Quyển 3 - Chương 10: Yết kiến

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Căn nhà lớn như vậy vốn thuộc phủ Tiêu huyện Thạch Đại, giá trị không thể dưới 100000 lượng, lại do Tiêu phủ lão phu nhân huyện Thạch Đại làm chủ, tặng cho Tiểu Phức. Khi Tiểu Phức có được, trong nhà chỉ có 15 lão nô Tiêu phủ trông nom hộ.

Tiểu Phức và Đỗ Lan Nhi bước vào hiên nhà, liền nằm xuống giường. Trước khi Đỗ Lan Nhi tới giường, liền thân thiết hỏi:
– Điện hạ, người không sao chứ?

Tiểu Phức biểu lộ sự mệt mỏi, miễn cưỡng lắc đầu, nói nhỏ:
– Ta chỉ là mệt, quả thực rất mệt.

– Vậy điện hạ nghỉ ngơi đi.
Đỗ Lan Nhi dịu dàng nói.

– Không được, ta phải nhanh chóng viết tờ trình, sau đó gửi lên Binh bộ. Hôm nay gặp phải thích khách, là hung sự, nhưng cũng là một cơ hội. Ta muốn tranh thủ trước khi các quan nhậm chức, vì phụ huynh và bạn bè ngươi, mưu tính võ tán quan thân. Ta rất cần thân tín bảo vệ.
Tiểu Phức nói nhỏ.

– Điện hạ hôm nay muốn viết tấu trình binh bộ, liệu có gấp quá không? Có lẽ nên để ngày mai trình mới hợp với lý do vì hung sự mà yêu cầu thân cận.
Đỗ Lan Nhi nhẹ nhàng đề nghị.

Tiểu Phức im lặng một hồi, gật đầu nói:
– Cũng được, ta nghỉ một lát sẽ đi gặp những người phụ nữ của Tú trang. Họ có lẽ là tới rồi.

– Điện hạ, sao không cho Phò mã biết?
Đỗ Lan Nhi ôn tồn hỏi.

– Ta vốn là muốn hắn nổi giận, để ta có thể thành nhân duyên với hắn, cố gắng mọi chuyện, cuối cùng tên ngốc đó lại từ chối cầu hôn.
Tiểu Phức chua xót nói.

– Điện hạ, nô tỳ thấy đó lại là chuyện không trách Phò mã được, hơn nữa cũng đã chịu thiệt thòi vì sự từ chối của Phò mã rồi mới khiến cho Đường Hoàng bệ hạ trọng thưởng điện hạ. Huyện chủ sánh ngang với Công chúa, đó là sự khác biệt một trời một vực rồi.
Đỗ Lan Nhi dịu dàng đáp.

– Là sự khác biệt một trời một vực, nhưng cũng là nguy hiểm khôn cùng. Công chúa ta sau này uy quyền không thể có được, nguy hiểm lại có thể liên miên. Hôm nay thiệt thòi cho tên ngốc đó, ta vốn muốn cho hắn niềm vui bất ngờ, để hắn tới nhà này, sau đó mới cho hắn biết. Không ngờ, trên đường đi cùng hắn, đã khiến ta thoát khỏi cái chết.
Tiểu Phức nói nhỏ.

– Vậy vì sao điện hạ lại không cho biết? Bây giờ, điện hạ đang cần có Phò mã bảo vệ.
Đỗ Lan Nhi nhẹ nhàng đề nghị.

Tiểu Phức lắc đầu, nói nhỏ:
– Không cho hắn biết, ta muốn hắn tiếp tục yêu như vậy, để hắn từng chút từng chút thêm yêu mến ta hơn. Mọi người thường nói không có được nhau mới là nhớ nhau nhất.

Đỗ Lan Nhi cười thản nhiên, dịu dàng nói:
– Điện hạ nghỉ ngơi đi, nô tỳ tới nhà đường xem xem.

– Ngươi để Điệp Y tới bảo vệ ta.
Tiểu Phức nói nhỏ.

Đỗ Lan Nhi mỉm cười bước đi. Mặc dù Tiểu Phức mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại không thể ngủ được, trừng trừng nhìn nóc nhà, một lát mới nhỏ giọng nói:
– Tên ngốc, thử xem trong chuyện tình cảm ngươi nói xem có bước qua được ta không, ta sẽ làm khó những người phụ nữ đó.

Lát sau, một cung nữ bước vào thư hiên, lặng yên không một tiếng động tới trước giường, rất tự nhiên quay người ngồi xuống cạnh giường, nghiêng người xuống nhìn Tiểu Phức, dịu dàng nói:
– Nghe Lan Nhi nói, điện hạ gặp thích khách.

Tiểu Phức gật đầu, nói nhỏ:
– Nếu không đi cùng với Phò mã, thì không về nhà được nữa rồi.

Người cung nữ gật đầu, dịu dàng nói:
– Sau này, nô tỳ sẽ đi theo điện hạ.

Tiểu Phức gật đầu, nói nhỏ:
– Ta cũng muốn ngươi bảo vệ ta.

– Nô tỳ nguyện bảo vệ điện hạ. Nhưng, nô tỳ chỉ là thân hình nhanh nhẹn, không thể bảo vệ chu toàn cho điện hạ được.
Người cung nữ dịu dàng đáp.

– Ngươi có thể tận lực là được rồi. Tới đây, ta sẽ xin quan võ hộ vệ nhậm chức, những tên hộ vệ đó đã là quan chức thì có thể mặc giáp cầm vũ khí cưỡi ngựa bảo vệ. Thân phận hiện tại của bọn chúng là bình dân đi theo ta, không dám vi phạm pháp luật.
Tiểu Phức dịu dàng đáp.

Người cung nữ gật đầu nói:
– Những vị thiếp Tú trang của Phò mã đã tới rất lâu rồi. Nô tỳ để họ thoát y đứng chờ ở ngoài sân. Họ đều thuận theo bố trí.

Tiểu Phức im lặng, lát sau mới nói:
– Điệp Y, ngươi đi nói với Vân Nga và Băng Nhạn, để họ thoát y, đích thân làm mẫu ở sân dạy bước đi quyến rũ. Nếu họ tập được bước đi quyến rũ rồi thì đưa tới gặp ta.

– Điện hạ, nếu họ không muốn tuân theo thì làm thế nào?
Người cung nữ lo lăng nói.

– Không thuận theo, sau này ta sẽ để Phò mã đưa họ về huyện Thạch Đại. Phủ Công chúa sau này không thể dung nạp người trong cung trái lại lệnh ta. Ngươi cũng thế, nếu trái lại lệnh của ta, ngươi sẽ được tự do.
Tiểu Phức nhỏ giọng đáp, lời nói không hàm chứa được sự uy nghiêm trái quy tắc.

Người cung nữ nghe xong lại phản ứng bình tĩnh, cười nhìn Tiểu Phức, nói:
– Điện hạ là chính thê của Phò mã, cả đời này nô tỳ đều tôn sùng điện hạ, không thể vì cái gọi là tự do mà làm trái lệnh được.

Tiểu Phức dịu dàng cười, nói:
– Đi đi, hôm nay ta phải tiếp những người phụ nữ của Phò mã. Ta muốn các ngươi trở thành cung nhân quan phong, giúp ta chống lại thế lực xa lạ sau này. Ta không muốn cô lập không có sự giúp đỡ, trở thành một Công chúa búp bê trong phủ.

Người cung nữ nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên bước đi. Tiểu Phức quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt lộ rõ sự lo âu trong lòng. Nàng nhìn thấy khả năng khác của Điệp Y, vô cùng kinh ngạc, cũng đã ý thức được kết quả sẽ là thất vọng. Thái độ giữa Điệp Y và nàng, luôn hạn chế là nô tỳ. Nếu Điệp Y kiêu căng vô lễ, hôm nay xem như nàng đã cần tới sự bảo vệ của Điệp Y, cũng không thể để Điệp Y ở bên cạnh mình được nữa.

Lục Thất trong hoa viên không phải chờ đợi bao lâu, Kim Trúc liền dẫn theo Đỗ Lan Nhi tới trước mặt hắn. Vừa nhìn hắn đã thấy Đỗ Lan Nhi rất bình tĩnh, điều khiến hắn có chút lúng túng cũng vì vậy mà chiếm phân nửa.

– Đỗ tiểu thư, nàng tới ta rất vui. Nhưng chuyện giữa ta và nàng sau này không thể truyền ra ngoài được.
Lục Thất có chút không tự nhiên nói.

– Lục đại nhân yên tâm, nô tỳ càng không muốn đều nhiều người biết chuyện. Nô tỳ cảm ơn ân thành toàn của Lục đại nhân.
Đỗ Lan Nhi nhỏ giọng đáp.

Lục Thất im lặng gật đầu, Kim Trúc bên cạnh dịu dàng nói:
– Lão gia, hôm nay là nô tỳ lần đầu tiên hầu hạ người, đi thôi.

Lục Thất gật đầu, đã thấy Kim Trúc bước tới ôm lấy tay phải Đỗ Lan Nhi, cùng đi về phía hoa viên. Hắn lặng lẽ đi phía sau, nhìn theo hai người đẹp uyển chuyển trước mặt, trong lòng hắn thấy bình tĩnh lạ thường.

*************

Một giờ sau, một hàng ngọc nữ khỏa thân trắng ngần từ cửa mặt trăng phía sau nhà đường đi ra, từng người lắc eo đánh mông, chỉnh tề nện đùi ngọc, dáng vẻ của họ lúc bình tĩnh, lúc đờ đẫn, lúc e thẹn. Khỏa thân ban ngày như vậy, bước tới khu nhà giữa, đi vào thư hiên.

Tiểu Phức đã ngồi dậy, đã nghỉ được một chút, tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày này bỗng có sự biến đổi lớn của cơ thể, khiến cho khả năng chịu đựng tâm lý nàng gần như suy sụp rồi, đặc biệt là gặp phải thích khách, khiến cho nàng hoang mang vô cùng.

Điều khiến cho nàng vui là người đàn ông trong tim nàng đã kịp thời giúp nàng. Truyền tin kịp thời đó, tác dụng lớn nhất là cho người tâm phúc của nàng, khiến nàng không phải một mình đối mặt với sự biến đổi lớn, khiến nàng có thể bình tĩnh lại, thung dung ứng phó với sự phẫn nộ của phủ Ung Vương, và âm mưu của Đường Hoàng.

Tiểu Phức đã hoàn toàn hiểu được dụng tâm Đường Hoàng phong ban nàng làm Công chúa. Đương nhiên, nàng không muốn trở thành một nàng Công chúa hình nộm hữu danh vô thực. Nàng phải tranh thủ cơ hội với tài sản của nàng và Lục Thất, nắm quyền hợp lý hóa trong tay. Có lẽ, ngày mai ngôi nhà này hoàn toàn thuộc vệ nhà của nàng không lâu nữa, sẽ có hàng đống người lạ vào nhà. Nàng muốn đấu tranh cùng họ, cố gắng bảo vệ tuyệt đối 3 nhà sau.

Thấy một hàng người đẹp ngọc ngà đứng cách bên ngoài 2m, trong lòng Tiểu Phức ít nhiều cũng có chút chua xót. Nhưng chủ yếu là sự vui vẻ vốn có, đối với những người phụ nữ này mà nói, nàng chính là kẻ bề trên quản chính. Hôm nay, nàng thân là Công chúa, cũng cần có những người phụ nữ này trở thành tâm phúc.

– Nô tỳ khấu kiến Công chúa điện hạ.
Một hàng ngọc ngà quỳ xuống đất, dịu dàng tề lạy.

– Ngẩng đầu lên.
Tiểu Phức đáp lại, giọng nói toát lên sự uy nghiêm, những thân ngọc ngà đó quỳ thẳng lên, nhìn về phía Công chúa điện hạ trước mặt, là một người phụ nữ đẹp như tiên.

– Ngọc Trúc, ngươi tới phía trước bổn cung.
Tiểu Phức dịu dàng dặn dò, Ngọc Trúc hơi giật mình, im lặng phụng mệnh đứng lên, lắc eo bước đi quyến rũ bước tới.

Cho tới khi bước tới bắp chân Tiểu Phức Ngọc Trúc mới không thể không dừng lại. Tiểu Phức ngửa mặt lên nhìn kỹ Ngọc Trúc, dịu dàng nói:
– Quay người, khom lưng ôm chân, bổn cung muốn kiểm tra cơ thể ngươi.

Ngọc Trúc kính cẩn nghe theo, ngọc thể vừa quay ra ngoài, thân trên gập cong xuống sát với đùi ngọc, khiến cho chiếc mông đầy đặn trắng trẻo cong vút lên, đường khe mông tự nhiên lộ rõ ra.

Tiểu Phức khéo léo đưa tay phải ra sờ soạng giống như kiểm tra rất nghiêm túc, tiếp đến di chuyển tay lên nhẹ nhàng vỗ vào mông Ngọc Trúc, nhẹ nhàng nói:
– Rất tốt, trở về hàng đứng chờ đi.

Ngọc Trúc đứng thẳng người quyến rũ bước đi, tới giữa hàng. Ngọc Văn lại dặn dò thêm, dù Công chúa nói gì cũng đều phải nghe theo mới được, nếu không sau này sẽ bị mất đi danh phận của Phò mã.