Quyển 2 - Chương 127: Tình nghĩa

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất kinh ngạc, một lát sau mới im lặng gật đầu, nghe Mạnh Thạch nói tiếp:
– Ngày mai ngươi tham gia diễn võ, cố gắng đừng lên sàn tranh phong, chỉ có điều nếu Vu Tướng quân mời ngươi, ngươi lại không được từ chối, chuyện gì cũng đều có điểm tốt, cũng sẽ kèm theo điều hại đấy.

– Thiên Phong nhớ kỹ.
Lục Thất thụ giáo đáp lại.

– Tốt lắm, ngươi viết một phong thư bảo thuộc quan của ngươi lập tức chạy về huyện Thạch Đại, dẫn binh dũng quân của ngươi tới đây.
Mạnh Thạch lại nói thêm.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
– Đại nhân muốn cho binh dũng quân tới đây?

– Đúng, ta không muốn chạy tới huyện Thạch Đại, tên Vương Trọng Lương ấy chẳng phải bị điều nhiệm làm Huyện thừa Vạn Niên sao, cứ để ông ta hôm tới chỉ huy thuộc hạ tới đón ta cùng đi nhậm chức, còn về việc tại sao tới đây, ta muốn mượn chút binh giáp của Vệ Quốc quân.
Mạnh Thạch mỉm cười nói.

Lục Thất giật mình, nghi vấn hỏi:
– Mượn binh giáp, Vu Tướng quân sẽ cho bên ngoài mượn sao? Đây là việc có tội đấy.

– Không sao, ta đã mượn được rồi.
Mạnh Thạch mỉm cười trả lời.

Lục Thất ngạc nhiên, kế đến gượng cười, hóa ra vị Mạnh Thạch đại nhân này thật sự đã nhớ đến binh dũng quân của hắn từ lâu, sau đó Lục Thất rời đi, tới doanh phòng căn dặn Quý Ngũ thúc, dẫn theo Lỗ Hải quay lại huyện Thạch Đại hành sự.

Sau bữa cơm chiều, đèn rực rỡ vừa mới lên, doanh phòng của Lục Thất bỗng xuất hiện một giáp sĩ xa lạ, nói Vu Tướng quân cho mời, Lục Thất đương nhiên không thể cự tuyệt, theo giáp sĩ tới quân phủ.

Vừa bước vào trong sảnh lúc trước, Lục Thất hơi giật mình, thấy trong sảnh chỉ có hai người, ngồi ở chính vị là Vu Tướng quân nho nhã, ngồi trên ghế khách là một người đàn ông mặc quân giáp Giáo úy, vị quân tướng đó có khuôn mặt cương nghị, vừa thấy Lục Thất đi vào đã đứng lên tỏ vẻ cung kính.

– Thuộc hạ bái kiến Tướng quân đại nhân.
Lục Thất bước tới, cung kính bái kiến theo nghi thức quân đội.

– Lục đại nhân về được đúng hẹn, bản quân rất vui, bản quân giới thiệu một chút, vị này là do ngươi tiến cử, Giáo úy Lý Xuyên.
Vu Tướng quân mỉm cười nói.

Lục Thất xoay người nhìn quân tướng, quân tướng lập tức cúi đầu chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
– Mạt tướng Lý Xuyên, bái kiến Đô Ngu hầu đại nhân.

Lục Thất vội giơ tay phải theo nghi thức xã giao, nói:
– Lý đại nhân khách sáo rồi.

– Các ngươi đều ngồi đi.
Vu Tướng quân thẳng thắn nói.

Lục Thất xoay người nhún lễ, sau đó đi sang ghế khách bên phải ngồi xuống, hắn vừa ngồi xuống, Lý Xuyên ở đối diện mới ngồi xuống theo, đôi mắt điềm đạm nhìn Lục Thất.

– Lục đại nhân, hiện giờ Lý Xuyên là chủ tướng một doanh của đoàn quân, sự đề bạt của ta, ngươi hài lòng không?
Vu Tướng quân hỏi thẳng Lục Thất.

Lục Thất kinh ngạc, hắn vốn chỉ xin thăng cho Lý Xuyên làm Đội trưởng, không ngờ lại đề bạt làm Chủ tướng một doanh, Chủ tướng một doanh của đoàn quân, còn gọi là Hữu vệ doanh, chức quan chủ tướng vệ doanh đa phần là Quả nghị đô úy, hơn nữa Chủ tướng của Hữu vệ doanh trên thực tế có quyền chỉ huy thứ tư trong đoàn quân, quan danh là Hữu quân Ngu hầu.

Lý Xuyên đúng là một bước lên trời, luận về quan chức thực quyền còn trên cả Lục Thất, Lục Thất cố nén chấn động trong lòng, chắp tay hành lễ với Vu Tướng quân, chân thành nói:
– Đại nhân, Thiên Phong vô cùng hài lòng.

Vu Tướng quân mỉm cười, quay đầu nói:
– Lý Xuyên, cảm ơn Lục Ngu hầu đi.

Lý Xuyên vội đứng dậy bước lên ba bước, người quỳ xuống một gối hành lễ, Lục Thất vội đứng lên đỡ lấy, vội la lên:
– Thúc thúc, không được.

Lý Xuyên ngẩng đầu nhìn Lục Thất, đôi mắt hổ thoáng ngấn nước, do dự một lát, gã khẽ nói:
– Ta thẹn với Lục đại ca.

Lục Thất lắc đầu, đáp lại:
– Lý thúc, chuyện năm đó Lục gia không thu thiệt gì cả, cha ta khi còn sống thật sự chỉ nhớ nhung tình nghĩa trước đây với Lý thúc, chưa bao giờ trách móc, ta nghe mẫu thân kể, cha ta lúc sinh thời cho rằng điều Lý thúc làm là chính xác, đổi lại là cha ta, cũng không muốn hủy hoại hạnh phúc của con gái.

Lý Xuyên rơi lệ, vẻ mặt áy náy lắc đầu, chợt trầm giọng nói:
– Ta thiếu nợ Lục đại ca, sẽ trả, sau này ngài đừng ghét bỏ.

Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn đáp:
– Lý thúc nói như vậy là khách khí rồi, người Lý thúc nên ân tạ chính là Vu Tướng quân.

Lý Xuyên gật đầu nói:
– Ân điển của Vu Tướng quân, ta chỉ có thể quên mình phục vụ.

Lục Thất mỉm cười, mời Lý Xuyên ngồi về ghế khách, sau đó hai người cùng nhìn Vu Tướng quân, Vu Tướng quân nhìn Lục Thất, cười nhạt nói:
– Lục Ngu hầu, ngày mai diễn võ, ta muốn hỏi một câu, Lục Ngu hầu tinh thông quân võ nào?

Lục Thất ngẩn ra, trả lời:
– Đại nhân, thuộc hạ không nên tham gia.

– Ngươi tham gia cũng không sao, Thái tử điện hạ bảo ngươi tới, hẳn là muốn để ngươi có chút tiếng tăm ở Ninh Quốc quân, bây giờ là loạn thế, có thể có một ngày, Thái tử điện hạ sẽ đích thân tới Ninh Quốc quân, chỉ huy Ninh Quốc quân đi ngăn địch cho đất nước ấy.
Vu Tướng quân nói không hề kiêng dè.

Lục Thất nghe xong, nghĩ một lát bèn nói:
– Đại nhân, thuộc hạ có kỹ thuật bắn tên tạm được.

Vu Tướng quân gật đầu, mỉm cười nói:
– Ngươi từng là thám mã Hưng Hóa quân, cưỡi ngựa chiến đấu cũng hẳn không yếu, ngày mai ta bảo một vị quan tướng gọi ngươi ra mã chiến, ngươi giỏi sử dụng binh khí gì?

Lục Thất nghe xong trong lòng cười gượng, hắn chỉ sợ nổi trội, nhưng yêu cầu của Vu Tướng quân, hắn không dám và cũng không tiện từ chối, chần chừ một chút, hắn thản nhiên đáp:
– Ta thích dùng thương lớn.

– Được, lát nữa ngươi và Giáp vệ tới kho trọng binh chọn một thanh thương lớn phù hợp.
Vu Tướng quân mỉm cười nói, Lục Thất đành gật đầu.

– Lục Ngu hầu đi Trì Châu, có thu hoạch gì không?
Vu Tướng quân bỗng chuyển đề tài.

– Cũng không có thu hoạch gì, chỉ là truyền chỉ bình thường thôi, sau đó rời đi luôn.
Lục Thất thuận miệng hồi đáp.

– Ồ, ngươi nói đi truyền chỉ, truyền thế nào?
Vu Tướng quân hứng thú hỏi.

Lục Thất kinh ngạc, kể quá trình truyền chỉ, Vu Tướng quân nghe xong mỉm cười, nói:
– Chẳng lẽ ngươi không biết, mật chỉ là để dụ mệnh sao? Không dùng lễ nghi tiếp thánh chỉ gì cả.

Lục Thất lập tức tỏ ý bất ngờ, kinh ngạc hỏi:
– Ý đại nhân là ta nên trực tiếp dâng lên sao?

Vu Tướng quân mỉm cười gật đầu, đáp:
– Nên trực tiếp đưa lên là được, trong trường hợp bình thường, do hạ quan thay mặt nhận chuyển đến tay Thứ sử, bởi vì ngươi đưa mật chỉ độc hành nên có khả năng tồn tại nguy cơ ám sát.

Lục Thất lập tức nhíu mày, hối hận nói:
– Nói như vậy, ta không biết lễ nghi nên đã đắc tội với Trì Châu Thứ sử.

– Không đắc tội, tên họ Mã ấy gian xảo nhất, sự thất lễ vội vã của ngươi trái lại sẽ là niềm hy vọng của gã, gã tôn kính cúi đầu tiếp nhận mật chỉ, để Đường Hoàng bệ hạ biết được sẽ chỉ càng thêm tín nhiệm cái lão gian nịnh đó.
Vu Tướng quân khinh thường lạnh lùng nói.

Lục Thất ngạc nhiên nhìn Vu Tướng quân, hạ giọng nói:
– Đại nhân, ngài có thành kiến rất sâu sắc với Mã đại nhân nhỉ.

– Ta có thành kiến rất sâu, Đường Hoàng bệ hạ bảo cái lão gian nịnh đó trấn thủ Trì Châu là quyết sách ngu xuẩn nhất, Trì Châu là nơi nào, đó là một trong những cửa đột phá để đại quân Chu quốc có thể tiến công, quân địa trọng đại như thế, không để cho quân thần tài năng trấn thủ, một khi quân Chu tới, lão gian nịnh đó sẽ chỉ đầu hàng hoặc chạy trốn, đó chính là một tên gian thần chỉ biết phỏng đoán ý bề trên.
Vu Tướng quân oán giận nói năng lỗ mãng.

Lục Thất chỉ biết gượng cười không nói gì, hắn chợt nhận ra, vị Vu Tướng quân này thoáng có gì đó giống với tính cách của Mạnh Thạch, đều là sự ngay thẳng phẫn tục có khí phách thư sinh, điều đó rất dễ rước họa.

Vu Tướng quân cũng cảm thấy thất lễ, nhìn Lục Thất mỉm cười, nói:
– Thiên Phong, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, sau này ngươi sẽ tận trung với Thái tử điện hạ sao?

Lục Thất ngẩn ra nhìn Vu Tướng quân, chỉ chần chừ một lát liền trả lời:
– Không, ta là quân thần Đường quốc, người nên trung thành chỉ có thể là Đường Hoàng bệ hạ, ta có thể làm việc cho Thái tử điện hạ, nhưng sẽ không làm một cách mù quáng.

Vu Tướng quân gật đầu, lại hỏi:
– Ngươi nghĩ quốc sách hiện hành của Đường quốc phù hợp với sự cai quản của Đường quốc không?

Lục Thất nghe xong gượng cười trong lòng, đây lại là một lương thần lo cho đất nước, đành phải dùng quan điểm đã nói trước đây để cùng nói chuyện quốc sự với Vu Tướng quân, tán gẫu hơn một giờ, trong lời nói, quann điểm của Vu Tướng quân nghiêng về cường quân, nhưng ông ta cho rằng, nguy cơ lớn nhất của Đường quốc hiện giờ là lòng tham và sự lục đục trong nội bộ quan lại.

*****

Cùng ngày, gần như cùng thời gian, trong hoàng cung Đường quốc vào đêm, Đường Hoàng tức giận mém chiết tử trong tay đi, khuôn mặt văn nhã trông toàn u ám căm hận.

– Coi Trẫm là người thế nào chứ? Giết người sao?
Đường Hoàng tức tối khiển trách.

Có thái giám vội nhặt chiết tử trên mặt đất, dâng lên cho Hạ đại nhân ở bên cạnh Đường Hoàng, Hạ đại nhân cầm lấy chiết tử, cung kính hỏi:
– Bệ hạ, chuyện gì lại chọc bệ hạ tức giận như thế?

– Ngươi xem đi.
Đường Hoàng tức giận nói