Quyển 4 - Chương 149: Lục thị tô châu

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy gần trăm người vội vã rời đi, Lục Thất quay đầu nhìn người áo gấm, cười nhạt nói:
– Đại huynh tên Lục Thính Nho?
– Đúng vậy.
Lục Thính Nho cung kính đáp.

Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:
– Vị gia chủ Lục Thị đó kiêng kỵ ta tới bái tế tổ tiên, sao đại huynh lại không kiêng kỵ?

– Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Ta là con cháu Lục Thị tôn trọng buôn bán, còn Lục Tri Hải là người đọc sách cổ hủ. Có thể nói hắn ta vẫn thường phỉ báng ta. Ta cũng biết tiếp cận đại nhân sẽ có nguy hiểm rất lớn, nhưng sách lược trí lý Tô Châu của đại nhân rất hợp với lòng ta, cũng kính phúc thủ đoạn lợi hại của đại nhân. Ta thấy, đại nhân tất có thể ở Tô Châu lâu dài.
Lục Thính Nho thong dong đáp.

Lục Thất nghe xong liền gật đầu, bình thản nói:
– Ta trị nước chính là chia đều ruộng đất, trấn hưng buôn bán, sỹ nông công thương trong mắt ta đều được xem trọng.

Lục Thính Nho gật đầu, nói:
– Trấn hưng thương nghiệp của đại nhân, quả thực làm rất tốt, thương thuế lấy xa thấp hơn tiền triều, hơn nữa còn ban cho thương nhân địa vị rất cao. Thương nhân trước đây đã bị bóc lột quá nhiều rồi.

Lục Thất mỉm cười, thương nghiệp Tô Châu hắn căn bản không can thiệp tới, đều là quyết sách của Tân Cầm Nhi. Hắn bình thản nói:
– Tổ tiên của ta và người đã chia lìa trăm năm rồi, cuộc đời này không tính toán gì nữa. Nhưng bắt đầu từ cuộc đời của ta và ngươi, sau này ta sẽ gọi ngài là đại huynh.

– Vâng, có thể là anh họ của đại nhân là vinh hạnh của Thính Nho.
Lục Thính Nho cung kính đáp.

Lục Thất quay đầu, hỏi:
– Còn hai vị này?

– Ồ, đây là Lục Vân Thiên, là Lục Thị Nam Trấn. Ông ta có lẽ là chiến tướng của Lục Thị ta. Lục Thị ngày nay tập võ có thành công đấy, nhưng không nhiều.
Lục Thính Nho giới thiệu.

Lục Vân Thiên được giới thiệu là một người đàn ông cường tráng, dung mạo có chút phong trần, ánh mắt có thần, mặc áo bào ngắn, thoạt nhìn chính là một người luyện võ.

– Tạ hạ Lục Vân Thiên, bái kiến đại nhân.
Lục Vân Thiên cung kính bái kiến.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Lục Thính Nho nói tiếp:
– Đại nhân, ta buôn bán đã nhiều năm rồi, đều dựa vào sự bảo vệ của Vân Thiên.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
– Hai từ Vân Thiên của huynh trưởng quá cao rồi, sau này đổi là Vân Hòa là được rồi.

Lục Vân Thiên kinh ngạc nhìn Lục Thất. Cái tên này sao lại thành ra không ổn chứ? Lục Thính Nho nhìn Lục Vân Thiên, khẽ nói:
– Đại nhân đã nói vậy rồi, vậy thì đổi là Vân Hòa đi.

Lục Vân Thiên chần chừ một chút, chắp tay nói:
– Vâng, ta nghe theo đại nhân.

Lục Thất cười nhạt, Lục Vân Thiên rõ ràng là có tâm lý sợ quan, có lẽ là người dân lương thiện. Hắn bình thản nói:
– Vân Hòa huynh đã từng vào quân chưa?

– Chưa, ta đã nộp rất nhiều tiền bạc, cho nên không bị trưng nhập quân Ngô.
Lục Vân Hòa đáp.

– Đại nhân, Vân Hòa chưa từng vào quân, nhưng hắn ta luôn cầm đầu mấy chục người hộ thương, cũng là có chút kính nghiệm hành quân.
Lục Thính Nho bên cạnh góp lời.

Lục Thất gật đầu, quay sang nhìn một người khác, đó cũng là một người trung niên, dung mạo công chính, mặc áo bào nho, thấy Lục Thất nhìn lại, người trung niên đó liên chắp tay cung kính nói:
– Tại hạ Lục Thi Dương.

– Đại nhân, Thi Dương huynh là cử nhân, đã từng làm quan lại nhỏ ở huyện Long Khâu Cù Châu.
Lục Thính Nho giới thiệu.

– Để đại nhân chê cười rồi, sau khi tại hạ trúng cử thì bị điều đi nhậm chức ở huyện Long Khâu. Nhưng chỉ nhậm chức 1 năm liền bị bãi miễn.
Lục Thi Dương có chút hổ thẹn nói.

Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
– Ba vị huynh trưởng là từ ba chi Lục Thị khác nhau?

– Đúng vậy, ta và Lục Thi Dương đều là gia chủ của một chi Lục Thị Tô Châu. Vân Hòa lão đệ ở trong chi của hắn ta, cũng là địa vị cực cao.
Lục Thính Nho đáp.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
– Ba vị huynh trưởng có thể tha gia bái tế linh tổ với ta, trong lòng ta rất cảm kích, sẽ có hồi báo.

– Đại nhân lại khách khí rồi, ta chờ tới gặp đại nhân, một là kính trọng đại nhân, hai là Lục Thị Tô Châu hiện giờ ngày càng suy thoái, rất cần cơ hội hưng thịnh. Ba là, đại nhân trọng thương, khiến ta cảm thấy rất thoải mái.
Lục Thính Nho liền nịnh nọt nói.

Lục Thất nghe xong mỉm cười, bình thản nói:
– Đại huynh là thương nhân, cái gọi là làm nói chuyện làm ăn, nếu đại huynh đặt cửa trên người ta, đó có thể nới thẳng là muốn gì? Chúng ta có thể thương lượng để được hài lòng.

Lục Thính Nho nghe xong sửng sốt, mỉm cười có chút lúng túng, hành lễ nói:
– Đại nhân là người sảng khoái, ta muốn mở thương lộ buôn bán trên biển, hy vọng đại nhân có thể cho thuyền và nhà kho, để ta có thể ra biển.

Lục Thất nghe xong im lặng, suy nghĩ một hồi nói:
– Có thể buôn bán trên biển xa, hiện nay chỉ có thể là thủy Giang Âm quân. Ảnh hưởng của ta đối với thủy Giang Âm quân không lớn, nguyện vọng này của huynh ta không làm được.

– Vậy sau này có thể làm được không?
Lục Thính Nho hỏi.

– Sau này có thể, hiện tại bên phía huyện Đông Hải đã xây dựng bến tàu quy mô lớn rồi, cũng đang làm thuyền biển. Nếu làm xong, ta có chể đạt thành nguyện vọng của huynh.
Lục Thất đáp.

Lục Thính Nho gật đầu, lại hỏi:
– Đại nhân, liệu có thể cho ta đầu tư làm thuyền biển không? Ý ta là liệu có thể làm một loại thuyền biển chuyên trở hàng hóa thông thương. Loại thuyền đó có thể để các thương nhân đầu tư làm của riêng.

Lục Thất nghe xong ngẩn người ra suy nghĩ một hồi, nói:
– Huynh nói cũng không phải là không được. Nhưng vượt biển quá nguy hiểm, thuyền tư nhân nếu xảy ra chuyện, vậy thì đối với thương nhân mà nói có lẽ tổn thất quá lớn.

– Thuyền tư nhân có thể ký kết đảm bảo với hộ quân. Thuyền tư và hàng hóa ra khơi có thể giao tiền đảm bảo cho thủy quân. Một khi xảy ra chuyện, do thủy quân bồi thường bạc cho người buôn bán trên biển. Nếu bình an, thủy quân có thể thu được rất nhiều bạc bảo hiểm.
Lục Thính Nho đáp.

Lục Thất nghe xong thấy giật mình, không khỏi liếc nhìn Lục Thính Nho, cảm thấy cách của Lục Thính Nho cũng rất hay. Nhưng hắn không giỏi về buôn bán, lại không thể hứa bừa được, phải hỏi qua Tân Cầm Nhi mới được.

– Cách của huynh trưởng nói ta phải hỏi qua mới có thể trả lời.
Lục Thất thẳng thắn đáp.

– Đại nhân, kỳ thực Thính Nho huynh nói chính là đạo tiêu, bào vệ hàng hóa hộ tống, nếu bị cướp, đương nhiên là phải bồi thường chủ hàng rồi.
Lục Vân Hòa bỗng lên tiếng.

Lục Thất nghe hiểu, bình thản nói:
– Can thiệp tới thủy quân, ta vẫn phải hỏi ý kiến chút. Nhưng nếu đạo bảo tiêu, cũng có thể thực thi, huynh trưởng chờ tin đi.

– Vâng, tạ đại nhân đã nghe lời tại hạ.
Lục Thính Nho cung kính cảm tạ.

Lục Thất mỉm cười gật đầu. Hắn biết địa vị của thương nhất rất thấp, chính là đại thương nhân giàu có cũng khiến cho quan lại và người đọc sách khinh thường. Dù là quan binh cũng xem thương nhân là một chú dê béo. Thương nhân một đường vào nam ra bắc, không những tính mạng nguy hiểm mà còn bị cướp bóc nghiêm trọng.

Nhưng mỡ nó rán nó, giá hàng hóa cũng có thể tăng cao, dẫn tới lợi ích rất khả quan. Cho nên người buôn bán thuận lợi rất dễ trở thành phú hộ. Mà thành thương nhân giàu có lại có nhiều cơ hội chuyển cầu an trở thành đại địa chủ. Nhưng, chính sách quân điền của Lục Thất ở Tô Châu đã khiến cho thương nhân không thể mua được đất, cho nên thương nhân để thu được nhiều tiền của, chỉ có thể tiếp tục làm việc buôn bán. Mà thương nhân, bản tính có tinh thần đặt cửa mạo hiểm.

Lục Thất nhìn về phía Lục Vân Hòa nói:
– Ta đã đổi một chữ của huynh, là có nguyên nhân, sau này huynh sự tự hiểu.

– Đại nhân yên tâm, ta không để ý chuyện ấy.
Lục Vân Hòa hành lễ đáp.

Lục Thất mỉm cười, hỏi:
– Huynh trước tiên nhậm chức đội trưởng nhé, làm hộ quân của ta.

Lục Vân Hòa chần chừ một chút, cung kính đáp:
– Đại nhân, ta không muốn rời khỏi Ngô huyện. Nếu muốn rời khỏi đây, ban đầu ta đã vào quân Trung Ngô rồi.

– Huynh không phải thường xuyên phải ra ngoài hộ thương sao?
Lục Thất bình thản nói, hắn có tính nhẫn nại tương đối, là vì thấy Lục Vân Hòa rất thật thà.

– Là thường phải ra ngoài hộ thương, nhưng đó đều có hành trình cố định. Còn làm quân nhân thì không phải do chính mình rồi.
Lục Vân Hòa đáp.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
– Huynh làm Huyện úy được chứ? Huyện úy Ngô huyện.

Lục Vân Hòa sửng sốt, bỗng nghi ngờ nói:
– Huyện úy Ngô huyện, đó lại là quan quá lớn rồi.

Lục Thất nghe xong bất đắc dĩ, Lục Thính Nho bên cạnh lại không nói gì nhiều, cũng không có ám chỉ gì với Lục Vân Hòa, còn Lục Thi Dương hạ giọng nói:
– Còn không mau tạ ơn đại nhân.

Lục Vân Hòa liền hành lễ, không ngờ Lục Thất lại khoát tay, bình thản nói:
– Huyện úy có trách nhiệm phá án. Huynh chỉ sợ làm không tốt, trước tiên huynh làm một Vệ quân giáo úy đi, ta sẽ cố gắng không điều huynh rời khỏi Ngô huyện.

– Tạ đại nhân.
Lục Vân Hòa cung kính bái tạ.

Lục Thất gật đầu, lại nhìn sang Lục Thi Dương, hỏi:
– Thi Dương huynh có thể rời khỏi Ngô huyện, đi xa làm quan không?

– Tại hạ có thể.
Lục Thi Dương cung kính đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Ta cho huynh đi làm Chủ bộ một phương.

– Hạ quan tạ đại nhân.
Lục Thi Dương cung kính tạ ơn.

– Là ta báo đáp lại các huynh, nhưng các huynh trưởng nếu phi phạm pháp luật, ta cũng không thể chấp nhận được.
Lục Thất uy nghiêm nói.

– Đại nhân yên tâm, ta sẽ không phụ sự hậu thưởng của đại nhân.
Lục Thính Nho cung kính đáp, Lục Thi Dương và Lục Vân Hoa cũng bày tỏ thái độ.