Quyển 4 - Chương 7: Kế hoạch

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Theo căn cứ, trong mười vạn quân đã có bốn vạn là quân coi giữ Gia Hưng, thời gian dài như vậy, chắc sẽ có ba bốn vạn quân lực tây bộ được điều tới. Thêm nữa là Hàng Châu còn có ba vạn quân kinh thành, Chu quốc lại vận chuyển thuyền đến chi viện thêm ba vạn nữa, thậm chí Việt quốc còn một lần nữa chơi “Kế không thành ”, bí mật điều động ba bốn vạn Y Cẩm quân đến Gia Hưng tham chiến, có lẽ sẽ lợi dụng đường thuỷ từ Thái Hồ tấn công Ngô huyện.

Trương Hồng Ba kiến nghị, một là muốn Lục Thất ngay lập tức viết mật thư cho Dương Côn, bảo Dương Côn tăng cường tuần tra, theo dõi sát những Y Cẩm quân, khiến bọn chúng không dám chơi “Kế không thành’. Hai là lập tức giải quyết phỉ Thái Hồ, sự tồn tại của chúng không chỉ khống chế Tô Châu có thể dùng quân lực mà cũng là một đường vận chuyển tấn công theo đường thuỷ của Việt quốc.

Lục Thất tiếp thu những kiến nghị đó, trước tiên viết một bức mật thư cho Dương Côn, mật thư lại để sau khi Tiểu Thanh ghi nhớ kỹ thì đốt đi, để Tiểu Thanh đến Mao Sơn tìm Quý Ngũ thúc, hai người cùng đến tìm Dương Côn. Khi tìm thấy thì Tiểu Thanh phải tự xưng là người của Dương gia, Lục Thất nhất định phải thận trọng hành sự, tuyệt đối không được để Dương Côn gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

Còn chuyện phỉ Thái Hồ, Lục Thất vốn định gác lại mấy ngày, đợi lúc thu được thuyền thì sẽ từ sông Ngô Tùng ngược vào Thái Hồ, sau đó vận chuyển trọng binh đến tiêu diệt phỉ Thái Hồ luôn một mẻ.

Ý tưởng chiến lược dụ Chu quân của Lục Thất là do thiếu thuyền mà thành. Thuyền của Giang Âm quân đã đi buôn bán xa, hơn nữa cũng không dễ mượn đến vậy. Lý do là sau khi Tô Châu thay đổi, vì những chuyện chia lợi ích mà thủy Giang Âm quân rất không hài lòng, chỉ có điều không nói nên lời.

Mặc dù những chuyện sau này đều do Tân Cầm Nhi làm chủ nhưng Lục Thất cũng vốn không muốn cắt huyện Thái Thương cho thuỷ quân Giang Âm tự trị. Tô Châu nhất định phải dưới sự thống trị chỉnh thể của hắn, không được xuất hiện tình thế chia cắt nào. Ngay cả Trương Hồng Ba là Đông Hải hầu nhưng cũng không phải là người có quân chính của huyện Đông Hải.

Phát hiện thấy những hành động bất thường của Giang Đô quân Chu quốc khiến Lục Thất buộc phải chuyển hướng đến phỉ Thái Hồ. Hắn hiểu rằng lý do Chu quốc và Việt quốc kéo dài thời gian chưa tấn công Tô Châu rất đơn giản, Chu quốc và Việt quốc cần đi sứ , đặc biệt là Chu quốc, dùng đại quân tất nhiên phải có sự cho phép của Hoàng đế Chu quốc.

Đại quân Chu quốc nhúng tay vào khiến cho việc giải quyết phỉ Thái Hồ sau trở thành hậu hoạ lớn. Một lý do khác mà Lục Thất vốn không nóng lòng giải quyết phỉ Thái Hồ đó là đợi tin tức của Hôi Ưng. Hôi Ưng nhận lệnh đến đầu quân làm phỉ Thái Hồ, đến nay vẫn không có tin tức gì. Nếu như có thể mở ra lỗ hổng trong nội bộ phỉ Thái Hồ thì việc tiêu diệt bọn phỉ đó sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Sau một phen lựa chọn, Lục Thất quyết định tự mình đến gặp Hôi Ưng, đồng thời cũng quyết định tấn công mạnh Động Đình Tây Sơn, nhất định phải nhổ được cái đinh này trước khi đại quân Việt quốc tấn công.

Lục Thất căn dặn Tân Cầm Nhi, phối hợp với Chu Vũ xây dựng chế độ Vũ Dương quân phủ. Hắn nói đi xem đóng quân ở bê bờ Thái Hồ, sau đó dẫn trăm Hổ Khâu Vệ rời khỏi thành Ngô huyện, trên đường đến đóng quân tại trấn Quang Phúc, xuất quân lệnh tìm chủ soái của Thanh Phổ quân, Cổ Lãng quân và Tư Mã hành quân đến.

Chủ soái hai quân nhận được lệnh của Quy Đức tướng quân vội cùng Tư mã hành quân dẫn cận vệ đến gặp Lục Thất. Sau khi gặp Lục Thất ở một quán trọ, miệng xưng cung kính bái kiến chủ thượng, Lục Thất bảo bốn tướng soái ngồi trong sảnh.

– Ta gọi các ngươi đến gặp không phải là muốn dò xét quân vụ mà muốn nhanh chóng giải quyết phỉ Thái Hồ ở Động Đình Tây Sơn.
Lục Thất nói thẳng vào ý đồ đến của mình.

Bốn vị tướng soái nghe xong cảm thấy bất ngờ. Bọn họ tưởng rằng Lục Thất đến tuần quân, Vương Khải Đông của Thanh Phổ quân đứng dậy thi lễ nói:
– Chủ thượng! Theo như vi thần được biết, muốn giải quyết phỉ Thái Hồ ở Động Đình Tây Sơn trong thời gian ngắn thì chỉ e là không dễ. Chúng ta không thể dùng thuỷ quân chính quy, chiến thuyền sử dụng hiện nay đều quá nhỏ, vào hồ chỉ bị thiệt.

– Nếu vận binh qua đêm có được không? Ta muốn nói, vòng qua phía tây của Động Đình Tây Sơn, đổ bộ tấn công.
Lục Thất hỏi.

– Chỉ sợ không thành, ngay cả ban đêm cũng rất khó tiếp cận Động Đình Tây Sơn, mà thuyền hiện có của chúng ta một lần nhiều nhất có thể tải tám trăm người.
Vương Khải Đông đáp.

– Sở dĩ ta không đến quân đội gặp các ngươi chính là có một kế hoạch. Ta muốn đột nhập vào Động Đình Tây Sơn, sau đó sẽ làm nội ứng trong đó, mở một lỗ hổng, sau đó trú đóng ở đó chờ chi viện.
Lục Thất bình thản nói.

Bốn tướng soái đều kinh sợ, chủ soái Cổ Lãng quân Hoàng Chiêu kinh ngạc:
– Chủ thượng không nên mạo hiểm!

– Đúng vậy! Làm sao chủ thượng có thể đi mạo hiểm được, chuyện nội ứng là chức trách của đám thuộc hạ.
Vương Khải Đông cũng nghiêm mặt nói.

Lục Thất cười, nói:
– Chỉ có ta đi mới thích hợp. Không giấu gì các ngươi, trong trận chiến Thường Châu ta đã sắp xếp người đột nhập vào phỉ Thái Hồ. Chỉ có ta đi mới có thể để người lẻn vào đó tin tưởng.

Vẻ mặt bốn tướng soái ngạc nhiên, trong trận chiến Thường Châu đã sai người trà trộn vào phỉ Thái Hồ, những tưởng bố trí lúc đó là quá sớm. Nhưng bây giờ mới thấy đó là biểu hiện của tầm nhìn chiến lược lâu dài.

– Chủ thượng! Cứ coi như phỉ Thái Hồ đã có nội ứng, thần cũng cảm thấy không đáng để chủ thượng đi mạo hiểm. Thần nghĩ, không cần đến ba tháng, chúng ta đã có thể có thuyền lớn để dùng.
Vương Khởi Đông bác bỏ.

Lục Thất mỉm cười, nói:
– Ta vốn không nóng vội, muốn mượn dùng thuyền của thuỷ Giang Âm quân, nhưng không kịp nữa rồi. Việt quốc đang tập kết đại quân để phản công Tô Châu, hơn nữa phản công của Việt quốc có thể nhận được ba vạn quân chi viện từ Chu quốc.

– Á!
Bốn tướng soái biến sắc, Tư mã hành quân của Cổ Lãng quân Đồng Thành kinh ngạc:
– Chu quốc và Việt quốc có liên quân sao?

– Có thể là liên quân, thám báo Trung phủ dũng của Thường Châu phụng mệnh giám sát động tĩnh của Chu quốc. Ở Kinh Khẩu phát hiện thuỷ quân Giang Đô của Chu quốc không đóng ở nơi dừng chân, quân Giang Đô vẫn luôn giằng co với Trấn Hải quân của Đường quốc. Đến nay chơi ‘Kế không thành’ vậy chiến thuyền với quân lực có thể đi đâu? Không thể điều đi tấn công Yên quốc được.
Lục Thất bình thản nói.

Bốn tướng soái vẻ mặt ngưng trọng, Hoàng Chiêu mở miệng nói:
– Chủ thượng! Giang Đô quân chơi “không thành quân”, lẽ nào Chu quốc không sợ Trấn Hải quân thừa cơ tấn công Dương Châu sao?

– Trấn Hải quân biết Giang Đô quân không ở đối diện, cũng không dám tự động xuất quân, có lẽ sẽ xin chỉ thị của Đường Hoàng. Còn Đường Hoàng vẫn luôn e ngại sẽ nảy sinh chiến trận với Đường quốc, vì vậy cứ coi như Dương Châu không có binh thì ông ta cũng không dám hành động theo cảm tính.
Lục Thất thản nhiên trả lời.

Bốn tướng soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
– Các ngươi không cần lo Chu quốc sẽ tham chiến, quân lực của Chu quốc ở Giang Bắc rất thiếu, hơn nữa số lượng vận chuyển binh vượt sông trong một lần cũng có hạn. Ta đã điều chỉnh cục diện quân lực, sẽ tập trung trọng binh ở trung bộ Tô Châu, xây dựng chế độ Vũ Dương quân phủ chủ trì phòng ngự Đại Giang. Đại soái của Vũ Dương quân phủ là đại huynh Chu Vũ của ta. Đến nay, Trung phủ dũng Thường Châu đang lặng lẽ xuất phát đến Tô Châu, với mong muốn để Tô Châu sẽ có quân lực hùng mạnh nhất.

– Chủ thượng còn xây dựng chế độ Vũ Dương quân phủ sao?
Vương Khải Đông kinh ngạc nói.

– Ừm! Hồng Ba đại huynh cũng tán thành rồi. Phòng ngự Đại Giang cũng cần điều động chỉnh thể, nhưng Vũ Dương quân phủ tương đương với phó soái, quyền tiết chế thấp hơn Vân Huy quân phủ, còn Vũ Dương quân phủ chỉ có thể tồn tại âm thầm. Hiện nay ta và Chu Vũ huynh đều không thể lộ diện, chúng ta vẫn không thể hình thành trạng thái đối địch với Đường quốc.
Lục Thất giải thích.

Bốn tướng soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
– Chuyện giải quyết phỉ Thái Hồ cứ quyết định vậy đi! Sau khi các ngươi quay về, lựa chọn tinh binh chuẩn bị qua hồ, đêm hôm sau sẽ xuất phát vòng qua phía tây của Động Đình Tây Sơn. Chỉ cần từ xa nhìn thấy nó có gì khác thường, ví dụ như có ánh lửa hoặc sát khí thì lập tức đến tiếp ứng.

– Rõ!
Bốn tướng soái đứng dậy chào theo nghi thức quân đội cung kính nghe theo.