Quyển 3 - Chương 61: Bí mật trong cung

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất gật đầu, hỏi:
– Trình đại ca, chủ tướng của quân kinh thành lần đi Mao Sơn tiêu diệt phỉ này tên là Hoàng Phủ Kế Huân, đại ca có biết hắn không?

Trình Diễm ngẩn ra, nhíu mày, im lặng không đáp, Lục Thất kiên nhẫn chờ, một lát sau Trình Diễm mới thấp giọng nói:
– Hoàng Phủ Kế Huân là một tên tiểu nhân, ngươi về sau nếu có gặp, nhớ là không được đắc tội hắn, nếu không sẽ gặp họa.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Ta tới thỉnh giáo đại ca là vì lo lắng tên Hoàng Phủ Kế Huân sẽ đến nơi này làm phiền.

– Vậy ngươi không cần lo lắng, có Vinh Xương ở đây, Hoàng Phủ Kế Huân sẽ không tới đâu, ở Giang Ninh, Chu Chính Phong và Hoàng Phủ Kế Huân luôn đối đầu với nhau, tuy nhiên Hoàng Phủ Kế Huân so với Chu Chính Phong thâm độc hơn, Chu Chính Phong làm việc đường hoàng ngang ngược, luôn luôn khinh người, còn Hoàng Phủ Kế Huân thì nham hiểm hại người.
Trình Diễm đáp.

Lục Thất gật đầu, hỏi:
– Có thể đối đầu cùng Chu Chính Phong, Hoàng Phủ Kế Huân có bối cảnh như thế nào?

Trình Diễm liếc Lục Thất một cái, nói:
– Thật ra mà nói, nếu so sánh Chu Chính Phong với Hoàng Phủ Kế Huân, chính là một sói và một hổ, Chu Chính Phong thua kém Hoàng Phủ Kế Huân nhiều lắm, bối cảnh của Hoàng Phủ Kế Huân là Hoàng Đế bệ hạ, là thân thích thật sự của ngài.

Lục Thất gật đầu hiểu ra, nói:
– Nhân vật như vậy, giờ ta mới biết.

Trình Diễm mỉm cười, lắc đầu nói:
– Không phải ta coi thường ngươi, tuy thân là Phò mã, nhưng ngươi căn bản không có gia nhập quan trường đích thực của Đường quốc, quan lại cao thấp trong triều đình, ngươi có thể biết được chỉ có vài vị, đừng nói chi là quen biết. Ngươi chỉ là con hổ nhỏ ở ngoài triều đình, còn sông Đường quốc rất sâu nha.

Lục Thất cười khổ gật đầu, thực tế đúng như Trình Diễm nói, hắn ở kinh thành hầu như chưa từng qua lại với những nhân vật chân chính trong triều đình, La Trưởng sử, Mạnh Thạch, Thái Tử, Tiểu Phức, không ai là không có quyền tham gia vào quyết sách trong triều đình, Công bộ Thị lang là đại quan triều đình, hắn cũng chưa từng gặp qua.

– Tuy nhiên sự quật khởi của ngươi, cũng là có thể xem như huyền thoại rồi, đa số đều dựa vào con đường làm quan mà từng bước một đi lên, còn lại thì dựa vào thế gia, dựa vào xuất thân cao quý, dựa vào miệng lưỡi, mà ngươi chính là dựa vào vận khí mà một bước lên trời.
Trình Diễm cười nói, nâng bát uống một ngụm.

– Đại ca không thể nói như vậy, ta ít nhiều cũng dựa vào võ công đấy.
Lục Thất mỉm cười nói.

– Dựa vào võ công? Hừ, ngươi đừng có nói nhảm, nếu chỉ dựa vào võ công, ngươi hiện tại cao lắm chỉ là một Huyện Úy, một võ quan nho nhỏ phiêu diêu bất định, cho dù ngươi ở trong Hưng Hóa quân có võ công cao cường hơn đi nữa, cao nhất chỉ là Đô úy, những người bằng võ công mà thăng quan, đều con mẹ nó đang nằm đâu đó ngoài kinh thành rồi, làm đếch gì có cơ hội vào triều đình quyết định cái gì mà vận mệnh đất nước.
Trình Diễm không khách khí phản bác một cách thô tục.

Lục Thất lòng đầy cảm xúc gật đầu, thuận miệng hỏi:
– Đại ca biết Vu tướng quân không?

Trình diễm ngẩn ra, hỏi:
– Vu Hoa tướng quân?

Lục Thất gật đầu, Trình Diễm nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, sau khi nâng bát uống một ngụm mới nói:
– Cho ngươi một lời khuyên, sau này đừng qua lại thân mật với Vu Hoa tướng quân, coi chừng rước họa vào thân đấy.

Lục Thất gật đầu, Trình Diễm lại nói:
– Nguyên nhân là do Hoàng hậu trước, nghe nói Vu Hoa tướng quân trước kia rất đồng ý với ý kiến của Hoàng hậu trước, nhưng Hoàng Đế bệ hạ lại chán ghét nàng.

Lục Thất ngẩn ra, ánh mắt quái lạ nhìn Trình Diễm, chần chừ một chút rồi nhẹ giọng hỏi:
– Nghe nói bệ hạ không thích Hoàng hậu trước là vì nàng ấy đã hại chết một phi tần?

Trình Diễm lắc đầu, nói:
– Cũng không thể nói là do Hoàng hậu trước hại chết, có thể là do trong lòng uất ức mà chết đấy.

Lục Thất ngẩn ra, Trình Diễm nhìn hắn một cái, nói:
– Trong cung có rất nhiều chuyện thật ra cũng không phải bí mật gì, nhưng nếu không biết kiêng kị, thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ gặp tai bay vạ gió, ngươi nếu đã trở thành thế lực của Thái Tử, nên biết nhiều hơn về những việc kiêng kỵ trong cung, ví dụ như Vu tướng quân, nếu như ngươi thân cận với hắn quá mức, có thể sẽ làm bệ hạ không hài lòng.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Cảm ơn đại ca đã chỉ giáo.

Trình Diễm cười nói:
– Hoàng hậu trước là một người con gái hiếm thấy, cục diện Trương gia ngày nay, nghe nói tất cả là nhờ Hoàng hậu, ngày đó Giang Âm hầu nghe theo lời tiên đoán của con gái, ngày nay mới một mình nắm trọn binh quyền.

– Lời tiên đoán?
Lục Thất kinh ngạc nói.

– Năm đó Hoàng hậu tiên đoán Đường quốc sẽ mất Giang Bắc, kết quả đã trở thành sự thật, hơn nữa trước đó là Hoàng hậu chủ động muốn gả cho đương kim bệ hạ, khi ấy bệ hạ chỉ là một thân vương không có khả năng trở thành Hoàng đế, mà khi đó ngài đã cùng tiểu thư Chu gia đính hôn, nhưng Hoàng hậu nhờ vào bối cảnh mạnh mẽ của Giang Âm hầu mà đoạt được chức vị Vương phi, mà tiểu thư Chu gia liền trở thành nhũ nhân, sau đó trở thành quý phi, mà bệ hạ thì rất thích Chu quý phi, khi Chu quý phi mất, đã được chôn cất theo lễ nghi dành cho Hoàng hậu, bị mọi người lén lút xưng là Đại Chu hậu, mà Chu hoàng hậu hiện giờ chính là em gái của Chu quý phi.
Trình Diễm cười nhạt nói.

Lục Thất kinh ngạc gật đầu, Trình Diễm cười nói tiếp:
– Bệ hạ và Chu quý phi vô cùng yêu thương nhau, nhưng ngài vẫn đối xử với Trương Hoàng hậu rất tốt, chỉ có điều Trương Hoàng hậu rất quan tâm đến quốc sự, luôn khuyên bảo bệ hạ không nên quá mê muội tiếng quan thoại và tôn kính phật, có một lần đã xảy ra xung đột kịch liệt, Trương Hoàng hậu chỉ trích Chu quý phi quyến rũ vua làm hại nước, như Ðát Kỷ thời xưa, kết quả là bệ hạ giận dữ, nói Trương Hoàng hậu không có thất nữ đức (hình như là tam tòng tứ đức).

Lục Thất nghe xong nói:
– Trương Hoàng hậu nói vậy đúng là không ổn.

Trình Diễm cười cười nói:
– Không ổn còn ở phía sau, Trương Hoàng hậu đối mặt với sự phẫn nộ của bệ hạ, không ngờ lại nói bệ hạ nếu không cố gắng phát triển quốc gia, sau này sẽ bị Tống quốc tiêu diệt, trở thành vua mất nước, lời nói lúc đó đại khái chính là có ý nghĩa như vậy..

Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
– Tống quốc? Hiện giờ có Tống quốc sao?

– Không có Tống quốc, chỉ có điều nghe đồn Trương Hoàng hậu đã từng nói Chu quốc sẽ bị đại tướng Triệu Khuông Dẫn soán vị thành lập Tống quốc, nhưng đến nay Chu quốc vẫn chưa xảy ra thay đổi gì, mà quả thật có người tên Triệu Khuông Dẫn, là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế Chu quốc, nghe nói đối với Chu hoàng vô cùng trung thành và tận tâm, cho nên lời nói của Trương Hoàng hậu chẳng những không ai tin, mà ngược lại cho rằng Trương Hoàng hậu thân là hoàng hậu, không nên nói xằng nói bậy, bệ hạ còn nói Trương Hoàng hậu trúng tà ma, nhưng sau lần xung đột đó không lâu, Chu quý phi mắc bệnh qua đời, Chu quý phi mất, tính tình bệ hạ trở nên u ám, không thèm gặp Trương Hoàng hậu, cho đến khi Trương Hoàng hậu chết bệnh, cũng không đi gặp mặt lần cuối.
Trình Diễm sau khi nâng bát uống một ngụm, đáp.

Lục Thất gật gật đầu, trong lòng có chút tò mò với chuyện của Trương Hoàng hậu, Thanh Văn hẳn là biết rất nhiều chuyện về Trương Hoàng hậu, về sau có thể hỏi, vả lại hắn cảm thấy dường như đã từng nghe qua 2 cái tên Tống quốc và Triệu Khuông Dẫn.

– Ngươi và Vu tướng quân rất thân sao?
Trình Diễm hỏi.

– Không thân, khi ta buộc gia nhập Ninh Quốc quân, Vu tướng quân rất tôn trọng ta, mà ta nghe nói Vu tướng quân có thể cũng bị điều khỏi Ninh Quốc quân.
Lục Thất đáp.

Trình Diễm bình tĩnh gật đầu, nói:
– Vu tướng quân sau khi trở về kinh thành, tám phần sẽ bị bỏ mặc không dùng, tốt nhất là ngươi không nên chủ động đi gặp hắn.

Lục Thất ngẩn ra, hắn nghe Dương Côn nói qua, Đường Hoàng có thể sẽ để Vu tướng quân đi đóng giữ Nam đô, sao Trình Diễm lại nói như vậy?

– Trình đại ca, ai đang đóng giữ Nam đô? Có phải là quốc công thuộc Vinh gia?
Lục Thất vòng vo.

– Không phải Vinh gia, Vinh gia chỉ là địa đầu xà, đóng giữ Nam đô chính là Trấn Nam Tiết Độ Sứ tên Chu Lệnh Vân.
Trình Diễm đáp.

Lục Thất giật mình, nói:
– Trấn Nam Tiết Độ Sứ Chu đại nhân, ta đã từng nghe nói qua, hoá ra vẫn đang đóng giữ Nam đô.

Trình Diễm cười nói:
– Chu Lệnh Vân là quân thần mà bệ hạ vô cùng tín nhiệm, đương nhiên được kiêm nhiệm đóng giữ Nam đô, tuy nhiên tài năng quân sự so sánh với Vương Văn Hòa đại nhân là không bằng, năm đó bệ hạ là muốn Chu Lệnh Vân chủ trì chiến sự ở Tín Châu, hắn lại cho là trách nhiệm đóng giữ Nam đô lớn hơn, kết quả là bệ hạ đành để cho Vương Văn Hòa đại nhân chủ trì.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Ta cứ nghĩ rằng Tây Bộ là một thế gia mạnh mẽ, nhưng xem ra sự kiểm soát của triều đình vẫn rất mạnh.

Trình Diễm cười, nói:
– Có một số việc không thể nhìn mặt ngoài mà biết được, trên thực tế Vũ Văn gia và Vinh gia ở phía tây có thế lực rất mạnh, bọn họ xâm thực Tiết độ quân nghiêm trọng, có thể chính là tướng lĩnh Trấn nam Tiết độ quân rất ít dính dáng với Vinh gia và Vũ Văn gia, đó là bởi vì Trấn nam quân không thiện chiến, từ lúc bệ hạ đăng cơ tới nay, chưa từng xuất chiến bao giờ.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
– Nghe nói Trấn nam quân có 4 vạn người, so với Hưng Hóa quân của Vương Văn Hòa đại nhân ít hơn rất nhiều.

– Hưng Hóa quân là trong thời gian chiến tranh mở rộng biên chế, quân số 10 vạn, ngươi không biết tại sao Vương Văn Hòa đại nhân phải dính dáng cùng thế gia sao?
Trình Diễm nói.

Lục Thất ngẩn ra, im lặng lắc đầu, Trình Diễm cười khổ nói:
– Là vì chiến thắng, nếu không có sự ủng hộ của thế gia, căn bản không có khả năng chiến thắng Việt quân, chỉ có hợp tác cùng thế gia mới liên tục có được trợ lực, mới không bị mất đi chỗ dựa, cho nên Vương Văn Hòa đại nhân không thể phân rõ giới hạn với thế gia.

Lục Thất trong long nặng nề gật đầu, Trình Diễm hạ giọng nói tiếp:
– Nhưng bệ hạ không hiểu sự khó xử của Vương Văn Hòa đại nhân, chỉ biết ngờ vực Vương đại nhân vô căn cứ, bệ hạ là một Hoàng đế chưa từng cầm quân nên sẽ không biết được là một quân đội muốn đạt được thắng lợi là phải có rất nhiều điều kiện cần thiết, nhận thức của bệ hạ đối với việc quân, chỉ là những con cờ vây trên bàn cờ, còn chiến trường thực sự, kẻ thù ở khắp mọi nơi.