Quyển 5 - Chương 192: Thỏa hiệp

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thiên Lâm nhíu mày im lặng, lát sau Lục Thất nói:

– Huynh trưởng đi một chuyến đến Chiết Thị Phủ châu đi, cầu Chiết Thị cho Định Quốc Công mượn lương thực.

Lục Thiên Lâm sửng sốt, nói:

– Tình hình của Chiết Thị Phủ châu cũng không tốt, có lẽ là chi viện không nổi Định Châu.

– Huynh trưởng, đệ và Chiết Thị Phủ châu là quan hệ thông gia. Cho nên, đệ chỉ có thể cho Chiết Thị Phủ châu mượn lương thực. Huynh trưởng đi một chuyến Phủ Châu đi, hỏi Chiết Thị Phủ Châu có bằng lòng cho Định Quốc Công mượn lương thực không?

Lục Thất nói.

Lục Thiên Lâm chần chừ một lát, nói:

– Huynh đệ, quân Định Châu đã thiếu lương thực rồi. Nếu ta tới Phủ Châu, lại phải chậm trễ mấy ngày.

Lục Thất bất đắc dĩ nói:

– Huynh trưởng đi đi, đệ sẽ chuẩn bị xe lương thực. Nếu Chiết Thị đồng ý, huynh trưởng trở về có thể lập tức mang đi.

– Được rồi, ta sẽ tới Phủ Châu.

Lục Thiên Lâm liền đứng dậy nói.

– Đệ cho người đi cùng huynh trưởng, thuận đường bảo vệ Chiết Hương Nguyệt tới.

Lục Thất nói.

– Chiết Hương Nguyệt, là em dâu.

Lục Thiên Lâm cười nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, tiễn Lục Thiên Lâm ra ngoài. Ra ngoài gọi thêm 4 cận vệ lại dặn dò một chút, để Lục Thiên Lâm và bốn cận vệ cưỡi ngựa đi. Lục Thiên Lâm cũng có hai tướng sỹ tùy tùng đi cùng.

Thấy Lục Thiên Lâm đi rồi, Lục Thất bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn mới biết người con trai này của bá phụ, không ngờ lại là một võ tướng thật thà, không giống với bá phụ Lục Đông Sinh cơ trí thiện đàm.

Sau khi Lục Thiên Lâm đi rồi, Lục Thất dặn dò chuẩn bị hai mươi nghìn thạch lương thực đóng lên xe. Lục Thất ở Thái Nguyên có lương thực, một phần là từ kho Lạc Dương, phần lớn là kho trong thành Thái Nguyên, đủ cho hai trăm nghìn quân ăn nửa năm, nửa năm sau biên giới Thái Nguyên tất nhiên là có lương thực mới. Hà Tây và Hà Hoàng cũng có lương thực, thậm chí Hán Trung và Ba Thục năm nay cũng thu hoạch được lương thực dồi dào.

Kỳ thực Lục Thất truyền quân lệnh cướp lại Kinh Châu, một phần là không muốn hoang phí Kinh Châu. Sau khi Chu quốc tiến chiếm Kinh Châu, căn bản không có khả năng chăm lo việc cày cấy trồng trọt của Kinh Châu. Bởi vì phần lớn nhân khẩu của Kinh Châu đều bị đưa tới Giang Nam, Chu quốc nhất thời cũng không thể di dân tới Kinh Châu được. Di dân Kinh Châu ở phía nam Đại Giang không được định cư chia ruộng, còn phải dựa vào sự nuôi dưỡng của Tấn quốc, cho nên trở về Kinh Châu càng sớm càng tốt.

3 ngày sau, có một cận vệ quay về, nói Lục Thiên Lâm và Chiết Hương Nguyệt đang trên đường, khoảng 2, 3 giờ nữa cũng sẽ tới. Chiết Thị Phủ Châu đồng ý cho Định Quốc Công mượn lương thực. Lục Thất nghe xong dặn xe lượng ra ngoài thành Tấn Dương chờ.

Lục Thiên Lâm và Chiết Hương Nguyệt tới thành Tấn Dương. Sau khi nói với Lục Thất vài câu, vui vẻ áp tải lương thực ra đi. Lục Thất sai năm nghìn quân hộ tống áp giải lương thực.

Lục Thiên Lâm vừa đi, Lục Thất và Chiết Hương Nguyệt trở về nha phủ, vào sảnh bên, Lục Thất quay người bế Chiết Hương Nguyệt, ánh mắt đắm đuối nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng. Chiết Hương Nguyệt cũng ngẩng lên nhìn Lục Thất, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chiết Hương Nguyệt hiện lên sự u oán, bỗng ngả đầu vào ngực Lục Thất.

Lục Thất ôm cơ thể mềm mại của giai nhân, vỗ về thật lâu, Chiết Hương Nguyệt u oán khẽ nói:

– Phủ trạch cũng đã sắp xếp xong rồi, chàng tới Lam Châu cũng không tới thăm.

Lam Châu và phủ trạch lân cận, Lục Thất dịu dàng nói:

– Hương Nguyệt, ta mới đoạt được Thái Nguyên, không dám rời đi chút nào. Quân lực ở Thái Nguyên có một trăm nghìn đều là ta lừa tới, ta không ở đây chúng sẽ bỏ chạy.

Chiết Hương Nguyệt khẽ ừ một tiếng, lại vuốt ve một hồi, Lục Thất khẽ nói:

– Hương Nguyệt, còn có một nguyên nhân, chính là không có nhạc phụ và huynh trưởng cùng đi, ta không dám tới Phủ Châu.

Chiết Hương Nguyệt nghe xong liền rời khỏi ngực Lục Thất, ngẩng lên kinh ngạc nhìn:

– Chàng không dám tới Phủ Châu?

Lục Thất gật đầu, nói:

– Khi còn ở Thạch Châu, ta tới Phủ Châu không có gì phải lo lắng, nhưng hiện giờ ta là chủ của Lũng Hữu và Thái Nguyên rồi, rất dễ bị tạm giữ hoặc giết chết.

– Không đâu, chàng là phu quân của ta, Chiết Thị không ai có thể gây bất lợi cho chàng.

Chiết Hương Nguyệt liền phản bác lại.

Lục Thất lắc đầu, nói:

– Hương Nguyệt, Chiết Thị Phủ Châu sao không chiếm cứ Phủ Châu tự trị, chính là muốn có thế lực. Đất của Thái Nguyên và Hà Tây rất hấp dẫn đối với người nắm quyền của Chiết Thị. Chiết Thị không thể không muốn chiếm lấy Thái Nguyên và Hà Tây. Có thể gia chủ của Chiết Thị sẽ cho rằng bắt được ta là có thể khiến cho Chiết Thị chiếm được Hà Tây và Thái Nguyên, bởi vì huynh trưởng Chiết Duy Trung là một trong những người cầm quyền của Hà Tây.

Chiết Hương Nguyệt quay đầu đờ đẫn, lát sau gật đầu nói:

– Nô cảm thấy Chiết Thị không thể hại Thiên Phong, nhưng nô cũng thấy phu quân không nên mạo hiểm.

Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:

– Chờ mấy ngày nữa, ta tới Lam Châu cưới nàng. Nàng để người thân tiễn tới biên giới Lam Châu và Phủ Châu. Ta sẽ rước nàng về thành Tấn Dương thành thân.

– Thành thân ở đây?

Chiết Hương Nguyệt ngượng ngùng nói.

– Ta vốn là muốn thành thân cùng nàng ở thảo nguyên Thắng Châu. Nhưng năm nay ta không tới thảo nguyên được.

Lục Thất ôn tồn nói.

Chiết Hương Nguyệt suy nghĩ một hồi, dịu dàng nói:

– Thành thân ở đây, nô thấy không hay lắm. Nô muốn có sự chúc phúc của tỷ muội thân nhân, ít nhất cũng nên có Tiểu Điệp tỷ tỷ mới được.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:

– Vậy thì đợi chút nhé, nhưng nàng không cần trở về, giúp ta trị chính ở Thái Nguyên.

Chiết Hương Nguyệt khẽ ừ gật đầu, Lục Thất suy nghĩ một hồi lại nói:

– Hương Nguyệt, nàng có quen Định Quốc Công không?

– Định Quốc Công? Nô từ nhỏ đã gặp hai lần, nhưng chưa từng tiếp xúc. Nhưng dì thì lại rất tốt. Dì của nô là một người phụ nữ rất thẳng thắn, rất thân thiết với vãn bối.

Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.

Lục Thất gật đầu, Chiết Hương Nguyệt lại nói:

– Thiên Phong, chàng hỏi Định Quốc Công là vì chuyện lương thực?

Lục Thất gật đầu, nói:

– Định Quốc Công và ta không quen nhau, lại luôn muốn lấy lương thực của ta. Hiện giờ Chu quốc chiến loạn đã nổi lên, ta cũng đã nuôi mấy trăm nghìn quân, mà Định Quốc Công lại còn muốn lương thực nhưng không biểu hiện gì, khiến ta rất bất đắc dĩ.

– Thiên Phong, Định Quốc Công đang phòng ngự phương bắc. Nếu phương bắc bị Yến quốc đột phá, vậy thì Trung Nguyên sẽ rơi vào tay Yến quốc.

Chiết Hương Nguyệt nói.

– Hương Nguyệt, chính là Yến quốc tấn công vào Trung Nguyên, nàng cảm thấy có bất lợi gì cho ta không?

Lục Thất hỏi.

Chiết Hương Nguyệt sửng sốt, suy nghĩ một hồi, nói:

– Thiên Phong, chàng là muốn Yến quốc tấn công vào Trung Nguyên?

Lục Thất lắc đầu, nói:

– Ta không mong muốn như vậy, chỉ là tình cảnh hiện giờ của ta, Yến quốc và Chu quốc đều là kẻ địch của ta. Ta không cần ủng hộ Chu quốc đối phó Yến quốc. Nói trắng ra, ta nên xem chừng, mà không nên nuôi hổ cắn trả.

– Nuôi hổ cắn trả? Chàng là nói đưa lương thực cho Định Quốc Công, kết quả sau này Định Quốc Công sẽ quay lại tấn công chàng?

Chiết Hương Nguyệt lý giải.

– Đúng vậy. Bởi vì Định Quốc Công là trung thần của Đại Chu, chờ Chu quốc bình định xong loạn trong, tiếp theo chính là dùng binh với ta. Thái Nguyên cách Định Châu không xa, Chu quốc lúc nào cũng có thể lệnh cho Định Quốc Công tập kích Thái Nguyên.

Lục Thất đáp.

Chiết Hương Nguyệt lo lắng gật đầu, Lục Thất ôn tồn nói:

– Hương Nguyệt, nàng thay ta đi Định Châu một chuyến, hỏi dì nàng xem sau này Định Quốc Công liệu có đầu phục Trương Vĩnh Đức hay không?

– Đầu phục Trương Vĩnh Đức?

Chiết Hương Nguyệt không hiểu nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

– Bởi vì Chu quốc sau phản loạn của Tấn Quốc Công, huynh đệ Triệu Khuông Dẫn cũng tiến chiếm Giang Hoài phản loạn. Hoàng đế Đại Chu vì đối phó với phản loạn Triệu Khuông Dẫn đã bố trí mấy lộ Chiêu thảo sứ. Trương Vĩnh Đức là Chiêu thảo sứ Đông lộ. Quyền lực của Chiêu thảo sứ cực lớn, có thể thụ quan dựng quân. Cho nên, Chu quốc đã rơi vào thế cát cứ. Trương Vĩnh Đức sẽ là một thế lực quân chính độc lập, xem như Triệu Khuông Dẫn bị bình diệt, mấy Chiêu thảo sứ cũng có thể trở thành hùng chủ địa phương đuôi to khó vẫy. Hay nói cách khác Đại Chu đã bị sụp đổ.

– Hoàng đế Đại Chu, vì sao lại cho Chiêu thảo sứ quyền lực lớn như vậy? Hoàng đế nên biết hậu quả chứ.

Chiết Hương Nguyệt không hiểu nói.

– Hoàng đế ban quyền lực thụ quan kiến quân cho Chiêu thảo sứ chính là để cướp lấy quân lực của Triệu Khuông Dẫn. Triệu Khuông Dẫn có ảnh hưởng rất lớn tới quân lực Chu quốc. Nếu Hoàng đế không cho Chiêu thảo sứ trọng quyền, hậu quả sẽ khiến cho Chiêu thảo sứ không thể đấu lại được Triệu Khuông Dẫn, thậm chí sẽ có thể khiến cho Chiêu thảo sứ đầu hàng Triệu Khuông Dẫn. Ban cho Chiêu thảo sứ trọng quyền, quyền của Chiêu thảo sứ rất lớn, không sợ thế lực của Triệu Khuông Dẫn nữa. Mặt khác, sau khi nắm được quyền rồi, cũng rất khó niệm tới tình hữu nghị trước đây với Triệu Khuông Dẫn nữa.

Lục Thất giải thích.

Chiết Hương Nguyệt hiểu ý gật đầu, nói:

– Nô sẽ tới Định Châu gặp dì.

Lục Thất lại cúi đầu xuống hôn lên tóc nàng, ngẩng đầu lên mỉm cười:

– Ngày mai lại đi rồi, đêm nay nàng ở bên ta.

Chiết Hương Nguyệt ngượng ngùng ngả vào ngực Lục Thất, vuốt ve một hồi Lục Thất bỗng cúi đầu xuống hôn lên mái tóc giai nhân. Lát sau, bỗng ôm lấy giai nhân đi vào nhà sau.

Hôm sau, hai nghìn kỵ binh hộ tống Chiết Hương Nguyệt đi Định Châu. Lục Thất ra ngoài thành vọng tiễn. Hắn cần Định Quốc Công có một biểu hiện, chỉ cần Định Quốc Công có thái độ quy thuận, quản chi là lập lờ nước đôi. Hắn có thể dẫn kỵ binh tới phương bắc trợ chiến. quân lực của Chu Vũ Vương Bình và Tống Lão Thanh cũng nhanh chóng tập kích kinh thành Yến quốc.