Quyển 3 - Chương 29: Mưu cầu thế lực bên ngoài

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất suy nghĩ một chút, cảm thấy nên để cho Quý Ngũ thúc, tuy nhiên Quý Ngũ thúc là tâm phúc mà hắn cực kỳ coi trọng, một khi nhậm chức Công Chúa Úy, khi làm việc có thể sẽ gặp nhiều điều bất tiện.

– Ta nghĩ là để cho Quý Ngũ thúc, có điều ta rất ỷ vào Quý Ngũ thúc làm việc, nếu thúc ấy nhậm chức Công Chúa Úy có thể sẽ gặp nhiều điều bất tiện trong lúc làm việc
Lục Thất trả lời.

– Quý Ngũ thúc?
Tiểu Phức nghi hoặc khẽ nói.

Lục Thất giải thích một hồi, Tiểu Phức nghe xong thì nhẹ nhàng mỉm cười nói:
– Chúng ta thiếu đúng là người trung thành như thế, Công Chúa Úy nên để cho Quý Ngũ thúc.

Lục Thất im lặng chưa đáp lại, suy nghĩ giây lát mới nói:
– Quý Ngũ thúc là người phụ tá trung thành nhất của ta, dù cho không cho quan chức lớn, thúc ấy cũng sẽ không sinh lòng oán hận. Nếu chúng ta đã tiếp nạp thuộc hạ của Chu đại ca, vậy thì tùy cơ ứng biến giao cho chức vụ Công Chúa Úy luôn. Ngày mai nếu trong số người tới có Lục sự quân tào, chúng ta sẽ trao cho người đó quan chức Công Chúa Úy, cũng nhằm để tiếp cận lòng người hơn.

Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
– Lục sự quân tào là một trong những quan tướng chủ chốt trong doanh quân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời khỏi chức vị.

Lục Thất mỉm cười, nói:
– Nếu là ta, tuyệt đối sẽ vứt bỏ chức vụ Lục sự quân tào, tình nguyện đến phủ Công chúa làm đầu lĩnh Dực Vệ. Ở trong quân, nếu không có mạng lưới quan hệ cường thế ủng hộ, thế nào cũng sẽ bị Chủ tướng tước đoạt quyền lực sở hữu. Một Lục sự quân tào không có quyền lực, chẳng khác nào một vật bài trí bị cao thấp trong quân khinh bỉ.

Tiểu Phức hiểu ra gật đầu, khẽ cười nói:
– Vậy chuyện này do huynh làm chủ đi.

Lục Thất hơi giật mình, trong lòng dâng lên xúc động, chăm chú nhìn Tiểu Phức. Hai gò má của Tiểu Phức nhuộm một lớp son nhàn nhạt khiến người ngất ngây, thần thái nàng hơi xấu hổ đưa mắt nhìn lại, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Huynh nhìn cái gì vậy.

Lục Thất cả kinh, loạn ý tan biến, do dự một chút mới hạ giọng nói:
– Tiểu Phức, nếu cô là Công chúa thì tốt rồi.

Khuôn mặt Tiểu Phức khẽ biến, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Lục Thất giây lát mới buông xuống ôn nhu nói:
– Huynh nói như vậy, nếu Công chúa biết được sẽ giận huynh đấy.

Lục Thất im lặng không nói gì, một lát sau hắn mới nói:
– Tiểu Phức, trong lòng ta vẫn luôn kềm nén khát vọng muốn tìm hiểu về cô, bây giờ ta chỉ muốn hỏi cô một câu, phu quân của cô ở phủ Ung Vương phủ làm chức quan gì?

– Chuyện nhà của ta không định cho huynh biết, để sau này rồi hãy nói có được không?
Tiểu Phức dịu dàng cự tuyệt.

Lục Thất với ánh mắt yên tĩnh gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
– Chúng ta nói chính sự đi, ta đã biết xuất thân của Vân Nga, dự định cho người đi Thường Châu giải quyết triệt để chuyện tình của Vân Nga.

Lục Thất ngây người, nhìn Tiểu Phức, nói:
– Chuyện tình của Vân Nga không cần gấp gáp, hiện giờ việc trước mắt cần phải chú tâm vào đó là việc của phủ Công chúa.

– Chuyện của Vân Nga không thể kéo dài, chúng ta phải tạo dựng một mối quan hệ bè phái với thân nhân của Vân Nga để thành lập một ngoại thế lực. Nếu thân nhân của Vân Nga có nhân tài có thể dùng được, chúng ta cần phải thu nạp làm quan viên của phủ Công chúa, vì mục tiêu tại Thường Châu gầy dựng một cơ sở cung ứng từ bên ngoài.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
– Thường Châu là nơi biên giới thường xuyên xảy ra chiến tranh, thì làm sao mưu cầu được một nơi cung ứng, chỉ sợ là chẳng trông cậy được gì, hơn nữa chúng ta cũng không có năng lực cầu được quan chức tại Thường Châu.

– Suy nghĩ của huynh quá hạn chế rồi, chính vì Thường Châu là nơi biên giới xảy ra chiến tranh, cho nên quan chức mới dễ dàng mưu cầu. Hơn nữa tại Thường Châu có một nhánh chính của Tiêu thị, bằng vào quan hệ thân cận của ta và huynh với Tiêu thị, sẽ có thể thu hẹp những cản trở trong mưu đồ đạt được thế lực quan lại của chúng ta.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất suy nghĩ chốc lát, lắc đầu nói:
– Khi Bệ hạ gặp ta, đã từng cảnh cáo ta không được phép hiệu lực cho La trưởng sử, ta đã đáp ứng Bệ hạ, chẳng qua ta có nói rằng La tam phu nhân có ân với ta, mai sau nếu La tam phu nhân có việc cầu ta bảo hộ, ta không thể cự tuyệt được, Bệ hạ mới miễn cưỡng đáp ứng đấy.

Khuôn mặt Tiểu Phức khẽ biến, cả kinh nói:
– Bệ hạ thật sự đã cảnh cáo huynh như vậy?

Lục Thất gật đầu, vẻ mặt Tiểu Phức trở nên trầm trọng, qua mấy giây, nàng dịu dàng nói:
– Chỉ sợ Bệ hạ đã có tâm tư giáng tội La trưởng sử rồi.

Lục Thất ngây người, hắn suy nghĩ một chút, nói:
– Tiểu Phức, việc này chúng ta không nên nhiều lời.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
– Ta hiểu, hiện giờ phủ Công chúa chỉ mới nhận được sự tín nhiệm của Bệ hạ, không nên gây thêm rắc rối, chúng ta càng phỏng đoán, trở nên cảnh giác La trưởng sử, ngược lại chỉ sợ sẽ hư chuyện.

Lục Thất gật đầu, trên thực tế hắn không có ấn tượng tốt với La trưởng sự, cũng không muốn bị liên lụy, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:
– Việc gây dựng cơ sở cung ứng bên ngoài tại Thường Châu, chúng ta sẽ không cầu đến La trưởng sử.

Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó gật gật đầu, Tiểu Phức lại nói:
– Sở dĩ ta coi trọng việc xây dựng thế lực tại Trường Châu, có một nửa nguyên nhân là Ngô Thành quân, ta nghe nói Bệ hạ có ý định lập Ngô Thành quân tại Thường Châu. Nếu Ngô Thành quân thật sự trú đóng ở Thường Châu, về sau chúng ta có thể hình thành một loại thế lực quân sự và chính sự hỗ trợ cho nhau.

Lục Thất nghe xong trong lòng kinh sợ giật nảy, hắn nhìn Tiểu Phức, nói:
– Lập Ngô Thành quân ở Thường Châu ư? Chẳng lẽ là lệnh cho Vũ Lâm Vệ hiện giờ, sau này đến Thường Châu trú đóng.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
– Ta cũng đoán là vậy.

Lục Thất gật gật đầu như thoáng chút suy nghĩ, đó đúng là thời cơ để đạt được một đại thế lực bên ngoài trên cả quân sự và chính trị. Trước kia hắn vì khả năng phải đi Thường Châu đóng quân nên đã cố gắng bày bố, để cho Hôi Ưng nhập vào thế lực đạo phỉ ở Thái Hồ, mục đích chính vì ngày sau có được quân lực mà hao tâm tổn trí xếp đặt quân cờ ẩn.

– Còn việc của Thanh Văn nữa, Thanh Văn là nữ nhi của Giang Âm Trương thị, ta định sẽ bí mật thành lập quan hệ giao hảo với Trương thị. Trương thị ở Thường Châu cũng có thế lực rất mạnh, như vậy, người của chúng ta ở Thường Châu có thể dưới sự chấp thuận ngầm của Tiêu thị và Trương thị, có được chỗ đứng.
Tiểu Phức dịu dàng nói ra ý tưởng.

Lục Thất kinh ngạc nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức thân là phận gái tuổi còn non trẻ, thế mà lại có được trí tuệ tung hoành. Một người thông hiểu mưu lược trên thực tế chính là trụ cột để làm đại sự.

Lục Thất cũng chỉ quái lạ liếc mắt nhìn một cái, liền gật đầu biểu thị sự đồng ý, nhưng rồi bỗng thoáng suy nghĩ, lại lắc đầu nói:
– Chúng ta không cần cho người đi liên lạc với Trương thị, sẽ dễ dàng làm lộ bí mật rước lấy tai họa, chờ tất cả có định số rồi, mới đi liên lạc cũng không muộn

Tiểu Phức gật đầu tiếp thu đề nghị, Lục Thất lại nói:
– Ta ở huyện Thạch Đại có một thị thiếp tên là Tiêu Hương Lan, có xuất thân bàng chi Thường Châu Tiêu thị, vốn chung chồng trước với Vân Nga, nếu cô lệnh người đi Thường Châu, có thể giả như quan hệ thân thích mà đi liên lạc.

Tiểu Phức im lặng gật đầu, lại ôn nhu hỏi:
– Huynh chắc là ưa thích có nhiều nữ nhân, thế nhưng vì sao lần trước ta an bài nhạc nô cho huynh, một người huynh cũng không tiếp nhận?

Lục Thất nhìn Tiểu Phức, hạ giọng nói:
– Nữ nhân của ta đã có rất nhiều rồi, ta không muốn rước thêm phiền não, con người ta đúng là thích sở hữu nhiều thị thiếp, nhưng điều kiện tiên quyết chính là thích thì mới có thể nạp cưới.

– Những nhạc nô này cũng không xấu xí, lần sau bọn họ hầu hạ huynh, huynh không nên cự tuyệt làm tổn thương các nàng.
Tiểu Phức ôn nhu nói.

Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
– Tiểu Phức, ta thật sự không muốn thêm nhiều phiền não.

– Có thêm phiền não huynh cũng phải bằng lòng, mười nhạc nô kia, huynh nhất định phải tiếp nhận.
Tiểu Phức hờn dỗi trách cứ bác bỏ, ngữ khí rất bất đắc dĩ.

Lục Thất ngây người nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức cúi đầu, hạ giọng nói:
– Những nhạc nô này là Bệ hạ ban cho phủ Công chúa, nhạc nô mà Bệ hạ ban tặng kỳ thực có thân phận cung nhân, không phải là nữ tì để sai sử tầm thường, huynh chỉ có thể tiếp nạp các nàng hầu hạ, không thể đem các nàng cho người khác.

Lục Thất ngẩn người, một lát sau mới kinh ngạc nói:
– Là cung nhân Bệ hạ ban tặng à?

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
– Bệ hạ ban cung nhân cho đại thần là một loại ban ân thể hiện sự tín nhiệm, đồng thời cũng là một phương pháp biến báo đào thải cung nhân lớn tuổi. Bệ hạ ở trong cung chỉ thích sủng hạnh Hoàng hậu và vài vị Hoàng phi, rất hiếm khi sủng hạnh cung nhân, hơn nữa Bệ hạ là một vị Hoàng đế có trái tim thương xót, cung nhân khi đã lớn tuổi, đa số có thể được thả ra khỏi cung.

Lục Thất gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
– Nhạc nô là Bệ hạ ban tặng, cho nên Công chúa mới có thể lệnh cho các nàng hầu hạ huynh, nếu huynh không chịu tiếp nhận sự hầu hạ của các nàng, lỡ như bị Bệ hạ biết được, có lẽ sẽ khiến cho Bệ hạ không hài lòng. Bệ hạ là một người rất dễ bị chút chuyện tình yêu nam nữ nhỏ nhặt ảnh hưởng, có thể bởi vì thế mà thay đổi cách nhìn đối với một người đấy.

Lục Thất gật đầu, thoáng chút suy nghĩ, nói:
– Tiểu Phức, ta tạ ơn Công chúa khoan dung, xin thay ta chuyển cáo lời này.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Phức dịu dàng nhìn Lục Thất, khẽ nói:
– Ta sẽ.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ chốc lát lại hỏi:
– Sau này thân phận của những nhạc nô này cũng vẫn là cung nhân hay sao?

– Cung nhân cũng phân thành ba cấp bậc, nhạc nô chỉ có thân phận cung nhân tam đẳng thấp nhất, về sau quy về dưới sự chưởng quản của Vân Nga. Vân Nga là cung nhân nhất đẳng, là nữ quan Ti nhạc, Ngọc Trúc cũng là cung nhân nhất đẳng, là nữ quan Ti lễ, Uyển Ngọc và Băng Nhi dưới Ngọc Trúc, là cung nhân nhị đẳng, cũng có nữ quan Ti danh, chẳng qua phải làm việc dưới quyền của cung nhân nhất đẳng.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
– Thanh Phù mà huynh mang về, Kim Trúc cũng có nói với ta, sau này nàng ấy sẽ là cung nhân nhị đẳng, làm việc dưới quyền Ngọc Trúc.