Quyển 3 - Chương 4: Nước nghèo

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất gượng cười, rút thánh chỉ trong ngực ra, đứng dậy đưa cho La Tam phu nhân, La Tam phu nhân vội vã giở ra xem, sau đó kinh sợ nhìn Lục Thất, thất thanh nói:
– Phong ngươi làm Phò mã Đô úy Ngô Thành, thánh chỉ này có ý gì?

Lục Thất đành kể lại chuyện không hiểu hôm qua và hôm nay, La Tam phu nhân nghe xong lại cúi xuống nhìn thánh chỉ không nói.

– Yên Hồng, đi dặn chuẩn bị xe.
Một lát sau, La Tam phu nhân chợt ngẩng đầu dặn dò, một nô tì xinh đẹp đứng hầu bên cạnh cung kính đáp, xoay người đi ra ngoài phòng.

La Tam phu nhân nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
– Chuyện này tới quá đột ngột, bệ hạ lại tứ phong con gái của Ung Vương làm Công chúa, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Lục Thất gật đầu, đáp lại:
– Ta cũng thấy, giống như đang nằm mơ.

La Tam phu nhân lắc đầu, ôn tồn nói:
– Thiên Phong, chuyện này với ngươi, không nói được là phúc hay là họa, ngươi phải thận trọng lời nói và hành động đấy.

Lục Thất gật đầu, đáp:
– Ta sẽ cẩn thận.

La Tam phu nhân gật đầu, dịu dàng nói:
– Ta phải tới Ung Vương Phủ xem có tin tức gì không, ta sẽ sai người báo lại cho ngươi.

Lục Thất gật đầu, vội hỏi:
– Phu nhân, điều ta hỏi trước đây…

La Tam phu nhân nhìn Lục Thất, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười cổ quái, nhìn mấy giây mới dịu dàng nói:
– Ta biết ý ngươi hỏi, ngươi không cần lo lắng, Huyện chủ Thạch Thiền tên là Lý Thiền Nhi, là một mỹ nhân hiểu lễ nghĩa.

Lục Thất ồ một tiếng, trong lòng lại bị vẻ mặt của La Tam phu nhân làm cho bán tín bán nghi. Thấy La Tam phu nhân đứng lên, hắn cũng đành đứng dậy.

– Thiên Phong, thực ra trước đây, ta đã có lòng tác thành nhân duyên giữa ngươi và Lý Thiền, nhưng không ngờ, bệ hạ lại ban thưởng hôn cho các ngươi.
La Tam phu nhân hiền dịu nói.

Lục Thất nghe xong rất bất ngờ, chỉ biết im lặng nhìn La Tam phu nhân, La Tam phu nhân dịu dàng nói:
– Thiên Phong, ta nghe nói ngươi đã trở thành thuộc hạ của Thái tử.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
– Đúng, chuyện ta trở thành Thiên ngưu vệ không còn là bí mật gì nữa.

– Ngươi trở thành thuộc hạ của Thái tử, sau này chỉ sợ không thể giữ chức Lữ soái ở Ung Vương Phủ lâu.
La Tam phu nhân nói tiếp.

Lục Thất gượng cười đáp:
– Phu nhân, ta bây giờ không tự chủ được, tuy nhiên xin phu nhân yên tâm, tình thân giữa chúng ta sẽ không thay đổi, sau này sẽ chỉ giúp đỡ lẫn nhau.

La Tam phu nhân nhìn Lục Thất, khuôn mặt nở nụ cười êm dịu.

Lục Thất cũng coi như có thu hoạch, một mình trở về tú trang, nhưng hắn không nói tới Công chúa ở tú trang, nguyên nhân là không thể hoàn toàn tin lời của La Tam phu nhân, Lý Thiền Nhi trong mắt La Tam phu nhân là mỹ nhân biết lễ nghĩa, Lý Thiền Nhi đối mặt với những người phụ nữ trong tú trang thì chưa chắc sẽ biết lễ, dù sao đó cũng là Công chúa điện hạ.

Đang lúc hoàng hôn, sau bữa cơm chiều có chút nặng nề, Lục Thất đợi tin của La Tam phu nhân, một phu xe đưa thư xong liền vội vạ quay về.

Lục Thất có phần căng thẳng mở thư ra, thấy nét chữ nắt nót trong thư viết: “Thiên Phong, Lý Thiền Nhi sáng sớm hôm nay đột nhiên được đưa Tông Chính Tự, tứ phong làm Ngô Thành Công chúa, gia ân Quận vương khai phủ nghi, chuyện này trên dưới Ung Vương Phủ đều được biết sau, bây giờ lòng người rất loạn, chuyện ngươi là Phò mã Ngô Thành cũng không ai biết, ngươi đừng manh động, tất cả yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Lục Thất xem xong nhíu mày, thư này dường như không mang đến tin gì mới, hắn giao thư cho Tiểu Mai, bảo các thiếp thị truyền đọc, Tiểu Mai lại cầm thư đi thẳng vào phòng của Lý Tuyết Tâm, Lục Thất nghĩ một lát cũng vội đi theo.

Vào phòng hắn tùy ý ngồi lên ghế, vị mỹ nhân đó đọ thư xong, dịu dàng nói:
– Lão gia, từ trong thư được biết, chuyện tứ phong của Đường Hoàng quả nhiên là có dụng ý sâu hơn.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
– Nàng nhìn ra cái gì?

– Chính là ở câu này, gia ân Quận vương khai phủ nghi.
Mỹ nhân dịu dàng trả lời.

– Ồ, thế là ý gì?
Lục Thất khó hiểu hỏi.

– Lão gia, sắc phong Công chúa thông thường mà nói chỉ là có địa vị tôn quý, chính là khai phủ xây nha, cũng không có quyền thế lớn lắm, bình thường chỉ là có một lệnh, một thừa, một úy, một lục sự và một số thuộc lại và phủ vệ.
Mỹ nhân ôn tồn đáp.

Lục Thất gật đầu, nghe mỹ nhân nói tiếp:
– Lần tứ phong Công chúa này còn gia ân Quận vương khai phủ nghi, Quận vương khai phủ nghi chính là quan chế hội nghi của phủ Công chúa tương đương với Quận vương, mà quan chế của Quận vương chỉ xếp sau Thân vương, thuộc quan có rất nhiều chức như Trưởng sử, Đô úy, Giáo úy, Lữ soái…, nói cách khác, Quận vương là có đại quân, thậm chí có tư cách Diêu lĩnh Tiết độ sứ.

Lục Thất giật mình, kinh ngạc hỏi:
– Có tư cách Diêu lĩnh Tiết độ sứ?

– Đúng là có tư cách đó, đương kim Đường Hoàng thích nhất dùng phương pháp thống lĩnh từ xa để phân hóa quân quyền của Tiết độ, dùng Hành quân Tư mã thay cho binh quyền của Tiết độ sứ, hình thành chế ước với Tiết độ Phó sứ, có điều Công chúa không thể thống lĩnh chức quan Diêu Lĩnh Tiết độ sứ được, Đường Hoàng hẳn là có dụng ý khác.
Mỹ nhân dịu dàng hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, nghe mỹ nhân dịu dàng nói tiếp:
– Lão gia không phải lo lắng, Đường Hoàng làm như vậy rõ ràng đang đối phó với Ung Vương, và một số dụng ý khác, theo lời trong thư, yên lặng theo dõi kỳ biến là được.

Lục Thất gật đầu, đáp:
– Ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Mỹ nhân mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng sau nụ cười lại dịu dàng nói:
– Lão gia, Đường Hoàng làm như vậy, thực ra là lỗ về đức hạnh đấy.

Lục Thất ngẩn ra nhìn nàng, mỹ nhân ôn tồn nói:
– Đường Hoàng tứ phong cho Công chúa và Phò mã, nhưng ông ta sẽ không buông tay việc phân công và khống chế quan lại, nói cách khác, sau này quyền thế của phủ Công chúa, Công chúa và Phò mã chỉ có trên danh nghĩa thôi.

Lục Thất nghe xong, suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
– Thế cũng bình thường.

– Nhưng điều không bình thường là, tất cả quân lương và binh lương của phủ Công chúa lại để Công chúa và Phò mã gánh vác, giống như Ung Vương Phủ, không có quyền điều binh mà phải gánh vác cấp dưỡng hàng tháng cho quan lại và tướng sĩ.

Lục Thất ngẩn ra ngạc nhiên, lời mỹ nhân khiến hắn biết được một rắc rối lớn, nếu thật sự để hắn và vị Công chúa chia cấp dưỡng quan lại và tướng sĩ thì sẽ là gánh nặng rất khó gánh vác, hơn nữa về tâm lý cũng sẽ phải trả giá uất nghẹn, nói thô lỗ thì giống như nuôi con thay cho người khác vậy.

– Ung Vương Phủ còn dễ, dù sao có vạn hộ phụng dưỡng mà Tiên đế đã ban, cũng có sự ủng hộ âm thầm của các thế gia và sự hiếu kính bí mật của quan địa phương, cho nên có thể cấp dưỡng cho thuộc hạ của Ung Vương Phủ.

Lục Thất nghĩ một lát, nói:
– Chắc có lẽ không phải đâu, ta không có nhiều tài lực thế, bệ hạ cũng không thể ép buộc được.

– Lão gia nghĩ thế, nhưng Đường Hoàng sẽ không thương xót, thiếp thân đã nói chuyện với Ngọc Trúc tỉ, biết lão gia ở kinh thành có thu nhập ở trà các và quán rượu khá dồi dào, Đường Hoàng sẽ cho rằng, tài lực của lão gia hẳn có thể thay ông ta cấp dưỡng cho năm trăm tướng sĩ.
Mỹ nhân cười nhật nói.

Khóe miệng Lục Thất giật giật, hắn muốn nói đó là của Kim Trúc, nhưng trong lòng lại hiểu, sự phủ nhận của hắn không có ý nghĩa, chẳng lẽ Đường Hoàng thật sự làm thế? Lại trá hình vơ vét tài lực của hắn?

– Lão gia có lẽ không tin, nhưng nó sẽ trở thành sự thực, hiện giờ tài chính của nước Đường vận hành vô cùng khó khăn, thuế phú có thể thu về quốc khố rất khó, mà tiêu hao quân dụng và quan dụng lại cực kỳ lớn, mặc khác Đường Hoàng lại là một văn nhân xa xỉ phong hoa tuyết nguyệt, chuyện gì trong cung ông ta cũng theo đuổi hoàn mỹ, đặc biệt trong tiêu hao văn sự, hàng năm đều mất tám chín vạn lượng bạc, ông ta là Hoàng đế một nước, không nỡ cắt giảm tiêu hao bạc trong chi phí hoàng cung, vì vậy trong quân sự, ông ta muốn có ngay quân quyền nhưng lại không muốn hao phí bạc để cấp dưỡng.
Mỹ nhận nói thêm với giọng điệu bất đắc dĩ, như tỏ vẻ rất bất mãn với hành vi của Đường Hoàng.

Lục Thất gượng cười, bất đắc dĩ đáp:
– Chúng ta không cần nói nữa, yên lặng theo dõi kỳ biến đi.

– Lão gia nên yên lặng theo dõi kỳ biến, có điều cũng không thể bỏ qua một số cơ hội.
Mỹ nhân nói thêm.

Lục Thất ngẩn ra nhìn mỹ nhân, mỹ nhân cũng đang dịu dàng nhìn hắn, nói tiếp:
– Thiếp thân thuộc về lão gia, chuyện thiết thân, phải nói một số đề nghị.

Lục Thất gật đầu nói:
– Nàng nói đi, ta sẽ thận trọng tiếp nhận.

Mỹ nhân gật đầu, dịu dàng nói:
– Nếu lão gia có thể liên lạc được với Công chúa, nhất định hãy xin Công chúa tranh thủ nhậm chức Công chúa thừa, quan chức của phủ Công chúa, Công chúa lệnh là chủ quản chuyện ngoài phủ, Công chúa thừa là chủ quản chuyện trong phủ, Lục sự là cai quản tài chính xuất nhập, theo lệ cũ, quan lại trong phủ Công chúa do phụ nữ đảm nhận, đặc biệt là Công chúa thừa, vì là chủ quản nội phủ, nên đa phần do phụ nữ làm, cho nên Công chúa cố gắng tranh thủ là chuyện hợp tình hợp lý.

Lục Thất gật đầu, tuy nhiên lại lắc đầu nói:
– Nếu xin để phụ nữ đảm nhiệm, Đường Hoàng cũng có thể sai khiến, thậm chí sẽ phân công hoạn quan đảm nhiệm.