Quyển 4 - Chương 88: Sát uy

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất không để ý đến Châu Lệnh Vân, quay đầu lại nhìn mấy vị tướng quân khác và nói:
– Các vị, tây bộ đang là thời chiến cho nên rất cần sự tác chiến linh hoạt của đại quân, ví dụ như lúc đi cướp lương thực hoặc là lúc xuất quân tập kích xa, nếu như Lưu thủ đại nhân phái 3 vạn người đi thực hiện nhiệm vụ, vậy thì chúng ta sẽ chọn một chủ soái của Kỳ quân lên thống lĩnh, đừng nói là mọi người có phục tùng sự thống lĩnh của chủ soái Kỳ quân hay không, mà ngay cả đến Lưu thủ đại nhân cũng không có quyền đến đảm nhiệm chức vụ thống soái này. Nếu như giữ chức thống soái 3 vạn quân này chính là hành vi vượt quyền, cho nên Trấn phủ sứ của bản quan mới có đủ tư cách trở thành thống soái quân đội thời chiến.

Mấy vị tướng quân nghe xong, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹp nhìn Lục Thất, ngay cả đến Lâm Nhân Triệu cũng vậy, nhưng Lục Thất không quan tâm, hắn tiếp tục nói:
– Bổn quan là Trấn phủ sứ do triều đình sắc phong, nếu đã đến tây bộ rồi thì tự nhiên sẽ dốc toàn lực để phò tá Lưu thủ đại nhân, cố gắng hết sức để thu phục quốc bộ tây vực, nhưng thân lại là thuộc hạ, nếu như các tướng sĩ vẫn cứ hoài nghi quân lệnh và chiến lược của Lưu thủ đại nhân thì trận đánh này và chiến sự với Sở quốc sẽ không thể nào tiến hành được.

Mấy vị tướng quân đều nhíu mày lại, lắng nghe Lục Thất nói tiếp:
– Bổn quan là kẻ bề dưới, dĩ nhiên chấp nhận mệnh lệnh thống lĩnh quân đội của Lưu thủ đại nhân, các chư vị ở đây nếu như có ai cho rằng những thứ thuộc về quân lực chính là tài sản của cá nhân mình thì có thể kháng lệnh không cần tuân theo nhưng một khi đã rời khỏi đây thì bổn quan sẽ coi như là người đó phạm tội phản bội, ta sẽ viết thư gửi cho Binh bộ nghị tội.

– Hả! những lời này của Lục đại nhân thực sự là đã vi phạm chỉ ý của quốc vương bệ hạ, chúng tôi đây chỉ tuân theo mệnh lệnh của Nam Đô lưu thủ, mệnh lệnh của người khác, xin thứ cho tội không nghe theo.
Lục Thất vừa dứt lời thì có ngay một một vị tướng khác nói luôn, mặt hầm hầm sát khí.

Lục Thất nhìn chằm chằm vào vị tướng quân này, lạnh lùng trả lời:
– Bản quan phụng mệnh thống lĩnh đại quân đi đánh trận, ngài thân là chủ tướng của một quân, nếu như lúc lâm trận tham sống sợ chết, cự tuyệt xuất trận, căn cứ theo như quân pháp thời chiến, chỉ cần ngài rời khỏi đại sảnh này, rời khỏi tầm nhìn của Lưu thủ đại nhân chính là tội phản nghịch kháng lệnh, bản tướng quân có thể truy sát ngươi, xử theo quân pháp.

Lục Thất vừa dứt lời, không khí trong cả căn phòng tự nhiên trầm xuống, vị quan tướng kia biến sắc, lập tức ưỡn ngực ra oai:
– Bổn soái được bệ hạ đích thân sắc phong, ngài dám làm bậy!

Lục Thất khẽ nhếch mép, nhìn thẳng vào mắt người này, bình thản đáp lại:
– Làm bậy? Bản quan là dựa theo quân pháp hành động, ngài thân là một quân nhân, lúc có chiến tranh lại từ chối điều động quân lực, há chẳng phải là có ý đồ tạo phản hay sao, nếu như Lưu thủ đại nhân đã không thu quân lệnh quy thuộc, ngài dám bước ra khỏi đây, ta lập tức giết chết ngài, không tin, ngài có thể thử!

Sắc mặt của người này càng lúc càng khó coi, hai vị tướng quân đứng bên cạnh cũng chau mày nhăn mặt không biết nên làm thế nào? Bọn họ đều là người của kinh thành, đương nhiên là biết uy danh của Lục Thiên Phong- một người nổi tiếng là bá đạo, sát phạt không do dự. Chỉ là bọn họ không thể ngờ rằng, Lục Thiên Phong tỏ ra bá đạo, hống hách tại đây như vậy, hiện giờ cục diện lâm vào bế tắc, với thái độ của Lục Thiên Phong, nhất định hắn có can đảm giết người.

Chu Lệnh Vân nhìn Lục Thất mà trong lòng không khỏi lo sợ. Sự tích về Lục Thất, ông ta đã nghe qua nhiều lần rồi, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến lại càng khiến cho ông khiếp sợ. Nhưng điều khiến ông kinh hãi không phải là thái độ và lời nói hống hách bá đạo của Lục Thất mà chính là sự bá đạo trong suy nghĩ của hắn, đây là một kiểu khí chất đường hoàng, khí chất ngút trời nhưng vẫn trong khuôn khổ của pháp luật, không phải là hành vi bá đạo không giảng đạo lý của giang hồ.

Tràng diện rơi vào tình trạng bế tắc, Chu Lệnh Vân vẫn im lặng, ông ta đang vui sướng khi người khác gặp họa, hy vọng người khác kết thù, mà Lâm Nhân Triệu lại chau mày, đột nhiên Lục Thất thị uy tại đây khiến cho lão vô cũng bất ngờ, lão cho rằng, Lục Thất nói đến chuyện giết người ở đây là ám chỉ hành động ngoài quân đội, như bây giờ trước mặt lão , Lục Thất lại dám ngang nhiên tuyên bố như vậy, khiến cho người từng trải như Lâm Nhân Triệu cũng phải có một cảm giác bất an, lo sợ.

– Tốt, rất tốt! Thang tướng quân, nếu như ngài đã nghĩ như vậy thì ngài có thể viết thư trình lên triều đình phản bác lại. Hiện tại ngài không thể vi phạm quân pháp, chư vị, mau bái kiến Trấn phủ sứ.
Lâm Nhân Triệu tươi cười giảm không khí ngột ngạt trong căn phòng.

– Vâng, thuộc hạ sẽ viết thư phản bác lại.
Vị tướng quân kia lạnh lùng đáp lại.

Trên thực tế thì y rất sợ, bởi vì y cũng biết Lục Thiên Phong đúng là một kẻ to gan lớn mật, đã từng giết mệnh quan triều đình, y cũng nghe nói võ công của Lục Thiên Phong vô cùng lợi hại, nhưng điều khiến cho y cảm thấy e dè nhất chính là sự độc ác của Lục Thiên Phong. Y thực tâm rất muốn luận tội và giết chết Lục Thiên Phong.

Nếu như Lục Thiên Phong ra tay thì y căn bản không hi vọng người bên cạnh có thể ngăn cản hắn, còn bản thân y, võ công thì cũng bình thường, chỉ có điều là xuất thân cao quý, là cháu của Tả tướng Thang đại nhân nên trước mặt người khác luôn tỏ ra kiêu ngạo, những đồng nghiệp khác đều tỏ vẻ nhường nhịn y thậm chí có người con tỏ ra cung phụng y nữa, kết quả là hôm nay y gặp phải tấm bảng sắt Lục Thất.

Thang chủ soái và hai vị chủ soái khác đều không dám gây chuyện, đồng loạt bái kiến Trấn phủ sứ đại nhân, những tướng sĩ đằng sau không ai bảo ai tự nhiên làm theo. Chu Lệnh Vân trầm lặng không nói gì, ông đang nghĩ có nên dâng thư tố cáo tội trạng của Lục Thiên Phong hay không, đang do dự không biết làm thế nào, bởi cái chính là ông không biết Lục Thiên Phong có ấn tượng như nào đối với Lý quốc chủ, hơn nữa hắn còn là một vị quan kinh thành huân quý, là quận mã hoàng tộc.

– Chư vị, ta hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực đánh bại Sở quốc, nếu như trong trận chiến này chúng ta đánh thắng Sở quốc thì chúng ta sẽ không phải ở đây lo lắng liệu bản thân có phải chịu tội, trái lại chúng ta sẽ có được công danh và vinh quanh.
Sau khi nhận xong lễ của mọi người, Lục Thất bước lên trước dõng dạc tuyên bố.

Lâm Nhân Triệu quay đầu lại nhìn Chu Lệnh Vân, bình thản lên tiếng:
– Binh lực tam kỳ quân không đủ, bổn tướng quân sẽ lấy mộ binh Nhiêu Châu để bổ sung vào, Chu đại nhân cùng đi chứ?

– Không, ta còn phải đi tuần thành, đại nhân sẽ vất vả rồi!

Chu Lệnh Vân thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Lâm Nhân Triệu, nếu như ông đã không thể ngăn cản quy thuộc của kỳ quân thì dù có làm nền cũng không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa mộ binh Nhiêu Châu căn bản ông ta không để vào mắt, hiện giờ quân lương đang khó khăn, ông ta chỉ muốn khống chế tinh binh trong tay, muốn để Trấn Nam quân hiện có được ăn no mặc ấm, nếu như lại tiếp nhận thêm số mộ binh Nhiêu Châu thì chẳng phải là ông cũng phải gánh vác trách nhiệm, phát lương thực xuống cho đám mộ binh đó hay sao.

Chu Lệnh Vân vừa đi, Lâm Nhân Triệu liền gọi Quan Xung lên, đứng trước mặt mọi người dõng dạc tuyên bố:
– Quan tướng quân vốn là chủ soái của Ninh Quốc Quân, vì trên đường đi tiếp viện bị mấy vạn quân Tấn quốc phục kích, cho nên đã bị tổn thất một nửa quân lực. Quan tướng quân không dễ gì mới đến được tây bộ, bổn tướng quân muốn đề cử ngài ấy giữ chức chủ soái của 3 vạn quân, rồi lấy số mộ binh Nhiêu Châu để bổ sung vào, các vị thấy sao?

Chuyện của Quan Xung, tướng sĩ của thành Nam Đô ai ai cũng biết, họ còn biết cả chuyện vì sao mà Trấn Nam quân không chịu chấp nhận Quan Xung, một là Quan Xung đã bị mất đi một nửa binh lực, hai là Trấn Nam quân không hoan nghênh một người ngoại lai.

Chu Lệnh Vân đã mang tiếng tăm của quân Trấn Nam vang xa, nếu Quan Xung chỉ là một tướng soái bình thường thì có lẽ là ông ta sẽ chấp nhận, nhưng Quan Xung lại là mãnh tướng số 1 của Ninh Quốc quân chính điều này đã khiến cho Chu Lệnh Vân không bằng lòng cho Quan Xung gia nhập, bởi lòng quân rất dễ sùng bái những vị tướng giỏi, mà Chu Lệnh Vân đương nhiên là không hoan nghênh chuyện trong quân doanh tự nhiên lại có thêm một “mặt trời” còn tỏa sang hơn ông ta, là một dũng tướng thiện chiến, uy danh rất cao.

– Đại nhân, chúng thuộc hạ không có ý kiến gì.
Một vị tướng quân đứng lên phát biểu.

– Tốt, sau này Quan tướng quân sẽ thống lĩnh 3 nghìn quân, trở thành trung hộ quân của Trấn phủ sứ đại nhân.

Mấy vị tướng quân có chút ngạc nhiên, rồi không có kiến nghị gì thêm, chủ soái của ba nghìn quân, vậy là không thể quy về đội kỳ quân hoặc là sẽ là một đội quân độc lập, trở thành trung hộ quân cũng khá hợp lý.

– Quan tướng quân, sau này ngài sẽ là chủ soái trung hộ quân trực thuộc Trấn phủ sứ, ngài mau bái kiến Lục đại nhân đi.
Lâm nhân Triệu nhanh miệng dặn dò.

Quan Xung quay đầu về phía Lục Thất, cười khổ rồi cúi xuống , chào đúng theo nghi thức của quân đội:
– Thuộc hạ Quan Xung bái kiến đại nhân.

Lục Thất tươi cười, gật đầu đáp lại:
– Quan tướng quân miễn lễ.

Sau khi Quan Xung quay lưng lại, bước về phía sau lưng Lục Thất, y đã trở thành quan soái trung quân của Lục Thất, lúc này trong lòng y cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lúc đầu y dứt khoát rời bỏ Mục Châu, bây giờ lại trở thành thuộc hạ trực tiếp của Lục Thất, lẽ nào đây chính là định mệnh của y?

Kế tiếp Lâm Nhân Triệu và Lục Thất gần như sóng vai đi đến châu nha. Trên đường đi tâm trạng của Lâm Nhân Triệu rất vui, y cười nói:
– Miệng lưỡi của Lục đại nhân đúng là rất lợi hại, rất xứng đáng trở thành tướng quân của thiên binh vạn mã.

Lục Thất cười nhưng lại chuyển sang chủ đề khác:
– Đại nhân đã chuẩn bị những gì cho chuyện bổ sung quân lần này?

– Ngài muốn bổ sung như nào?
Lâm Nhân Triệu hỏi thẳng.

Lục Thất cười, nói chuyện với Lâm Nhân Triệu hắn cảm thấy cũng khá thoải mái, hắn cười và đáp lại:
– Một vạn mộ binh, thuộc hạ biết họ sẽ không tài nào sánh ngang với binh lính, nếu như phân vào các doanh thì sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của các huynh đệ, chi bằng chúng ta xây dựng một doanh mới, thuộc hạ kiến nghị đề cử Quan tướng quân làm tướng quân của doanh này, điều này sẽ có lợi ích cho việc thống lĩnh quân đội sau này.

Lâm Nhân Triệu gật đầu, cười nhạt đáp lại:
– May mà cái tên họ Chu kia không ở lại, nếu không thì bổn tướng quân sẽ không thể nào làm chủ được.

– Chu đại nhân, thuộc hạ từng nghe mọi người bình luận về ngài ấy, nghe nói năm đó Bệ hạ lệnh cho Chu đại nhân làm chủ trận chiến ở Tín Châu, nhưng Chu đại nhân lại không đồng ý, ngài ấy cho rằng bảo vệ Nam Đô quan trọng hơn, sau đó Bệ hạ đành phải cử Vương Văn Hòa đại nhân đi thay, nhưng sau khi Vương đại nhân thắng trận trở về thì Chu đại nhân lại tấu lên rất nhiều chứng cứ, tố cáo Vương đại nhân đã cấu kết với Vũ Văn gia và Vinh gia. Kết quả là Bệ hạ lại tin những điều này, ngay lập tức giáng chức Vương Đại nhân. Mà Vương đại nhân vì thế đã cáo bệnh từ quan. Sau này khi tây bộ xảy ra chiến sự, mặc dù bệ hạ đã xuống nước mời Vương đại nhân nhưng ngài ấy nhất quyết không đồng ý. Cho nên Bệ hạ không còn cách nào khác, đành phải cử ngài đi đảm nhiệm chiến sự lần này.
Lục Thất tự nhiên nói ra những lời này.