Quyển 2 - Chương 117: Lời của mẫu tử

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất im lặng, một lát sau rồi mới lên tiếng:
– Chuyện năm đó, nếu mẫu thân nhận Tiểu Điệp về Lục gia nuôi dưỡng, thì chưa chắc đã là một chuyện tốt với Lục gia, bởi nếu làm không tốt, gia đình mình rất có thể bị định tội.

Vẻ mặt Lục mẫu hiện lên nỗi khổ tâm, dường như những ký ức như đang ùa về, phải mất một lúc sau bà mới có thể nói tiếp:
– Tiểu Thất, Hoàng đế rất độc ác và vô tình, tướng quân đi đánh trận có lúc thắng lúc bại, mẫu thân đã từng nghe phụ thân con nói: chuyện thất bại ở Thọ Châu năm đó, lý do cơ bản chính là do Bệ hạ tạo thành, là do sự nghi ngờ của Bệ hạ, Người đã cố ý gây ra những bất hòa trong quân doanh, không những khiến cho quân đội không thể hùng mạnh mà còn tạo thành một bộ máy kiềm chế lẫn nhau, sau này ở chốn quan trường, con tuyệt đối không được chết vì tận trung với Bệ hạ, những tướng lĩnh tận trung với Bệ hạ thử hỏi có bao nhiêu người có được kết quả tốt.

Lục Thất ngạc nhiên nhìn mẫu thân, gật đầu với người rồi nói:
– Mẫu thân xin người hãy yên tâm, con sẽ cẩn thận khi hành sự.

Lục mẫu lặng lẽ gật đầu, cảm xúc nặng nề. Trong lòng Lục Thất có chút áy náy, vì vậy hắn vội vàng lảng sang một số chuyện khác mình gặp ở kinh thành.

Lục mẫu nghe xong, cười cười nhìn Lục Thất, giọng đầy oán trách:
– Con đó, ở kinh thành nạp nhiều thê thiếp như vậy, sau này biết nói sao với Vận Nhi đây.

Ánh mắt của Lục Thất thoáng chút bối rối:
– Mẫu thân, hôm qua con trở về huyện Thạch Đại chủ yếu là muốn liên lạc lại với Vương chủ bộ, đến nửa đêm thì con đến gặp Vận Nhi, đương nhiên là Vận Nhi cũng đã biết hết tất cả mọi chuyện của con ở kinh thành, nàng ấy cũng đã hiểu cho con.

Lục mẫu nghe xong lắc đầu, nhẹ nhàng trách móc:
– Vận Nhi không thể nào hoàn toàn hiểu cho con, chỉ là nó sợ con không vui. Vận Nhi xuất thân bần hàn, nó không dám giận hờn với con. Nhớ năm đó mẫu thận giận phụ thân con cũng chỉ vì phụ thận con tự ý nạp Lý Vân Nhi, mẫu thân là con nhà quyền quý làm sao có thể để phụ thân con tùy ý nạp thiếp cơ chứ.

Lục Thất im lặng lắng nghe, đúng là hắn cảm thấy có lỗi với Tân Vận Nhi, lại nghe Lục mẫu nói:
– Vận Nhi là một người vợ tốt, sau này con nhất định phải đối sử tốt với nó.

– Mẫu thân, con nhớ rồi.
Lục Thất gật đầu đáp lại.

Dừng lại một lát, hắn nói tiếp:
– Mẫu thân, Quý ngũ thúc đã là cấp dưới của con, đang đứng ở bên ngoài. Thúc thúc còn nói với con là có chuyện muốn nói với người.

Lục mẫu gật đầu, giọng đầy thương cảm:
– Quý Ngũ là một nam tử hán trọng nghĩa khí. Năm đó, mẫu thân vì Lục gia, mà không thể không hi sinh chú ấy, để chú ấy phải mang cái danh bất nghĩa, mẫu thân cũng rất muốn gặp lại chú ấy.

Lục Thất gật đầu, rồi đột nhiên hắn chợt nhớ tới Lý Xuyên của Ninh quốc quân, hắn vội quay sang hỏi mẫu thân:
– Mẫu thân, Lý Xuyên kia là người đáng tin chứ? Con cũng giúp ông ta đấy.

Lục mẫu trầm ngâm chốc lát rồi mới lên tiếng:
– Năm đó, quan hệ của Lý Xuyên và phụ thân con rất tốt, sau khi phụ thân con cưới ta, thì từng bước thăng quan tiến chức duy chỉ có Lý Xuyên cứ mãi dậm chân tại chỗ. Còn nhớ năm đó, phụ thân con đã từng có ý giúp ông ấy nhưng phụ thân con chỉ là đội trưởng Nha quân hữu vệ doanh, mà tướng sĩ Nha quân đều có hoàn cảnh như vậy, phụ thân con hoàn toàn không có khả năng giúp Lý Xuyên trở thành giáo úy đội trưởng. Sự hoán đổi của năm đó là do phụ thân con tự nguyện, do ông ấy yêu cầu trước, sau khi gia đình mình chuyển đến huyện Thạch Đại thì hai người mất liên lạc, rồi có một ngày Lý Xuyên đã đến nhà mình, nhưng là để từ hôn, còn phụ thân con không ngần ngại đồng ý luôn.

Lục Thất “ồ” lên một tiếng rồi lại chăm chú lắng nghe mẫu thân:
– Lý Xuyên là một người đáng tin, bởi năm đó, ông ấy cơ bản không cần phải từ hôn, và lần hoán đổi đó, ông ấy đã không đến, rồi đột nhiên từ hôn, điều này đã chứng tỏ bản tính của Lý Xuyên, ông ấy vẫn còn nhớ đến tình nghĩa giữa ông ấy và phụ thân con.

Lục Thất gật đầu, trong lòng hắn đã thoải mái hơn nhiều, trên đời này chẳng có ai lại đồng ý giúp kẻ thù của mình cả, cái gọi là khoan dung độ lượng chỉ thuộc về thánh nhân mà thôi.

Đột nhiên, hắn nhớ ra một chuyện, do dự một lúc hắn mới dám hỏi:
– Mẫu thân, người còn nhớ, hồi con còn nhỏ, con hay hỏi người về chuyện của ông ngoại, nghe xong thì cả mẫu thân và phụ thân đều tức giận, và cấm con sau ngày không được hỏi nữa.

Lục mẫu ngạc nhiên nhìn hắn, sau khoảng thời gian suy tư, bà mới lên tiếng:
– Tiểu Thất, mẫu thân không nói cho con biết là vì muốn tốt cho con. Ông ngoại của con, sau trận chiến ở Thọ Châu năm đó, ông đã mang tàn quân đầu hàng Chu quốc.

Nghe xong thì Lục Thất bàng hoàng, ông ngoại hắn đã đầu hàng Chu Quốc, chuyện này chính là một cú sốc quá lớn đối với hắn.

Lục mẫu nói tiếp:
– Năm đó, số quân lính Đường quốc đầu hàng Chu Quốc rất nhiều, cả khu vực Giang Hoài cũng có rất nhiều quan lính đầu hàng Chu quốc, nhưng phụ thân con lại không đồng ý, một mực dẫn số tàn binh còn lại đến huyện Thạch Đại, sau đó triều đình chỉ trách tội những vị tướng quân quan trọng, phụ thân con tuy đã tàn tật nhưng vẫn chủ động xin được đến Giang Nam, về sau triều đình vẫn tiếp tục không truy tội, bởi lúc đó triều đình không dám luận tội lôi kéo.

Càng nghe Lục Thất càng thêm lo lắng, một khi Bệ hạ biết được chuyện ông ngoại hắn đầu hàng Chu quốc, Người sẽ giáng tội lên đầu hắn, làm quan dưới thời nhà đường, có nên sớm từ bỏ một số thứ ?

– Tiểu Thất, con đang nghĩ gì vậy
Lục mẫu ân cần hỏi hắn.

Lục Thất do dự một lúc rồi mới trả lời:
– Mẫu thân, con đang nghĩ, ông ngoại ở Chu qốc, nếu như con tiếp tục làm quan chỉ sợ là sẽ gặp họa, con nghĩ, chi bằng sớm ngày con rời xa Đường quốc.

Sau giây phút suy tư, Lục mẫu đáp lại:
– Mẫu thân nghe nói, ông ngoại con đã bị hoàng đế Chu quốc giết hại.

A! lục Thất bàng hoàng hét lên, còn Lục mẫu thì thở dài một tiếng, chán nản nói tiếp:
– Nghe nói, sau khi ông ngoại con đầu hàng không lâu thì bị hoàng đế Chu quốc giết hại với tội danh tạo phản.

Lục Thất vần còn chưa hết bàng hoàng, mẫu thân hắn cũng vậy, phải mất một lúc bà nói có thể nói tiếp:
– Tiểu Thất, chính vì vậy mà chúng ta không cần phải chạy trốn, nếu như ông ngoại con vẫn còn ở Chu quốc thì người đã sớm cử người đến gặp ta rồi, nhiều năm như vậy, ông ngoại con chắc chắn là đã qua đời rồi.

Lục Thất gật đầu an ủi bà, trong lòng hắn chợt có cảm giác muốn từ bỏ tất cả, ông ngoại hắn bị Hoàng đế Chu quốc giết hại, đối với hắn, đây không phải là một tin xấu, Đường hoàng đã biết rồi nên cũng sẽ không hoài nghi sau này hắn sẽ đầu hàng Chu quốc.

– Mẫu thân, người có thể nói cho con biết tên của ông ngoại được không?
Lục Thất e dè hỏi.

– Ông ngoại con tên là Lỗ Minh Đạt, năm đó ông là chủ soái thống lĩnh hai vạn quân, còn phụ thân con vốn là thân vệ của người, sau đó thì làm lên chức đội trưởng, tiếp đến là chức thân quân đội trưởng giáo úy, không lâu sau phụ thân con bị điều đến Thọ Châu, quy về dưới trướng của trung lang quân Lâm đại nhân. Lâm đại nhân rất quý mến phụ thân con, hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau, Lâm đại nhân là một tướng quân khiêm tốn, nhưng đáng tiếc…
Lục mẫu thương cảm kể lại.

Lục Thất gật đầu thông cảm, thật ra lý do hắn nhắc tới ông ngoại là vì hắn đang từng bước tiến đến chức quan cấp cao trong quân đội, tâm tình đã thay đổi, từ việc chỉ muốn an phận làm một vị quan nhỏ thay đổi thành âm mưu muốn trở thành một vị quan lớn. Hắn không biết tự bao giờ, bản thân hắn đã hài lòng với việc mưu cầu vinh hoa phú quý, chuyển sang mưu cầu quyền lực, bởi vì hắn đã sớm trở thành một vị quan có quyền thế.

– Tiểu Thất, thực ra phụ thân con còn có một người bạn tốt trong quân đội, tên là Vân Cẩm Đông, vốn là một đội phó cấp dưới của phụ thân con nhưng bây giờ ông ấy đang ở đâu, ta cũng không biết nữa.

Lục Thất ngẩn người ra, cố gắng ghi nhớ cái tên Vân Cẩm Đông rồi tiếp tục nghe mẫu thân nói tiếp:
– Tiểu Thất, nếu như đêm nay con không đi thì hãy ra ngoài sắp xếp một chút cho đám thuộc hạ, là một vị tướng quân, không thể thua thuộc hạ chỉ vì những tiểu tiết.

Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại. Hắn vừa bước ra ngoài thì đã nhìn thấy Diêu Tùng đã đứng sẵn ở trong sân, hắn bước tới đồng thời Diêu Tùng cũng tiến lên hai bước, hành lễ theo nghi thức quân đội:
– Hồi đại nhân, người ngài muốn gặp đang đứng ở bên ngoài.

Lục Thất gật đầu, hạ lệnh:
– Ngươi ra đánh hắn 10 gậy rồi thả hắn đi. Nhớ lấy, chỉ cần làm hắn bị thương ngoài da là được.

Diêu Tùng đồng ý không một chút do dự, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Lục Thất quay sang cười nói với những người còn lại:
– Các huynh đệ đã vất vả theo ta, đêm hôm nay ta muốn ở lại đây một đêm, các huynh đệ có thể ra ngoài thành vui chơi một chút, sáng mai phải quay lại đây nhanh nhất có thể.

Đám thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau, Quý Ngũ thúc chợt lên tiếng:
– Ý của đại nhân, thuộc hạ đã hiểu, chúng ta hãy đi đến Tứ Hương nghỉ ngơi, sớm mai hãy quay về.

Quý Ngũ thúc là đội trưởng Tham vệ, lời của ông đại diện cho tất cả các huynh đệ khác cho nên sau đó các huynh đệ liền cảm ơn hắn theo nghi thức quân đội. Bên ngoài truyền đến những tiếng kêu gào thảm thiết, Lục Thất khẽ cười bước vào sảnh chính.

Một lúc sau, đột nhiên có một vị võ quan chạy đến tìm hắn. Sau khi nghe xong báo cáo, Lục Thất liền bước ra ngoài, vừa gặp người này hắn liền bị bất ngờ, hắn không biết vị tướng quân này nhưng hình như đã gặp ở đâu đó, từng đi theo thứ sử Trì Châu.

– Lục đại nhân, thứ sử đại nhân sai tôi đến báo cáo cới ngài, phục binh ngoài thành Trì Châu là thuộc hạ của Trưởng sử Trì Châu, không có quan hệ gì với thứ sử đại nhân.
Võ quan lạnh lùng giải thích với Lục Thất, thái độ có chút ngạo mạn, rõ rằng là người này không muốn đến gặp hắn.

Lục Thất nghe xong mà không hỏi gì thêm nhưng lại hiểu rất rõ, trên mặt không chút biến sắc, cung kính nói:
– Quan hộ của Mã đại nhân, hạ quan đã hiểu, đúng là vất vả cho đại nhân rồi.

Vị quan kia không đáp lại, lạnh lùng bước lên ngựa và nhìn hắn một cái, rồi bất ngờ quất roi thúc ngựa chạy đi.