Quyển 4 - Chương 69: Hải Châu Vân phủ

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiểu nhị vừa đi, Lục Thất bắt đầu ăn uống bình thường, hắn uống với Lãnh Nhung ba chén. Lãnh Nhung buông chén, nhìn Lục Thất nói:
– Chủ thượng, thuộc hạ cho rằng nếu đảo Lưu Cầu có tầm quan trọng to lớn về mặt chiến lược vậy thì có thể dùng biện pháp khai hoang để lập đồn điền, trực tiếp điều đi mấy mươi ngàn quân lực đến đó khai hoang.

Lục Thất lắc đầu, nói:
– Điều quân lực đi đảo Lưu Cầu lập đồn điền rất dễ khiến cho lòng quân sinh ra oán thán đấy, chẳng khác nào với việc cưỡng chế di dân.

Lãnh Nhung gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói:
– Chủ thượng, nếu như đóng quân khai hoang ngắn hạn chắc là lòng quân không sinh ra oán thán, có thể cho quân lực ở các châu vùng duyên hải nước Tấn thay phiên đến đóng quân khai hoang ở đảo Lưu Cầu, thời hạn là một năm, sau một năm nếu tướng sĩ không muốn ở lại thì có thể rời khỏi đảo Lưu Cầu, mà đất được khai hoang sẽ được quan gia mua lại.

Lục Thất nghe vậy suy nghĩ một chút, một lát sau nói:
– Luân phiên ở đó một thời gian ngắn cũng được, cho phép gia đình của các tướng sĩ ấy đi theo cùng, mặt khác chiêu mộ thêm binh đi khai hoang ở các châu vùng duyên hải, thời hạn là một năm rưỡi, sau một năm rưỡi giải giáp về quê, nếu không muốn về quê thì có thể ở lại đảo Lưu Cầu nhập hộ, miễn thuế ba năm.

Lãnh Nhung gật đầu, Lục Thất cười cười, nói:
– Ngươi đi hỏi các tướng sĩ xem có tình nguyện đi đảo Lưu Cầu làm quan tướng hay không, nhất định phải tự nguyện, không được bắt buộc.

– Vâng!
Lãnh Nhung đáp lại.

– Lãnh Nhung, ngươi thấy ta để cho Vương Đức Toàn cai quản đảo Lưu Cầu có thích hợp không?
Lục Thất hỏi.

– Có lẽ thích hợp, dù sao cũng là y đề xướng với chủ thượng, tuy nhiên không thể để cho y nắm giữ quân quyền.
Lãnh Nhung hồi đáp.

– Nếu chỉ là quân lực thay phiên đi đóng quân đồn điền khai hoang, tất nhiên y sẽ lấy được quân quyền thực sự, cho nên ta cũng cần rất nhiều quan tướng thân tín áp chế y.
Lục Thất bình thản nói.

Lãnh Nhung gật đầu, nói:
– Thuộc hạ hiểu, tình nguyện đi gặp các tướng sĩ, nhất định phải là người có tài năng.

Lục Thất gật đầu, nâng chén uống một ngụm, chợt quay đầu nhìn Vân Khê, cười hỏi:
– Vân Khê, ta muốn đổi tên cho đảo Lưu Cầu, bố trí lập một châu vực ở đảo Lưu Cầu.

Vân Khê ngẩn ra, dịu dàng nói:
– Chủ thượng, đã có tên đảo Lưu Cầu, liệu thay đổi có ổn hay không?

Lục Thất lắc đầu, nói:
– Ta là Vương Đại Tấn, nếu muốn biểu thị công khai uy quyền, sửa lại địa danh cũng là một loại phương pháp để ra uy, đảo Lưu Cầu là ta muốn mạnh mẽ xử lí nên trước hết cần phải đổi tên.

Vân Khê gật đầu, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
– Nô cảm thấy, nếu là châu vực ở biển hay là gọi Hải Châu đi.

Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
– Hải Châu, tốt lắm.

Vân Khê thản nhiên cười, không ngờ Lục Thất lại nói:
– Hải Châu đã có huyện Vân Lâm rồi, sau này sẽ đổi lại là Vân Khê phủ, gọi là Hải Châu Vân phủ, là nơi phong ấp của Vân Khê.

Vân Khê giật mình nhìn Lục Thất, ánh mắt Lục Thất ôn hòa cũng nhìn nàng, một lát sau, Vân Khê mới tỉnh ngộ đứng dậy rời ghế, hướng về phía Lục Thất quỳ xuống, cung kính dịu dàng nói:
– Nô tì tạ ơn chủ thượng phong tứ.

Lục Thất đứng dậy bước tới đỡ Vân Khê dậy, dìu nàng cùng ngồi xuống, mỉm cười nhìn kỹ Vân Khê, ôn hòa nói:
– Hải Châu hiện nay là nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành nơi giàu có, về sau quân chính ở huyện Bành Hồ cũng sẽ thuộc về nàng, ta sẽ cho bố trí mười ngàn thuỷ quân đóng ở huyện Bành Hồ, Vân Khê phủ sẽ được bố trí thành Vân phủ sứ, Chuyển vận sứ và Trấn phủ sứ, nếu Vương Đức Toàn kia tình nguyện trở thành Vân phủ sứ, y sẽ là chủ quản ở Hải Châu, địa vị tương đương với Thứ sử, nhưng y tuyệt đối vẫn là bề tôi của nàng.

Vân Khê hoảng loạn gật đầu, Lục Thất cười, nói:
– Chúng ta ăn đi.

Về tới châu nha, Vân Khê đi nghỉ ngơi, Lục Thất và Lãnh Nhung nghỉ ngơi ở phòng bên trong nhà sau, Lục Thất chợt cười nói:
– Lãnh Nhung, ngươi cho rằng tại sao ta phải coi trọng đảo Lưu Cầu?

Lãnh Nhung phản ứng bình tĩnh, hồi đáp:
– Thuộc hạ cảm thấy thế sự vô thường, Hải Châu là nơi trọng yếu về chiến lược, nhưng cũng sẽ là một nơi thoái thân dễ thủ khó công.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Thế sự vô thường, ta thành lập Tấn quốc, là dị quân quật khởi như nấm mọc lên sau mưa, quật khởi vô cùng mau, có lẽ sụp đổ cũng rất mau, sau này chưa chắc ta có thể thống nhất đại giang nam bắc được, có lẽ không lâu, Chu quốc hoặc Sở quốc sẽ hướng về phía Tấn quốc tiến công quy mô, đảo Lưu Cầu là ván cầu tập kích đại quân, ta không thể sơ suất bỏ qua được, Tấn quốc dù có khó khăn hơn nữa cũng phải nhanh chóng làm cho Hải Châu phát triển.

Lãnh Nhung gật đầu, nói:
– Thuộc hạ cho rằng ý tưởng của chủ thượng là chính xác.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
– Ta đem Hải Châu tứ phong cho Vân Khê là vì tạo một uy quyền chính thống, cũng thể hiện là ta quyết tâm làm cho Hải Châu phát triển, Hải Châu là nơi hoang vu nhưng khi có mấy trăm ngàn nhân khẩu sẽ lập tức trở thành nơi thích hợp để cho người ta tới.

Lãnh Nhung ngẩn ra, kinh ngạc nói:
– Chủ thượng phải di dân mấy trăm ngàn người sao?

– Trước hết là một trăm ngàn quân dân, sau khi không ngừng luân phiên di dân đi khai hoang xây dựng, khiến cho người nước Tấn nhận thức được sự tồn tại của Hải Châu.
Lục Thất bình thản nói.

Lãnh Nhung gật đầu, lại nghe Lục Thất nói:
– Ngày mai ta sẽ đi tuần tra thủy quân Long Khê.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thất để Vân Khê ở lại huyện thành Chương Phổ, dẫn theo năm trăm Vân phủ vệ đi đến bên tàu bên bờ biển, Lục Thất gặp quân không nên dẫn theo phụ nữ ở bên cạnh.

Tới bến tàu bên bờ biển, Lục Thất thấy bến tàu của huyện Chương Phổ thật đúng là không nhỏ, dài một dặm, hơn một ngàn con thuyền lớn nhỏ đang bỏ neo, bến tàu có mấy ngàn người đang bận rộn, đột nhiên thấy Vân phủ vệ đến, lập tức kinh hoàng tránh xa, Lục Thất thấy bọn họ đều là thợ khéo, cũng có thể có phần lớn là ngư dân.

Rất nhanh có quan binh tới hỏi, vừa nghe là Tấn vương giá lâm vội hoảng hốt chạy đi báo, một lát sau, mấy chục quan tướng và một người trung niên mặc quan phục cửu phẩm vội vàng chạy tới.

Vân Phủ vệ sắp thành hàng hai bên đường, mấy chục quan tướng kia cung kính dè dặt đi vào binh trận, nhìn thấy Lục Thất một thân kim giáp, vội đồng loạt quỳ lạy nói:
– Cung nghênh Tấn vương chủ thượng.

– Đứng lên nói đi.
Lục Thất đứng nghiêm bình thản nói.

Mấy chục quan viên đứng dậy, Lục Thất nhìn vị quan cửu phẩm kia, hỏi:
– Ngươi là quan viên của huyện Chương Phố?

– Hồi bẩm chủ thượng, hạ quan là quan viên của huyện Chương Phố, là Đô Giám của bến cảng, hạ quan vốn là quan Lục sự của bến tàu, là đại nhân Trung phủ sứ đề bạt hạ quan làm Đô Giám bến tàu.
Viên quan cửu phẩm cung kính trả lời, biểu hiện coi như điềm tĩnh.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Ngươi đi đi, mong ngươi tận tâm làm việc chớ có lơ là.

– Vâng, hạ quan không dám không làm tròn bổn phận, hạ quan cáo lui.
Viên quan cửu phẩm cung kính lui đi.

– Ngươi là Lý Thương?
Lục Thất nhìn người đàn ông mặc giáp Đô úy hỏi.

– Vâng, thuộc hạ là Lý Thương.
Quan tướng cung kính chào theo nghi thức quân binh đáp lời.

Lục Thất gật đầu, đi lên nói:
– Các ngươi theo bổn vương đi nhìn biển.

– Vâng!
Các tướng quân cung kính lên tiếng, xoay người đi theo Lục Thất, Vân Phủ vệ chỉ có Lãnh Nhung đi theo.

Một đường yên lặng nhưng khi đi tới cạnh bến tàu, Lục Thất mới quay đầu mỉm cười hỏi:
– Lý Thương, có muốn trở về Tô Châu không?

– Bẩm chủ thượng, thuộc hạ không phải là rất muốn trở về, thuộc hạ ban đầu vốn cũng không phải là người Tô Châu, thuộc hạ là người Đài Châu.
Lý Thương bình thản hồi đáp.

– Ồ, ngươi là người Đài Châu, Đài Châu hiện giờ cũng thuộc về Đại Tấn quốc rồi.
Lục Thất mỉm cười nói.

– Vâng, thuộc hạ đã biết, còn biết Đại Tấn đã diệt được Võ Thắng Quân, đẩy lui tám mươi ngàn quân Sở, thừa lúc tiến chiếm Cán Châu, hiện giờ Việt quốc đã xưng thần với Đại Tấn, xuống làm Khai Phủ Việt Vương.
Lý Thương thong dong hồi đáp.

Lục Thất cười nhạt gật đầu, trong lòng ẩn hiện một chút không hài lòng, không hài lòng về đại soái Long Nguyên quân phủ Trần Hạo, vì tăng cường thống trị, ổn định lòng người thắng lợi chiến sự đã phát sinh, đều báo tin đại thắng cho các quân ở các huyện, nhưng Lục Thất đã phát hiện tướng sĩ của Long Nguyên quân phủ cũng không có thông báo rộng rãi tin đại thắng.

– Chủ thượng, thuộc hạ và rất nhiều tướng sĩ thủy quân Đông Hải muốn gặp chủ thượng để khấu tạ đấy.
Lý Thương lại chân thành nói.

Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười nói:
– Cảm tạ ta cái gì? Cho các ngươi đã trở thành thuỷ quân Đông Hải sao? Lúc đó ta là không thể không quyết định, ta còn không đến mức phát rồ vì che lấp một ác danh mà lạm sát các tướng sĩ có công.

Mấy chục quan tướng vẻ mặt cảm động gật đầu, bọn họ lúc trước đột kích Dương Châu, sau đó trở về đột nhiên bị điều đi huyện Đông Hải, càng làm cho bọn họ hoảng sợ chính là Trương Hồng Ba tiếp quản bọn họ, không ngờ lại ép bọn họ giao nộp hết tiền của ra, lúc ấy bọn họ tưởng đại họa lâm đầu rồi, không nghĩ lại là trở thành thuỷ quân Đông Hải, mà tiền của đổi được thương địa ngân khế của huyện Đông Hải.

Sau khi đã trở thành thuỷ quân Đông Hải, Trương Hồng Ba gặp bọn họ một lần, nói rằng chuyện ở Dương Châu quá mức tồi tệ, một khi truyền ra ngoài sẽ đưa tới vô số chỉ trích, cho nên chủ thượng chỉ có thể để cho các tướng sĩ trở thành thuỷ quân, đợi đến khi mọi chuyện phai nhạt sẽ cho các tướng sĩ trở thành lục quân.