Quyển 5 - Chương 53: Tiến thoái tự nhiên

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Anh Vương triệu tập quan tướng cao cấp các quân, tuyên bố Vương Văn Hòa là giám quân, có quyền thay y điều quân tác chiến, trên thực tế chính là bái Vương văn Hòa làm thống soái.

Vương Văn Hòa sau khi nhận mệnh, bắt đầu chỉnh quân, trong lúc chỉnh quân, Hồ tướng quân và hai chủ soái tìm đến Vương Văn Hòa, cùng nhau tiến hành mật đàm.

– Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy, không thể tiếp tục bán mạng cho Anh Vương.
Hồ tướng quân đi thẳng vào vấn đề.

– Đúng vậy đại nhân, Anh Vương trước khi lâm trận tru sát Chu Lệnh Vân, trước đó không lâu quốc chủ cũng giết chết Lâm Nhân Triệu, phụ tử hai người đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Một chủ soái mặt đen khác oán giận nói.

– Đại nhân, thuộc hạ cũng cảm thấy, Anh Vương tâm độc như cưu, không thể cùng mưu.
Một chủ soái nho nhã phụ họa.
(Cưu: Thiên hạ gan khổng tước là độc nhất, cưu chính là gan chín con khổng tước phơi khô nghiền thành bột.)

Vương Văn Hòa bình tĩnh lắng nghe, nói:
– Ta biết các ngươi tim đã nguội lạnh, có phải muốn đầu hàng Tấn quốc hay không.

– Vâng, nhưng bọn thuộc hạ không muốn phụ ân đức của đại nhân.
Hồ tướng quân thẳng thắn trả lời.

Vương Văn Hòa gật đầu, nói:
– Ta cũng biết vận số Đường quốc đã sắp hết, nhưng chúng ta thân là Đường thần, nên có trước sau, kiên nhẫn chờ đợi đi.

Ba chủ soái quay sang nhìn nhau, Hồ tướng quân hành lễ nói:
– Ý của đại nhân, là đợi Giang Ninh sập bẫy, quốc chủ đầu hàng?

Vương Văn Hòa gật đầu, nói:
– Thuộc hạ kia của ngươi vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta sao không thể cầu một chỗ dựa minh bạch.

Hồ tướng quân ngẩn ra, tiếp theo gật đầu nói:
– Thuộc hạ hiểu.

– Haizz, lão Hồ, người đại nhân nói, chính là Lục Thiên Phong đó sao?
Chủ soái mặt đen hỏi.

Hồ tướng quân gật đầu, nói:
– Không được truyền ra ngoài đâu đấy.

– Ta hiểu, yên tâm đi.
Chủ soái mặt đen trả lời, rõ ràng đã bị Hồ tướng quân xúi giục mới đến đây.

Thần sắc Vương Văn Hòa lạnh nhạt, đứng dậy cầm một ống trúc, rút nút, lấy ra một cuộn giấy, sau khi trải bằng bình thản nói:
– Đây là thư người đó gửi cho ta ngày còn ở Tây bộ, hắn phái người khẩu thuật cầu giải hình thế Tây bộ, ta đã trả lời hắn hai chữ Sở bá.

– Vọng sơn! Chữ đẹp.
Chủ soái nho nhã ca tụng nói.

Vương Văn Hòa cẩn thận thu cuộn giấy lại, chủ soái nho nhã lại nói:
– Hai chữ vọng sơn, có lẽ hàm ý ngước nhìn núi cao, người đó ngưỡng mộ đại nhân, tương đương với việc tôn sùng đại nhân làm đế sư, quan phong chính là thái sư.

Vương Văn Hòa cười nhạt nói:
– Ta đã sống hơn nửa đời người, chỉ cầu hai chữ thanh bạch, thái sư gì đó, đều là phù vân.

Ba chủ soái khởi lễ cung bái, họ đã có chủ tâm cốt rõ ràng và phương hướng quan đồ về sau, chỉ là hai chữ vọng sơn hoàng đế ban cho, ý nghĩa không hề thua kém thánh chỉ, thậm chí còn cao hơn thánh chỉ, bởi vì hai chữ vọng sơn, hàm chỉ Vương Văn Hòa từng có công lao trọng đại đối với Lục Thiên Phong.

Vương Văn Hòa đặt ống trúc xuống, bình thản nói:
– Quân chế Tấn quốc, trên cơ bản là quân phủ chế, nếu các ngươi quy thuận bây giờ, chỉ có thể bị phân đến các quân phủ, cho nên chi bằng lưu lại Tuyên Châu cùng Chu quân tác chiến.

– Đại nhân, nếu chỉ dựa vào chúng ta, e là không giữ nổi Tuyên Châu.
Chủ soái nho nhã nói.

– Ta biết không giữ được, Chu quân ở Giang Ninh, đều là quân thiện chiến võ trang đầy đủ, mặc dù chỉ có hơn hai mươi vạn quân, nhưng chiến lực đủ để địch lại sáu mươi vạn quân Tấn quốc.
Vương Văn Hòa nói.

– Đại nhân, nghe nói Tấn quốc có một loại Thần Tí Nỏ sắc bén, chiến lực hẳn là không yếu.
Hồ tướng quân nói.

– Tấn quốc đúng là có Thần Tí Nỏ, nhưng tố chất quân lực của Tấn quốc không cao, quân thiện chiến chân chính, cần một khoảng thời gian mới có thể luyện ra, quân lực Tấn quốc không thể chịu nổi đả kích thất bại, chỉ cần thất bại là sẽ lập tức tan vỡ, quân ô hợp quá nhiều, Thần Tí Nỏ cho dù sắc bén, nhưng số lượng khẳng định có hạn, còn võ bị của Chu quân, khiên chắn phần lớn là sắt luyện, áo giáp cũng gần như đều là minh quang giáp, cộng thêm tướng sĩ hung hãn thiện chiến, có thể dễ dàng đột phá trận doanh Thần Tí Nỏ, đến lúc đó, Thần Tí Nỏ sắc bén sẽ trở thành một món quà.
Vương Văn Hòa trả lời nói.

Hồ tướng quân gật đầu, Vương Văn Hòa lại nói:
– Cho nên, Tấn quốc nếu sáng suốt, thì nên áp dụng phòng ngự, chứ không phải tấn công, Thần Tí Nỏ dùng để phòng ngự, mới là sắc bén nhất, lấy tĩnh chế động, chỉ cần địch đến gần thì sẽ tự động lùi về phòng tuyến tiếp theo, để cho binh chủng khác ngăn cản rồi Thần Tí Nỏ mới phát huy tác dụng.

Hồ tướng quân gật đầu, nói:
– Đại nhân, có nên phái người đến Tấn quốc nói chuyện không.

– Chuyện này thì ngươi nên đích thân đi, trực tiếp đến Tấn quốc Võ Bình quân ở Hấp Châu, tìm Chu Vũ, bảo Chu Vũ cùng chúng ta hợp đối kháng Chu quân tấn công Tuyên Châu.
Vương Văn Hòa nói.

– Chu Vũ? Chu Vũ đang ở Võ Bình quân Tấn quốc?
Hồ tướng quân nói.

– Tấn quốc Võ Bình quân, là một tay Chu Vũ xây dựng sau khi đóng quân Hấp Châu, cho nên Võ Bình hiển nhiên là do Chu Vũ và Vương Bình giám sát, bây giờ hơn hai mươi vạn quân Đường đã gia nhập Tấn quốc, có thể sẽ do Chu Vũ tiếp nhận.
Vương Văn Hòa nói.

Hồ tướng quân bừng tỉnh gật đầu, Vương Văn Hòa lại nói:
– Ngươi gặp Chu Vũ rồi, bảo Chu Vũ lập tức phát binh đi chiếm Hấp Châu, chúng ta không thể rơi vào tình cảnh trước mặt sau lưng đều có địch.

– Vâng, thuộc hạ một lát sẽ đi.
Hồ tướng quân hành lễ trả lời.

Vương Văn Hòa gật đầu, nói:
– Hi vọng có thể đến kịp, Trì Châu bên kia còn một vạn thủy quân Khang Hóa, chiến thuyền ngàn chiếc, chỉ e Ngụy quốc đã có hành động.

– Có ngàn chiếc chiến thuyền trong tay, mà lại phải coi như vật trang trí, để mặc Chu quốc thoải mái vượt sông, Khang Hóa quân tiết độ sứ trấn thủ Trì Châu, đúng là thằng ngốc.
Chủ soái mặt đen phẫn nộ nói.

– Mã thứ sử trấn thủ Trì Châu, xét về khía cạnh quân sự đúng là kẻ vô năng, là một nhân vật tham lam chỉ biết thăm dò thánh ý, Chu quân vượt sông, trạm gác dưới hạ du không thể không báo, có lẽ là hắn không dám xuất chiến ngăn cản chiến thuyền, cũng có thể nói, là có lòng quy phục Chu quốc, bằng không vì sao Anh Vương hai ngày sau mới điều đại quân rời khỏi Hấp Châu, khẳng định là Mã thứ sử che giấu quân tình không báo.
Vương Văn Hòa lạnh nhạt nói.

Ba chủ soái gật đầu, chủ soái nho nhã nói:
– Chu quân vượt sông, đáng lẽ là phải phân quân đi đoạt chiến thuyền Trì Châu, nhưng lại không làm như vậy, khó tránh là một sai lầm.

– Cũng không tính là sai lầm, phân quân sẽ có khả năng bị ăn thịt, suy cho cùng Đường quân lúc đó cũng ở Hấp Châu không xa, Ngụy quân thì tiếp giáp với Trì Châu, hơn nữa đối với Chu quân mà nói, đại quân qua sông, tác dụng của thủy quân cũng rất nhỏ, ý đồ của thống soái Chu quân chính là chủ công Giang Ninh, đánh hạ Giang Ninh, hoặc là bao vây Giang Ninh, là có thể chiếm chứ chiến lược chủ động, chỉ cần quốc chủ đầu hàng, phản kháng của Đường quốc sẽ trở nên yếu ớt, lần này Chu quân vượt sông đánh Đường thống soái là Triệu Khuông Dẫn, đó là một vị danh tướng thiện chiến.
Vương Văn Hòa nói.

Chủ soái nho nhã lắc đầu, nói:
– Quốc chủ sử dụng toàn những kẻ vô năng, chẳng trách Đường quốc lại suy vong như vậy.

Vương Văn Hòa nhìn Hồ Tướng Quân, nói:
– Ngươi bây giờ đi đi.

– Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Hồ tướng quân trả lời xong, lại hướng sang hai vị đồng liêu chắp tay hành lễ, rồi mới rời đi.

– Các ngươi cũng trở về đi, ta sẽ chỉnh biên quân lực thành một vạn quân, các ngươi vẫn là thống soái của một vạn quân.
Vương Văn Hòa nói.

– Vâng!
Hai chủ soái vui vẻ ứng lời.

– Báo!
Ngoài trướng đột nhiên có người cấp báo, tiếp theo đó tiến vào một quan tướng.

– Bẩm báo đại nhân, Trì Châu đã bị mười lăm vạn đại quân Tấn quốc chiếm cứ, trưởng sử đại nhân của Anh Vương điện hạ bị bắt ở Trì Châu, nghe nói thứ sử Trì Châu đã đầu hàng Tấn quốc.
Tướng quân cấp báo chính là cận vệ của Vương Văn Hòa theo Anh Vương trưởng sử đến Trì Châu điều quân.

Vương Văn Hòa bình tĩnh lắng nghe, nói:
– Anh Vương trưởng sử bị bắt, sao ngươi có thể trở về được?

– Hồi đại nhân, thuộc hạ nói là cận vệ của đại nhân, thống soái Tấn quốc lập tức thả thuộc hạ.
Quan tướng trả lời.

– Thống soái Tấn quốc là ai?
Vương Văn Hòa hỏi.

– Tên Yến Khôi Sơn, thống soái đó nói, hắn xuất thân từ Hưng Hóa quân, đối với đại nhân không thể không kính.
Quan tướng trả lời.

– Ồ, biết rồi, ngươi lại đi một chuyến, bảo Yến Khôi Sơn thả Anh Vương trưởng sử về, mặt khác nói với Yến Khôi Sơn, đề phòng Ngụy quốc, Tuyên Châu tuyệt đối sẽ không tấn công Trì Châu.
Vương Văn Hòa phân phó nói, quan tướng cung kính quay người rời đi.

Vương Văn Hòa cười nhạt nói:
– Phản ứng của Tấn quốc cũng không chậm.

– Hẳn là Đường quân vừa rời khỏi Hấp Châu, Tấn quốc liền tiến quân Hấp Châu và Trì Châu.
Chủ soái nho nhã nói.

Vương Văn Hòa gật đầu, đột nhiên mỉm cười, nói:
– Chu Lệnh Vân chết cũng không oan.

Hai chủ soái kinh ngạc nhìn nhau, chủ soái mặt đen nói:
– Đại nhân là nói, Chu Lệnh Vân thực sự phản bội Đường quốc.

– Anh Vương là thiếu niên, kiên thức và tài năng quân sự có hạn, còn Chu Lệnh Vân thân là lão tướng giám quân, chí ít cũng nên nhắc nhở Anh Vương không thể để mất chiến thuyền Trì Châu, khả năng là y thông báo cho Tấn quốc.
Vương Văn Hòa nói, hai chủ soái chấp nhận gật đầu.

Nhưng đúng là Chu Lệnh Vân thông báo sao? Trên thực tế, là Đông Quang phái người báo Tấn quân đến Trì Châu đoạt thuyền, Chu Lệnh Vân bị Vương Văn Hòa cố ý vu oan.