Quyển 4 - Chương 2: Quy Đức quân phủ

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất nghe thấy tai hoạ ngầm đó thì mới biết mình đã lạc quan quá sớm. Hắn suy nghĩ một chút, nói:
– Cầm Nhi! Theo ta thấy, tai hoạ ngầm lớn nhất chính là một vạn phạm nhân đang bị giam giữ kia, sự tồn tại của chúng sẽ khiến nhiều thế lực đối địch có can đảm và hy vọng, nhất định phải xử lý trước mới được.

– Thiếp cũng biết những phạm nhân đó có tai hoạ rất lớn, cũng phải dùng đến rất nhiều quân lực trung thành trông coi nhưng không thể giết hết được, cũng không dám áp giải ra bên ngoài làm khổ sai.
Tân Cầm Nhi dịu dàng đáp lại.

Lục Thất gật đầu, hắn biết rằng sát hại nhiều người thì chỉ tạo nên ác danh sát sinh thôi, như vậy sẽ dẫn đến hậu quả khiến mọi người sợ hãi và chán ghét. Muốn có được cục diện thống trị thông thường thì nhất định phải xây dựng được đức trị, trời cao có đức hiếu sinh, đó cũng là thiện niệm mà người người hướng tới.

Suy nghĩ một chút, Lục Thất nói:
– Tốn kém để nuôi dưỡng bọn họ thì chắc chắn không được. Chi bằng có điều kiện thì thả hết ra, chỉ cần họ bằng lòng đầu hàng thì sẽ thả hết.

– Thả họ? Như vậy sẽ có hậu hoạ đó! Hơn nữa, chính vì những người đó không muốn nhận tội quy quản nên mới bị giam giữ, có lẽ biết chúng ta không thể giết vì vậy mới không chịu đầu hàng.
Tân Cầm Nhi lắc đầu nói.

Lục Thất mỉm cười, lạnh nhạt nói:
– Nếu như có kết cục còn đáng sợ hơn cái chết thì không biết có bao nhiêu người có thể chống lại cái chết?

Tân Cầm Nhi ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất cười nhẹ nói:
– “Cố hương khó rời”, có thể nói cho những phạm nhân đó, nếu như không muốn đầu hàng thì chúng ta không thể dùng cơm gạo nuôi lâu dài được, sẽ đưa họ đến Yến quốc mưu sinh.

– Á!
Tân Cầm Nhi thất thanh kêu lên. Lục Thất mỉm cười, lạnh nhạt nói:
– Chiêu này rất thâm! Nàng hãy trực tiếp đi thông báo, đây là quyết định của chủ thượng ta!

– Không! Không! Thiếp có thể!
Tân Cầm Nhi vội đáp lại.

Lục Thất cười nhạt nhìn Tân Cầm Nhi khẽ lắc đầu nói:
– Cầm Nhi! Ta nói câu này, nàng không cần suy nghĩ nhiều đâu! Nàng là phụ nữ, tất nhiên không dễ để đàn ông tâm phục, đặc biệt là sự kính phục của lòng quân.

Tân Cầm Nhi ngẩn ra, gật đầu khẽ nói:
– Những lời lão gia nói đều là thật, thiếp hiểu rồi!

– Nếu nàng đã hiểu, vậy thì quân lệnh nàng truyền đi sẽ lấy danh nghĩa là gì, là của Trung phủ sứ sao?
Lục Thất bình thản hỏi.

Tân Cầm Nhi ngẩn ra im lặng, một lát sau mới khẽ nói:
– Là lệnh của Trung phủ sứ! Là thiếp đã làm sai!

Lục Thất ôn hòa nói:
– Không phải là lỗi của nàng! Là vì nàng lo sẽ liên luỵ đến ta nên chỉ dám dùng danh nghĩa của phủ Công chúa để hành sự!

Đôi mắt Tân Cầm Nhi đẹp dịu dàng nhìn Lục Thất, khẽ nói:
– Lão gia có cách hành sự khác không?

Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:
– Nếu ta đã đến thì nhất định phải làm điều gì đó. Sau này quân chính của Tô Châu phải chia ra, tất cả những gì thuộc về quân vụ đều phát lệnh với danh nghĩa của ta, chính lệnh thì vẫn là Trung phủ sứ.

Tân Cầm Nhi chần chừ một chút, khẽ nói:
– Sau này lão gia không rời khỏi Tô Châu sao?

– Tất nhiên là ta phải rời khỏi đó rồi nhưng ‘người rời danh không rời’. Ý của ta là lập một quân phủ khác làm thống soái Tô Châu, ta lấy danh là tướng quân, do nàng thầm dùng danh nghĩa của ta ra lệnh. Nhưng đại danh Lục Thiên Phong của ta thì không thể công bố, chỉ có thể là danh hiệu tướng quân gì đó thôi.
Lục Thất cười nói.

Tân Cầm Nhi gật đầu bừng tỉnh, Lục Thất lại cười nói:
– Ta còn nhớ trong Võ tán quan có hai chức tán quan ngang bằng với Huân Phong Khai Quốc Hầu, đó là Quy Đức tướng quân và Vân Huy tướng quân, tương đương với Đại tướng quân cấp tam phẩm, vậy sau này sẽ thành lập nên Quy Đức quân phủ.

Tân Cầm Nhi gật đầu, cười nhẹ nói:
– Thiếp hiểu rồi, sau này sẽ là Quy Đức quân phủ phát lệnh quân.

Lục Thất mỉm cười, nhưng vẻ mặt có chút kỳ quái, cười nhạt nói:
– Quy Đức…Quy Đức! Xem ra ta phải lấy đức phục người mới được, một vạn phạm nhân kia chắc hẳn phải lấy cách mộ quân để nhận đầu hàng, sẽ thành lập Quy Đức quân. Chỉ cần trở thành quân sĩ mà còn dám ngầm phản nghịch thì chỉ có thể trị theo quân pháp.

Tân Cầm Nhi với vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu, nàng hiểu ý trong lời nói của Lục Thất. Quân pháp sát hại trong quân đội không dễ dàng hình thành ác danh, nhưng lạm sát dân lành thì sẽ dẫn đến danh tiếng ngược đãi, sát hại người. Chỉ cần những phạm nhân kia bằng lòng ứng mộ thành binh, như vậy sẽ mất đi sự bảo hộ của dân chúng. Nàng ta nghĩ chuyện không giống với Lục Thất, Lục Thất giỏi nhất trong việc dùng những liên quan đến quân đội để giải quyết mọi việc, còn Tân Cầm Nhi thích dùng buôn bán và các cách chính quyền để giải quyết mọi việc.

– Cầm Nhi! Ở Ngô huyện chỉ thành lập một Quy Đức quân phủ sẽ dễ dàng tự chuốc lấy hoạ, để Trương Hồng Ba ở huyện Đông Hải cũng thành lập một Vân Huy quân phủ. Trên danh nghĩa là thống soái quân Tô Châu nhưng thực chất chỉ là tiết chế tất cả quân lực của huyện Đông Hải.
Lục Thất nói thêm.

Tân Cầm Nhi ngẩn ra, lo lắng nói:
– Lão gia! Chúng ta không nên quá tin tưởng Trương Hồng Ba, quân lực ở huyện Đông Hải hiện giờ đã đạt năm vạn quân rồi.

Lục Thất lắc đầu cười, bình thản nói:
– Cầm Nhi! Không nói ta là ân nhân cứu mạng của Trương Hồng Ba, mà nói ngay hiện giờ, chúng ta nhất định phải tín nhiệm và nể trọng y. Y chính là bia đỡ đạn để chúng ta ứng phó với triều đình Đường quốc, càng là lực lượng quan trọng để uy hiếp quân sĩ.

Tân Cầm Nhi nghe xong im lặng, Lục Thất lại nói:
– Cầm Nhi! Nàng nên biết, quyền tiết chế và quyền trực thuộc không giống nhau. Quyền tiết chế chỉ là quân quyền chỉ huy điều động quân, Trương Hồng Ba có quyền tiết chế, y có thể điều động quân lực nhưng y không có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm tướng quan, cũng không có quyền can thiệp vào nội vụ quân. Nhưng quyền lực bổ nhiệm và miễn nhiệm quan tướng lại nằm trong tay Quy Đức quân phủ, là vương quyền, còn Vân Huy quân phủ có quyền tiết chế thì là soái quyền.

Tân Cầm Nhi ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất lại cười nhạt nói:
– Sự thành lập của hai đại quân phủ, Quy Đức quân phủ là vương quyền, đảm nhiệm quân đội, thưởng công thậm chí là điều chỉnh quân lực. Còn Vân Huy quân phủ chỉ có thể có được quyền tiết chế, là soái quyền. Cầm Nhi! Nàng nên để các tướng quan hiểu được, Trương Hồng Ba là đại nguyên soái, còn ta là chủ thượng, là vương nuôi dưỡng quân đội thật sự.

Tân Cầm Nhi như thoáng chút suy nghĩ, gật đầu nói:
– Thiếp hiểu rồi! Cho dù Trương Hồng Ba có quyền tiết chế thì căn bản quyền thống lĩnh quân vẫn trong tay Quy Đức quân phủ.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Cho Trương Hồng Ba quyền tiết chế quân Tô Châu, một là có thể làm mê muội triều đình Đường quốc, hai là khi Trương Hồng Ba có được quyền tiết chế, y sẽ trở thành soái của chư quân, không những có thể kịp thời ứng biến chiến sự mà chư quân còn có người lãnh đạo trực tiếp, họ sẽ sợ hãi trong lòng. Bởi vì quân lực của mỗi quân đều không đủ lớn để làm trái lệnh y, lòng người khó đoán. Chủ soái các quân đang thuộc tình thế song quản, sẽ dễ dàng bị động mà không dám nổi lên tâm làm phản, còn nội vụ độc lập của các quân khiến Trương Hồng Ba không thể thật sự nắm được binh quyền.

Tân Cầm Nhi gật đầu, nói:
– Thiếp hiểu rồi!

Lục Thất mỉm cười, nói:
– Có Trương Hồng Ba làm chủ soái chư quân vậy chư quân sẽ không miễn cưỡng cho rằng, khuất phục dưới phụ nữ. Còn ta thân làm vương, cứ coi như không thể trực tiếp nắm quyền mà rời đi thì cũng sẽ nắm trong tay quân đội Tô Châu như vậy thôi.

Tân Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
– Trong việc trị quân, lão gia vẫn thông thái hơn. Chỉ là thiếp vẫn luôn lo lắng các tướng quân sẽ tạo phản.

Lục Thất bình thản nói:
– Ta và nàng, ai cũng có sở trường riêng, ta lại có hiểu biết rất nông cạn về dân sinh. Cầm Nhi! Nàng chính là Tể tướng của ta!

Tân Cầm Nhi ngẩn ra, lắc đầu nói:
– Thiếp thân là nữ nhi, sao có thể làm Tể tướng chứ!

Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:
– Đại Đường có Võ Tắc Thiên Hoàng đế, nếu như ta lập nước xưng đế thì tại sao không thể cho người phụ nữ của mình làm Tể tướng chứ. Cầm Nhi! Ngày ta xưng đế thì nàng chính là Tể tướng số một của ta.

Tân Cầm Nhi ngạc nhiên nhìn Lục Thất, chợt lắc đầu nói:
– Không! Thiếp là người của lão gia, sau này sẽ yên vị ở hậu cung.

Lục Thất lắc đầu, nói:
– Nếu như ta là Hoàng đế thì tất cả mọi việc sẽ giống như những điều ta nói. Tể tướng số một chắc chắn là nàng, ban ngày nàng chủ chính, ban đêm thì hầu hạ ta và Vận Nhi.

Tân Cầm Nhi quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt có chút mờ mịt. Lục Thất hứa hẹn với nàng khiến nàng ta có cảm giác mơ mộng. Phụ nữ được làm Tể tướng, đó là chuyện nghịch thiên, chỉ e sẽ bị người đời lên án.

– Cầm Nhi! Nàng không cần khó nghĩ, chúng ta cứ quan tâm đến chuyện trước mắt đã!
Lục Thất cười nói nhắc nhở Tân Cầm Nhi.

Tân Cầm Nhi bỗng nhiên hoàn hồn, hơi ngượng ngùng, dịu dàng nói:
– Lão gia muốn làm gì trước?

– Ta muốn đi đối phó với đám phạm nhân kia trước, nàng làm cho ta một áo giáp soái, ba trăm giáp vệ, còn chuyện thành lập quân phủ thì nàng lập tức đi làm, sau đó chuyển cáo đến chư quân.
Lục Thất nói.

Tân Cầm Nhi gật đầu, Lục Thất lại nói:
– Đợi sau khi hai đại quân phủ thành lập xong, nàng hãy thông báo cho Trương Hồng Ba điều động quân đội bên ngoài của huyện Đông Hải, thay phiên đến bến tàu làm công. Một là tạo nên sự thật Trương Hồng Ba có thể điều động quân, hai là xây dựng uy tín cho Trương Hồng Ba đại soái, để chuyển dời sự chú ý của chư quân đối với nàng.

Tân Cầm Nhi gật đầu nghe theo, dịu dàng đáp:
– Thiếp sẽ đi chế ấn, tin rằng vương phủ có sẵn ấn soái, làm một chút là thành ngay.