Quyển 2 - Chương 128: Con bướm của huyện Thạch Đại tỉnh rồi

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạ đại nhân cung kính gật đầu, mở sổ ra cầm xem, xem xong, kinh ngạc nói:
– Lục Thiên Phong cấu kết với quân địch Chu quốc, phục vào thế lực hương quan, mưu đồ làm loạn.

– Sổ là do Hình bộ trình lên, nói Tả Huyện úy Ngưu Huy của huyện Thạch Đại bắt được thám quan của Chu quốc, sau khi bí mật thẩm tra được biết Lục Thiên Phong cấu kết với quân địch Chu quốc, mưu đồ phục nhập vào thế lực hương quan, giờ quân địch phục nhập vào hương quan đã bị Ngưu Huyện úy đánh chết.

– Ngươi nói xem, đây là sổ thỉnh công với trẫm, hay là coi trẫm dễ bắt nạt, dùng trẫm làm dao giết người.
Đường Hoàng u ám nói ngập ngừng buồn bực.

Hạ đại nhân lắc đầu, khẽ đáp:
– Bệ hạ, Hình bộ trình lên cái này, hẳn là không biết Lục Thiên Phong đã vào gặp bệ hạ.

Đường Hoàng lặng im nhắm mắt, một lát sau mới mở mắt ra, thẫn thờ nói:
– Trẫm nhớ, đại án giết quan của huyện Thạch Đại, Vi Hạo đã bẩm báo qua, nói cách khác Ngưu Huyện úy của huyện Thạch Đại từng là gia nô của Triệu Thị lang.

– Bệ hạ, Tả Huyện úy Ngưu Huy của huyện Thạch Đại là do phủ Triệu Thị Lang thả ra ngoài.
Hạ đại nhân nhỏ giọng đáp lại.

Đường Hoàng im lặng, một lát sau mới lạnh nhạt nói:
– Ngươi đi nói cho Vi Hạo, trẫm muốn cái tên Ngưu Huyện úy là chủ mưu của hung án Huyện thừa, để Vi Hạo lập tức tới huyện Thạch Đại hình tra, hình tra xong chuyển cho chùa Đại Lý, sau đó trực tiếp đi Nhiêu Châu nhậm chức.

– Vâng, nô tài sáng mai sẽ đi.
Hạ đại nhân khẽ cung kính đáp.

Đường Hoàng lại trầm mặc, hồi lâu mới lạnh nhạt nói:
– Tả hữu Đô úy của Nhiêu Châu đều mang theo thuộc hạ dời tới Nhiêu Châu, đi Khang Hóa Quân làm doanh tướng, lại truyền mật chỉ đi Trì Châu, cho Mã Khanh mở rộng sáu doanh trại, thành một đoàn quân, ba chức Chủ soái, trẫm sẽ đảm nhiệm.

– Sáu trăm dặm khẩn cấp đi nói cho Mạnh Thạch, trẫm cho y tự chủ lựa chọn Hữu Đô úy của Nhiêu Châu và tướng quan thuộc hạ, ngươi cũng nói với Vi Hạo, trẫm bổ nhiệm Ôn Vũ mà y đã tiến cử làm Tả Đô úy Nhiêu Châu, tướng quan thuộc hạ do phủ vệ của chùa Đại Lý đảm nhiệm, cũng có thể là Lũng Tâm ở Nhiêu Châu đảm nhiệm.

– Sáu trăm dặm khẩn cấp, mang theo công thưởng hộ tống của Lục Thiên Phong, bậc quan nâng lên làm Chiêu võ Giáo úy, lệnh cho hắn lập tức quay về kinh, nhiệm vụ chính là tiêu diệt thổ phỉ.
Đường Hoàng tiếp tục phân phó một lượt.

Hạ đại đáp lại từng việc một, im lặng một lát, Đường Hoàng lại hỏi:
– Đại Ban, ngươi nói xem điều Tả Hữu Đô úy của Nhiêu Châu đi Khang Hóa quân, bọn họ cả gan dám từ chối không?

– Nô tài cảm thấy, bọn họ sẽ ám sát người thay thế, sau đó mượn cớ từ chối rời đi, nghịch thần ở phía tây có rất nhiều hạng người càn rỡ.
Hạ đại nhân cung kính đáp lại.

– Quan lại mà trẫm phái đi giữ chức ở phía tây đã chết rất nhiều, trong lòng trẫm thật sự không thể không lo.
Đường Hoàng bất đắc dĩ nói.

– Bệ hạ, nô tài cảm thấy, hai Đô úy bị điều đi đó, tốt nhất là tới Khang Hóa quân giữ chức Hành quân Tư mã, môt là thuộc loại thăng quan rời đi, để người khác không thể nói được gì, hai là Hành quân Tư mã mặc dù có thể trực thuộc một doanh, nhưng dù sao cách doanh tướng, sau này Mã đại nhân cũng dễ dùng cách điều chỉnh quân lực, tước bỏ hai Hành quân Tư mã đó.
Hạ đại nhân nhỏ giọng đề nghị.

Đường Hoàng gật đầu, lại nghĩ một chút, hỏi:
– Đại Ban, ngươi cho rằng sau khi diệt thổ phỉ, trẫm cho Lục Thiên Phong chức gì mới phù hợp?

– Bệ hạ đã quyết định rồi, tác thành lời thỉnh cầu của Huyện chủ Thạch Thiền.
Hạ đại nhân mỉm cười nói.

Đường Hoàng gật đầu, nói:
– Thạch Thiền cầu lên Tiêu phi, nói Ung Vương có ý liên hôn với cháu của Giang Âm Hầu, mà Thạch Thiền không muốn lại trở thành người phụ nữ liên hôn với thế gia, nó đã chọn trúng Lục Thiên Phong, nói Lục Thiên Phong ở huyện Thạch Đại từng cứu nó trong tay phi tặc, sau đó Lục Thiên Phong không rêu rao thỉnh công, cho nên Thạch Thiền vô cùng cảm ân, xin trẫm có thể ban thưởng hôn.

Hạ đại nhân gật đầu, khẽ nói:
– Nô tài cảm thấy nên tác thành, một là có thể làm cho thần dân tôn kính việc coi trọng thân tình của bệ hạ, hai là cũng miễn đi vọng tưởng của Ung Vương.

Đường Hoàng im lặng, một lát sau lạnh nhạt nói:
– Đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không nản lòng, nếu ông ta còn không biết chừng mực, trẫm chỉ có thể để ông ta thật sự đi sứ nước ngoài.

Hạ đại nhân gật đầu, lại nhỏ giọng nói:
– Bệ hạ, nếu Lục Thiên Phong làm con rể Ung Vương thì lại không được để hắn giữ quan chức quyền cao, nô tài nghĩ, có thể đề bạt hắn làm Thiên ngưu Vệ tướng quân là được rồi.

Đường Hoàng gật đầu, suy nghĩ một lát, đáp:
– Việc này không thể để cho người khác chê trách, sau khi Lục Thiên Phong trở về, ngươi hãy sai người đi cầu hôn, chờ hắn đồng ý, trẫm lại để triều thần làm mối ban thưởng hôn, chức quan sau này, trẫm tìm một võ chức Đông cung cho hắn, thật sự thuộc về Thái tử dùng đi.

– Vâng, nô tài nhớ kỹ.
Hại đại nhân cung kính trả lời.

*****

Ngày kế tiếp, trời tờ mờ sáng, Lục Thất đã đội mũ mặc giáp xong xuôi, hắn cầm đại thương trong tay trong doanh phòng, diễn võ ở biên độ nhỏ để cho độ thích ứng giữa đại thương và bản thân càng sâu hơn nữa, đại thương này làm bằng thép, nặng tới chín mươi chín cân, đối với Lục Thất bây giờ mà nói, có hơi nhẹ, tuy nhiên tốt hơn rất nhiều so với cái trước đây hắn đã dùng.

Lục Thất mười bảy tuổi nhập quân, khi đó hắn chỉ có thể mang theo trường đao, áo giáp và một con ngựa, tiểu binh không được phép sử dụng quân nhu ngoài chế thức, nhiều năm như vậy, vũ khí và ngựa đã thay rất nhiều lần, hơn nữa hắn là thám mã, tốt nhất dùng trường đao, hắn ở trong quân chưa bao giờ chuẩn bị sẵn binh khí nặng của mã chiến.

Ngĩ đến việc hôm nay có thể lên sân mã chiến, tâm trạng của Lục Phong khá hưng phấn, cũng hơi căng thẳng, không biết Vu Tướng quân sẽ sắp xếp quan tướng như thế nào đánh với hắn, khi hắn ở Hưng Hóa quân đã từng thấy điểm tướng giao đấu, khi diễn võ, quan tướng ra sân có thể điểm danh khiêu chiến.

Năm đó hắn cũng muốn tham gia diễn võ giao đấu, chỉ có điều bị Vương Dũng đè xuống, Vương Dũng nói với hắn, điểm tướng giao đấu có thể khiến hắn n ổi danh, nhưng cũng dễ đắc tội với người, trong tiền dề không có thượng quan ủng hộ, đừng tỏ ra nổi trội như thế, bởi vì nổi trội cũng không được đề bạt, trái lại sẽ kết thù gây ra trở ngại.

Nghe tiếng tù và vang lên, Lục Thất cầm đại thương bước ra khỏi doanh phòng, ngoài doanh phòng, mười thám vệ của hắn đã tập kết, những thuộc hạ khác vẫn là hộ vệ ở chỗ Mạnh Thạch.

Lục Thất mỉm cười liếc một cái, nói:
– Lý Võ, ngươi cầm đại thương hộ ta.

Lý Võ đáp lại bước tới cầm lấy đại thương, lấy thương xong bèn hỏi:
– Đại nhân, trong diễn võ, đại nhân có muốn tham gia không?

– Ta sẽ không chủ động tham gia, chỉ chuẩn bị thôi, nhỡ may có người gọi ta, ta đành phải xuất chiến, nếu từ chối xuất chiến thì ta và các ngươi sau này sẽ bị nhạo báng cả đời, quân nhân bị đánh bại không coi là sỉ nhục, mà lâm trận sợ chiến mới khiến người đời khinh bỉ.
Lục Thất giải thích một lát.

Đám thám vệ rối rít gật đầu, lúc này một gã giáp vệ bước tới, mời Lục Thất vào ghế ở đài điểm tướng, Lục Thất dẫn thuộc hạ đi theo, tới đài điểm tướng, Lục Thất một mình bước lên đài điểm tướng cao hai mét, trên đó chỉ có mười mấy gã giáp vệ đứngbảo vệ, ngoài ra là Tiết độ Phó sứ, Vu Tướng quân và các Giáo úy trung quân của mình.

Lục Thất cung kính hành lễ với Tiết độ Phó sứ và Vu Tướng quân, hai vị đại lão mỉm cười gật đầu hữu hảo, sau đó Tiết độ Phó sử đi ra phía trước đài điểm tướng, Lục Thất và Vu Tướng quân đi theo song song phía sau, ba người đứng thành hình tam giác ở phía trước đài điểm tướng, hai bên là quân kỳ tín.

Chuyện diễn võ đều do Tiết độ Phó sứ chủ trì, nếu còn Tiết độ sứ thì sẽ do Tiết độ sứ chủ trì, Vu Tướng quân ở Ninh Quốc quân chỉ nắm quyền điều binh, quyền huấn luyện binh đa phần là do Tiết độ Phó sứ quản lý.

Ví dụ lần này chia làm ba đoàn quân mới, Vu Tướng quân nói cũng không được, chỉ có đi đến thống nhất với Tiết độ Phó sứ mới được điều chỉnh cơ cấu quân lưc, nói thẳng ra là chia cắt quyền lợi, tất cả mọi người đều hài lòng chính là hợp lý hợp pháp.

Lục Thất đứng trên đài điểm tướng, liếc mắt nhìn mà trong lòng rung động, dưới đài điểm tướng, có đến vạn binh tướng xếp hàng ngay ngắn, từng phương trận nhỏ, đường hướng rõ ràng, đó đều là do các tướng sĩ tinh nhuệ của các đoàn quân và doanh quân tạo thành.

Lục Thất biết rằng lần diễn võ này phải thực hiện trong năm ngày, ngày đầu là tướng võ, chính là các tướng quan thống binh các quân tỉ võ, chia làm kỵ xạ và bộ xạ, bộ chiến và mã chiến, có thể rút thăm, cũng có thể trực tiếp điểm tướng, điểm tướng là có điềm tốt, người thắng sẽ được thăng bậc quan hoặc có bạc, cụ thể ban cho thế nào đương nhiên là do Tiết độ Phó sứ và Tiết độ sứ Hành quân Tư mã quyết định.

Tiếng tù và trầm nậng vang lên, sau đó là tiếng trống trận “tùng tùng” ầm vang, ở bên trái ngoài cùng sàn đầu võ có hai mươi tư vệ sĩ khôi ngô, đều nhịp tung dùi trống, gõ từng cái từng cái xuống mặt trống, phát ra tiếng rền vang chấn động cả người, kích động khí huyết sôi trào của các tướng sĩ.

Hồi trống dừng lại, cánh tay phải của Tiết độ Phó sứ chậm rãi giơ cao, bàn tay to lớn mạnh mẽ giơ lên kia đột nhiên siết thành nắm tay, có lực giống như nắm được một binh khí vô hình.

– Ôi! Ôi! Ôi!
Vạn tướng sĩ trên sàn đấu đột nhiên đồng loạt giơ binh đao, lên lên xuống xuống, phát ra tiếng hò hét rung trời, thanh thế to lớn xung thẳng trời cao.

Tiếng hò hét chìm xuống, cánh tay phải của Tiết độ Phó sứ hạ xuống, dang ngang cánh tay sang phải, lập tức quan tướng cưỡi ngựa trên sàn võ lao ra từng người, chồm sang bên phải, rất nhanh tạo thành một dòng nước lũ thiết kỵ, tiếng vó ngựa ầm vang.

Cùng với các thiết kỵ chạy vòng quanh sàn đấu, phương trận binh lính trong sàn võ cũng bắt đầu đi động biến hóa đội hình, bắt đầu hình thành võ trường do các tường người xếp thành, Lục Thất hiểu, cuộc diễn võ thật sự sắp bắt đầu.