi Hạo.