Quyển 5 - Chương 30: Âm mưu

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Lục Thất rời khỏi hoàng cung, kiên nhẫn chờ Vân Cẩm Đông tới ở Thanh Phong Cư, đồng thời hắn cũng đã mời chưởng quỹ Dương Hồng thu thập cho hắn ít tài liệu địa lý nhân văn về Thạch Châu và các thông tin về nó. Dương Hồng chỉ biết Lục Thất thăng quan, nhưng không biết đã trở thành Phò mã Đại Chu. Ngày thái giám đó tới, chỉ là tuyên đọc thánh chí với Lục Thất.

Đối với yêu cầu của đông chủ, Dương Hồng đã huy động nhân lực đi làm. Bởi vì là có thù lao, cho nên mới được năm vị thương nhân thông thuộc tây bắc cùng Lục Thất giao lưu uống rượu. Lục Thất rất nhanh nhận được thông tin về Thạch Châu, hắn dựa vào thông tin bắt đầu trù bị.

Theo tin tức, Tấn Quốc Công là Lưu thủ Thái Nguyên phủ, quản lý phòng ngự quân sự dải tây bắc. Phạm vi quân quyền phòng ngự của ông ta có Thái Nguyên phủ, Thạch Châu, Phần Châu, Thấp Châu, Hiến Châu, Lam Châu, Liêu Châu, Long Châu, Bí Châu và Lộ Châu, có thể nói là thế lực cực lớn.

Nhưng Tấn Quốc Công chỉ là cai quản phòng ngự quân sự, về chính trị thì không can thiệp. Đó cũng là nguyên nhân chính Chu Hoàng đế có thể dễ dàng tha thứ 10 năm qua các châu tây bắc trừ Phủ Châu, Lân Châu và Đại Châu do Chiết Thị quân chính tự trị ra, các quan lại hành chính châu khác đều do triều đình Chu quốc miễn nhiệm. Cho nên, Tấn Quốc Công không coi là cát cứ độc lập.

Theo thông tin, Lục Thất thân là Thứ sử Thạch Châu, tiếp nhận chính trị Thạch Châu không khó lắm. Thứ sử Thạch Châu là triều đình Chu quốc bổ nhiệm, nên có thể tiếp nhận bình thường. Nhưng, phòng ngự quân sự Thạch Châu là do trấn quân của Tấn Quốc Công phái phụ trách. Nếu hắn dẫn quân đi, 8 phần Tấn Quốc Công sẽ điều trấn quân của Thạch Châu đi, bỏ mặc Thạch Châu không cần để ý gì.

Hành động dò đường trước của Chu Hoàng đế quả thực đã khiến Lục Thất rơi vào cảnh hai mặt thụ địch. Nếu Hạ quốc tấn công, Lục Thất thân là Tiết độ sứ Ly Thạch quân là có trách nhiệm giữ đất. Chu Hoàng đế chỉ nói nếu Tấn Quốc Công tập kích, hắn có thể lui quân. Tảng đá hắn nếu không thể giữ đất, 8 phần sẽ bị quăng xuống giếng.

Thân là Thứ sử Thạch Châu, đây có lẽ là một cơ hội, một cơ hội có thể xây dựng thế lực tây bắc, nên cố gắng nắm bắt, thành công sẽ có thể hình thành thế hô ứng chiến lược với quân Kinh Châu. Còn nếu thất bại, ha ha, hắn cùng lắm là chạy về Tấn quốc.

Lục Thất suy nghĩ một hồi, hắn viết thư thỉnh cầu Chu Hoàng đế, nói rõ không tin tưởng phòng thủ Thạch Châu, yêu cầu quân lực thân tín trợ trận, xin Chu Hoàng đế cho phép hắn điều năm trăm quân Hấp Châu tới làm thân vệ, danh nghĩa có thể là tăng cường vệ quân của Ngô Vương phủ. Như vậy mới có thể khiến cho Lý Quốc Chủ bỏ qua.

Trên thư gửi Binh bộ, hiện nay Lục Thất là Thứ sử Thạch Châu, cho nên quốc sự phải theo trình tự bình thường. Sau khi Binh bộ tiếp nhận thư của hắn, liền chuyển cho Xu Mật Viện. Xu Mật Viện thì quản lý nha môn quân chính, còn Chính sự đường quản lý nha môn dân chính. Thư của Lục Thất sau khi được Xu Mật Viện phê diệt, nếu lớn thì phải tới gặp vua bàn bạc, như Lục Thất xin điều năm trăm quân Hấp Châu làm thân vệ, đó là chuyện lớn.

Mới trình thư lên, Thanh Phong Cư bỗng có một người đẹp tới, chỉ đích danh muốn gặp Lục Thất. Chưởng quỹ liền thông báo dẫn kiến, Lục Thất nghe có chút bất ngờ, cùng Tiểu Điệp nghênh tiếp, vừa nhìn thấy không quen biết.

Người đẹp tới khoảng 20 tuổi, mi cong miệng nhỏ, khí chất nhu mỳ, ôm một bọc quần áo. Cô thấy Lục Thất đi ra, liền bước tới, có chút căng thẳng nói:
– Lục tướng quân, có thể vào phòng nói chuyện được không?

Lục Thất giật mình, bỗng nhớ ra đã từng gặp người đẹp này rồi, là khi thổi tiêu ở Noãn Đình, người đẹp này đứng cách 5, 6m phía sau Kỷ Vương. Hắn mỉm cười gật đầu, mời người đẹp vào phòng.

Vào phòng rồi, người đẹp liếc nhìn Tiểu Điệp, mới nhìn Lục Thất khẽ nói:
– Lục tướng quân, nô tỳ là cung nhân của Công chúa Vũ Vi, hôm đó đã cùng Công chúa nghe đại nhân thổi tiêu.

Lục Thất nghe xong thấy bất ngờ, liền nói:
– Ồ, nàng tới có chuyện sao?

– Công chúa nghe nói Lục tướng quân sắp phải tới Thạch Châu. Thạch Châu bên đó rất lạnh, cũng rất vất vả, Công chúa liền sai nô tỳ mang áo ấm tới, nô tỳ đi đây.
Cung nhân nói xong liền đưa bọc quần áo cho Lục Thất, quay người bước đi.

Lục Thất nhíu mày không đi tiễn. Tiểu Điệp bước lên cầm bọc áo, đặt xuống bàn mở ra, liền có mùi thơm quyến rũ tỏa ra. Trong bọc quần áo là một chiếc áo trấn thủ được làm rất đẹp. Tiểu Điệp lấy tờ giấy mở ra xem, lại là khúc nhạc, trên đầu viết bốn chữ thanh tú:
– Đại Giang Đông khứ.

– Muội muội ban hôn không tặng gì, đây là tỷ tỷ lại chủ động tặng tâm ý.
Tiểu Điệp nhẹ nhàng nói.

– Không cần để ý, nàng thu lại đi.
Lục Thất thản nhiên đáp lại.

– Chàng cũng nhẫn tâm, sao có thể coi thường tình ý này? Người ta tất là vì khúc nhạc của chàng mà động tâm xuân.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.

Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
– Không cần làm loạn, ta và hoàng tộc Chu quốc rất khó có thiện quả.

Tiểu Điệp vừa cười vội thu lại, Lục Thất lại nói:
– Ta đi Ngô Vương phủ một lát, nàng ở lại đây đi.

Tiểu Điệp gật đầu. Lục Thất quay người rời khỏi Thanh Phong Cư, tới Ngô Vương phủ gặp Thái tử Đường quốc. Hắn là có ý thể hiện mình cố tình, không phải là loại bám cành cây cao, quên đi thế lực tiểu nhân vốn có.

Hôm sau, Binh bộ trả lời thư của Lục Thất, phê chuẩn lý do Lục Thất lấy hộ vệ Ngô Vương phủ, từ Hấp Châu điều 500 quân tới Chu quốc nghe dùng. Lễ bộ cũng sẽ đưa sứ thần tới Đường quốc, nhân tiện điều quân can thiệp với Lục Thất.

Trên thư điều binh có thể được thông qua, trong dự liệu của Lục Thất triều đình Chu quốc đương nhiên là muốn thu được quân lực khả dụng. Năm trăm quân tới Chu quốc cũng không gây được họa, hơn nữa còn ở bên ngoài, còn có thể đi sâu vào thần phục của Đường quốc.

Lục Thất ban ra hai phần quân lệnh, một là giao quân lệnh điều quân cho Tiểu Điệp, hai là thông báo cho Tiêu Thị, nhanh chóng diệt trừ thế lực ẩn nấp của Lật đại nhân. Lục Thất hiểu, thân phận Tấn Vương của hắn sẽ có thể bị Chu quốc điều tra ra.

Sở dĩ bây giờ rất khó để lộ bí mật, một là thông tin bất tiện. Hai là tuổi tác của Tấn Vương Lục Bính thì mọi người đã biết ngoài 30 tuổi. Hơn nữa, xuất thân của Lục Thất quá bình thường. Ba là, thân là Tấn Vương đương nhiên sẽ là ở Tấn quốc, ai cũng không thể tin, Tấn Vương lại mạo hiểm ở nước khác làm hạ thần. Bốn là Tấn quốc mới lập, Chu quốc bí mật điều tra rất khó biết được thế lực quan lại của Tấn quốc. Năm là, cứ xem như đã biết được tin Tấn Vương là Lục Thiên Phong, khi còn chưa được xác nhận, mật thám thực sự không dám báo về triều đình Chu quốc, báo nhầm thì một là phạm tội vô năng.

Sau khi Lục Thất giải thích với Tiểu Điệp xong, tới Hấp Châu sẽ để năm trăm quân võ trang Thần Tí Nỏ. Ngoài ra còn chuẩn bị thêm ba trăm Thần Tí Nỏ tới, đó mới là nguyên nhân chính Lục Thất muốn điều quân từ Hấp Châu tới.

Chu quốc cũng có quân nỏ, nhưng uy lực và khả năng chịu đựng không bằng Thần Tí Nỏ kiểu mới của Tấn quốc. Lục Thất có năm trăm Thần Tí Nỏ binh, đủ khả năng đối phó với kỵ binh Hạ quốc. Trình độ bắn và độ chính xác của Thần Tí Nỏ vượt xa quân cung tam thạch, sẽ trở thành ác mộng của kỵ binh cơ động. Kỵ binh thường đều dùng quân cung một hai thạch. Bộ binh sẽ dùng trọng cung 3, 5 thạch.

Sau khi được phép điều binh, Lục Thất lại viết thư tới Đông Thiền tự Thọ Châu, xin thiền sư Khánh Thủy của Đông Thiền tự có thể theo hắn tới Bạch Mã tự Lạc Dương mới cao tăng ngộ phật.

Hóa ra trong tin của Lục Thất từ tây bắc, tây bắc và Hạ quốc cực kỳ sùng phật. Mặc dù phật lý và đông thổ phật tông có sự khác nhau, nhưng nhìn chung đều bắt nguồn từ Phật lý Thiên Trúc quốc tây phương. Theo lời của thương nhân, Lục Thất biết được Thạch Châu có một tòa An Quốc tự, được xây dựng vào năm Trinh Quán đời Đường. Ngôi chùa cổ đó bởi vì Chu quốc diệt phật, cũng đã bị phá nát rồi.

Lục Thất cảm thấy Chu quốc diệt phật ít nhiều đã tạo thành một trong những nguyên nhân Hạ quốc hùng mạnh. Chu quốc áp chế khả năng ảnh hưởng của phật giáo, tất nhiên sẽ khiến cho dân chúng tín phật chuyển sang Hạ quốc. Đạo trị quốc của Chu Hoàng đế quá thiên về thực tế, thiếu đi lung lạc lòng dân về mặt tinh thần.

Lục Thất tự thấy nếu muốn nhanh chóng lập được thế ở Thạch Châu, phải tranh thủ lòng người ở Hạ Quốc và Tấn Quốc Công, cho nên hắn muốn hưng phật. Bước này chính là để tăng nhân của Đông Thiền tự làm sứ giả tới Bạch Mã tự làm thân. Tiếp theo, Lục Thất sẽ xin mấy vị tăng nhân tới Thạch Châu ở An Quốc tự. Một khi hắn đã tới Thạch Châu, điều đầu tiên muốn làm chính là đại tu An Quốc tự. Còn về phần Chu Hoàng đế thấy thế nào, Lục Thất không quan tâm. Hắn là tới Thạch Châu xây dựng cơ nghiệp tây bắc, không phải nghĩ xem Chu Hoàng đế không vui.

Mười ngày sau, Vân Cẩm Đông dẫn theo mấy chục quan tướng tới tìm Lục Thất, vui vẻ bái kiến Lục Thất. Lục Thất đường đường chính chính nhận lễ, sau đó lại nhận bái kiến của các quan tướng. Vân Cẩm Đông lần lượt giới thiệu với Lục Thất, sau cùng quan tướng cấp cao uống rượu cùng Lục Thất, quan tướng cấp thấp thì tới phòng khác uống rượu. Tất cả do Lục Thất mời.

Những vị quan tướng này chính là tới Khai Phong phủ, cũng không dám vào Thanh Phong Cư này nhìn một cái, giờ lại có phúc được hưởng thụ một lần.

]