Quyển 4 - Chương 113: Nói gạt

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiến vào huyện thành Kính, hai người vào quán rượu Lai Phúc, đặt một nhã gian, cùng ngồi xuống nói chuyện.

Tiểu nhị theo sau trước tiên đưa tới rượu và bốn món đồ ăn có sẵn. Lục Thất đứng dậy rót rượu cho Lâm Nhân Triệu, Lâm Nhân Triệu cũng không khách khí ngăn cản, thấy Lục Thất tự rót cho mình xong, ông ta nâng chén làm điệu bộ mời rồi há mồm uống cạn, Lục Thất cũng lặng lẽ uống cạn.

Buông chén, Lâm Nhân Triệu nhìn Lục Thất, hỏi:
– Ngươi cũng đi Kinh thành à?

Lục Thất gật đầu, nói:
– Vâng, trở về Giang Ninh thăm người thân, đại nhân quay về Giang Ninh làm gì vậy?

– Ta bị gọi về Kinh thành, rời chức đi nhậm chức Tiết Độ Sứ Kinh Khẩu quân.
Lâm Nhân Triệu đáp lại.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
– Điều đại nhân đi nhậm chức Tiết Độ Sứ Kinh Khẩu quân, vậy quân lực Trì Châu sẽ do người nào tiếp quản?

– Quy về dưới quyền Chu Lệnh Vân rồi, hiện giờ Chu Lệnh Vân là Đô Chỉ Huy Sứ Trì Châu, tiết chế toàn bộ quân lực Trì Châu.
Lâm Nhân Triệu bình thản nói.

Lục Thất cau mày nói:
– Vì sao ta không biết tin này?

– Ngươi thuộc Ninh Quốc quân, đương nhiên sẽ không được biết sớm tin tức này, huống chi đây là mật chỉ đưa tới Trì Châu.
Lâm Nhân Triệu bình thản trả lời.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Đại nhân vốn có kinh nghiệm trấn thủ Kinh Khẩu, lần này triều đình đã chỉ định đúng người rồi.

Lâm Nhân Triệu im lặng. Lục Thất đứng dậy rót rượu cho ông ta, sau đó mới ngồi xuống tự rót cho mình. Lâm Nhân Triệu lại bình thản nói:
– Kỳ thực, ta không muốn rời khỏi Trì Châu, từng dâng thư thỉnh cầu Bệ hạ, thừa dịp nền móng Vũ Văn thị chưa được ổn định, tăng binh lực phản công phản tặc, kết quả ta vẫn bị điều đi khỏi Trì Châu.

Lục Thất bình tĩnh lắng nghe, nói:
– Đại nhân không nên trực tiếp dâng thư.

Lâm Nhân Triệu im lặng gật đầu, nâng chén uống một ngụm, buông bát xuống rồi hỏi:
– Ta vẫn khó hiểu, nếu ngươi đã không đầu phục Tấn quốc, cũng không chiếm cứ Thường Châu, vậy tại sao phải làm việc không hợp khuôn phép?

– Trong mắt của đại nhân chỉ có Quốc chủ bệ hạ, hành vi của ta đương nhiên là không hợp khuôn phép rồi.
Lục Thất thản nhiên đáp lại.

Lâm Nhân Triệu ngây người nhìn Lục Thất, nhìn giây lát mới nói:
– Ngươi là vì Thái tử điện hạ ư?

Lục Thất cười cười nói:
– Trong triều đình có rất nhiều việc phân không rõ đúng sai. Khi ta đến kinh thành, đầu tiên là nhập vào thế lực của phủ Ung Vương, đáng tiếc cho đến nay ta vẫn chưa một lần gặp mặt Ung Vương. Tiếp đó ta lại được Thái tử điện hạ ban cho chức vị Thiên Ngưu Vệ, trở thành Đô Ngu Hầu của Ninh Quốc quân, mà Vu tướng quân trên thực tế cũng ủng hộ Thái tử, cho nên cất nhắc ta.

– Nhưng ngươi là con rể của Ung Vương.
Lâm Nhân Triệu nói.

– Đúng vậy, nhưng nhân duyên của ta và Quận chúa là do Tiêu phi nương nương thúc đẩy, còn Bệ hạ thì vì đối phó Thường Châu Trương thị, cùng với tìm cách giải quyết vấn đề bạc nuôi quân, cho nên tứ phong Ngô Thành công chúa. Đại nhân có biết vì sao Quận chúa muốn kết thành nhân duyên với ta hay không?
Lục Thất cười nhạt nói.

Lâm Nhân Triệu im lặng bình tĩnh nhìn hắn, Lục Thất cười nhạt nói:
– Có lẽ đại nhân cho rằng là vì kết thành thế lực bè đảng, nhưng căn bản không phải. Lúc đầu ta ở Kinh thành, chẳng qua chỉ là một võ quan có xuất thân tầm thường mà thôi, lúc đó ta vào được mắt các quý nhân, đáng giá cho các vị cao cao tại thượng muốn kết giao hay sao?

Lâm Nhân Triệu ồ một tiếng, Lục Thất cầm chén uống một ngụm, buông chén lại nói tiếp:
– Nhân duyên của ta với Quận chúa, là khi ta còn ở huyện Thạch Đại từng giải cứu Quận chúa thoát khỏi phỉ tặc, nhưng khi đó ta vốn không biết người mình cứu là Quận chúa, mãi cho đến khi Công chúa cầu Tiêu phi nương nương thành toàn, ta trở thành Ngô Thành phò mã, nhưng vẫn mơ màng không biết ra sao.

Lâm Nhân Triệu kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại Lâm Nhân Triệu, lạnh nhạt nói:
– Đại nhân lúc này đã hiểu ra chưa, Lục Thiên Phong ta có thể như ngày hôm nay, không phải là nhờ Bệ hạ chiếu cố, mà là do Thái tử điện hạ và Tiêu phi nương nương ban ân. Bệ hạ đối đãi với Lục Thiên Phong ta, chẳng những chưa từng thật lòng ban ân, ngược lại còn năm lần bảy lượt chèn ép, mà ta vốn không có được sự độ lượng của đại nhân, cho nên mới làm một số chuyện đại nhân không vừa mắt.

Lâm Nhân Triệu nhíu mày, bỗng giơ tay cầm chén uống một ngụm. Lục Thất cũng lấy rượu uống, lại nói:
– Tình thế Thường Châu tốt dường nào? Có phủ Công chúa kềm chế Trương thị, mà Trương thị bị kềm chế giống như phủ Công chúa đều là bên ủng hộ Thái tử điện hạ, chỉ là đáng tiếc, trạng thái kềm chế ở Thường Châu vẫn bị Bệ hạ phá hủy, khó trách có người nói Bệ hạ là vị vua nhân ái thích trợ giúp kẻ đối địch.

Lâm Nhân Triệu nhíu mày im lặng, đối với lời nói của Lục Thất từ chối cho ý kiến. Lục Thất cũng không phải muốn du thuyết lập công cho nên không quan tâm ý kiến của Lâm Nhân Triệu, mà là tận lực nói gạt Lâm Nhân Triệu, khiến Lâm Nhân Triệu nghĩ rằng hắn hiệu lực cho Thái tử Đường quốc. Nói thật lòng, hắn rất e ngại và kiêng kị Lâm Nhân Triệu, chỉ muốn một chưởng đánh chết cho xong, có điều Lâm Nhân Triệu mà chết đi sẽ gây bất lợi cho hành trình tới Giang Ninh của hắn. Hơn nữa, hắn cũng không nắm chắc có thể giết chết Lâm Nhân Triệu.

– Hiện giờ phản tặc Vũ Văn thị bất cứ lúc nào cũng có khả năng đột kích Trì Châu, ngươi không nên rời khỏi Hấp Châu.
Lâm Nhân Triệu chợt mở miệng chuyển đề tài, rõ ràng không hề có ý đối địch với Lục Thất.

– Ta ở bên ngoài đã lâu rồi, cần phải trở về khấu đầu thỉnh an mẫu thân. Ta cũng không giấu giếm đại nhân, ta trở về Giang Ninh thăm thân cũng là vì tự bảo vệ mình. Bệ hạ luôn nghi kỵ võ tướng, ta ở bên ngoài quá lâu rất dễ bị người dèm pha hãm hại. Chu Lệnh Vân đã từng mật cáo Vương Văn Hòa đại nhân, ta không thể không phòng.
Lục Thất thẳng thắn đáp lại.

Lâm Nhân Triệu gật gật đầu, Lục Thất nhấp một hớp rượu, mỉm cười nói:
– Đại nhân từng chinh chiến ở Giang Hoài, chúng ta nói về chiến sự đi.

Lâm Nhân Triệu ngẩn ra, kinh ngạc nói:
– Ngươi có hứng thú với chiến sự Giang Hoài sao?

– Ta là quân tướng, dĩ nhiên là cảm thấy hứng thú với quân sự, nếu không bàn về quân sự, ta với đại nhân khó có đề tài gì chung để trò chuyện đấy.
Lục Thất cười khẽ nói.

Lâm Nhân Triệu gật đầu, cầm chén uống một ngụm, buông chén nói:
– Trong số những người trẻ tuổi mà ta từng gặp qua, ngươi là một tướng tài kiêu hùng am hiểu về mưu lược nhất, bất luận là trị quân hay xuất chiến đều có thể thượng binh phạt mưu, rất thông hiểu về đạo vận thế.

– Đại nhân cũng là một tướng tài kiêu hùng, chỉ là so với Vương Văn Hòa đại nhân, khuyết thiếu hùng tâm và cái nhìn xa rộng, không bao dung được toàn bộ cơ sở có thể đạt tới thắng lợi.
Lục Thất bình thản nói.

Lâm Nhân Triệu ngẩn ra, suy nghĩ một chút gật đầu, nói:
– Quân lược của ta theo khuynh hướng bảo thủ, cho nên mới dẫn tới thất bại ở Tây bộ.

Lục Thất im lặng, Lâm Nhân Triệu cười cười, lại nói:
– Có lẽ ngươi sẽ thắc mắc, vì sao ta không hợp binh trước tiên giải quyết Sở quân ở Hồng Châu.

– Ta đúng là rất nghi hoặc.
Lục Thất đáp lại.

– Không cho ngươi tới hợp binh có ba nguyên nhân, một là ta hy vọng Sở quốc và Tấn quốc sẽ nảy sinh chiến tranh; hai là nếu ngươi tới hợp binh sẽ phải chịu sự tiết chế của Chu Lệnh Vân, Chu Lệnh Vân là Giám quân, y có quyền can thiệp phân chia hết quân quyền của ngươi; ba là ta không ngờ đã đưa tới Vũ Văn thị tạo phản, mười tám vạn đại quân nếu xuất phát tới Hồng Châu, thì chẳng khác nào là cho Vũ Văn thị lợi dụng. Ta sớm biết trong quân Ngạc Châu đã bị Vũ Văn thị sắp xếp rất nhiều nội ứng, có điều ta thật không ngờ, Lưu Hồng Hiên lại chính là nội ứng của Vũ Văn thị.
Lâm Nhân Triệu thản nhiên giải thích.

Lục Thất ồ một tiếng, lại nghe Lâm Nhân Triệu nói:
– Còn có, ta cũng thật không ngờ Kinh Châu sẽ xuất tới mười vạn Sở quân, khiến cho Vũ Văn thị không thể không phản. Khi đó, ta tưởng Sở quốc đã đoạt đi Kinh Châu, tuy nhiên sau đó Sở quốc đại bại, ta mới hiểu ra đó hẳn là quân lực của Tấn quốc, bởi vậy ta mới hoài nghi ngươi giúp tay cho Tấn quốc chiếm cứ Kinh Châu.

Lục Thất cười khổ, nói:
– Ta đúng là làm không công cho Tấn quốc, thật không ngờ Tấn quốc lại đột nhiên xuất binh đánh vào Sở quốc.

Lâm Nhân Triệu im lặng, Lục Thất nâng chén uống môt ngụm rượu, hắn biết Lâm Nhân Triệu vẫn còn hoài nghi hắn. Dù sao hắn đã từng chia binh tiến vào Cát Châu, rồi chuyển chiến tới Hành Châu, còn lệnh cho Ngạc Châu quân tiến quân đến Vĩnh Châu. Tuy nhiên bởi vì Vũ Văn thị thành lập Ngụy quốc, khiến cho Lâm Nhân Triệu sắp tới không cách nào do thám được chân tướng của đại chiến phát sinh tại Hành Châu, thậm chí không biết cả trận ác chiến của hơn mười vạn đại quân xảy ra tại Hành Châu. Bây giờ Lâm Nhân Triệu bị điều chức khỏi Trì Châu, thì càng khó biết được toàn bộ chân tướng chiến sự.

– Kết quả của chiến sự Tây bộ, bên được lợi lớn nhất chính là Tấn quốc.
Lâm Nhân Triệu chợt bình thản nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
– Tấn quốc mượn cơ hội đã chiếm cứ hơn phân nửa lãnh thổ của Sở quốc.

– Nếu là ngươi, ngươi sẽ bố cục chiến lực phản công thế nào, là tiến công Vũ Văn thị, hay là tiến công Tấn quốc?
Lâm Nhân Triệu đề xuất vấn đề.

– Nếu là ta, ta sẽ tiến công Tấn quốc, có thể từ khu vực phòng tuyến Ninh Quốc đột kích Mục Châu hoặc Cù Châu.
Lục Thất không chút do dự đáp lại.

– Tại sao phải tiến công Tấn quốc, mà không phải là Vũ Văn thị?
Lâm Nhân Triệu hỏi.

– Bởi vì chiến tuyến của Tấn quốc quá dài, trong một thời gian ngắn rất khó thuần phục lòng người, nếu bị đại bại tại Mục Châu, sẽ dẫn phát tạo phản theo phản ứng dây chuyền. Việt quốc sẽ phản kích, thế lực còn sót lại của Sở quốc cũng sẽ tạo phản, thậm chí tướng soái thống quân của Tấn quốc cũng sẽ tạo phản cát cứ, còn Vũ Văn thị thì sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lục Thất thản nhiên trả lời.

Lâm Nhân Triệu gật đầu, Lục Thất lại nói:
– Tuy nhiên Đường quốc muốn tấn công Tấn quốc cần phải có lý do chính đáng, bằng không một khi xuất binh sẽ gánh chịu khả năng thất lợi. Chủ yếu nhất là Bệ hạ, Bệ hạ có lẽ sẽ không cho đại nhân lĩnh quân đột kích Tấn quốc, còn nếu để cho tướng soái bình thường lĩnh binh, không bằng phòng thủ còn hơn.

– Ngươi cũng nhìn ra được, hiện giờ Tấn quốc là một con rắn lớn bị bội thực, mỗi khớp xương đều tồn tại khả năng bị đứt đoạn, chỉ cần đánh một đòn nặng vào eo ếch, sẽ có thể khiến cho Tấn quốc lâm vào nguy cơ sụp đổ loạn trong giặc ngoài, đáng tiếc triều đình không chịu tiếp nhận ý kiến của ta.
Lâm Nhân Triệu thản nhiên nói.

Lục Thất thầm kinh hãi, nói:
– Hóa ra đại nhân đã dâng thư đột kích Tấn quốc.

– Đúng là có dâng thư đề cập qua.
Lâm Nhân Triệu bình thản trả lời.