Quyển 4 - Chương 13: Thắng lợi

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất thu hoạch Động Đình Tây Sơn, sai khoái mã báo tin cho Cố tướng quân và Trương Hồng Ba biết, sau đó hạ lệnh vận chuyển tù binh giam giữ trong đại lao của huyện Ngô, quan văn Việt quốc kia, thẳng tay giết chết, còn quan tướng Chu quốc nói một câu vô lễ kia, cũng đã thành quỷ dưới đao.

Thắng lợi không mất một giọt máu, chưa nhắc tới việc khoan dung lôi kéo tù binh, Lục Thất chỉ muốn lấy tù binh Chu quốc, cũng sẽ chỉ hợp nhất hỏa trưởng và binh lính cấp thấp nhất, quan tướng chỉ có thể vứt bỏ mà thôi.

Trưa ngày hôm sau, tin chiến thắng từ chiến tuyến Côn Sơn truyền tới tay Lục Thất. Dưới sự chủ trì của Cố tướng quân, Trương Hồng Ba tận tâm phụ tá, tám vạn đại quân vừa phá hủy phòng tuyến quân Việt, sách lược của Cố tướng quân là đánh yếu, cố ý lệnh cho Trương Hồng Ba ứng ra sáu vạn quân chủ lực, toàn bộ tấn công quân chủ soái của Việt quốc, hai vạn quân chủ soái của Việt quốc dễ dàng sụp đổ, trực tiếp tạo thành thế cô lập hai vạn y cẩm quân, không thể không lui.

Tám vạn đại quân thừa thắng xông lên, vẫn đột kích đất Gia Hưng, đáng tiếc là, trước đó một ngàn Hổ Khâu vệ không thể kiểm soát được thành trì Gia Hưng. Tuy nhiên quân Việt đại bại lại tạo thời cơ cho Hổ Khâu Vệ, vừa đúng lúc giả mạo quân Việt chiếm cứ cửa bắc thành.

Đại quân Tô Châu vừa đến, từ lỗ hổng ở cửa bắc thành đánh vào thành trì Gia Hưng, khiến hai vạn quân Việt trốn trong thành trì Gia Hưng không kịp bỏ chạy, gần như tám phần bị bắt làm tù binh, hiện giờ quan tướng của quân Tô Châu đang theo quy ước tương ứng để giải quyết hậu quả cho ổn thỏa, không được đốt giết dâm nữ, quán triệt quân lệnh của chủ soái, giật tiền cướp người, thu nạp nhân khẩu khắp nơi đưa về Tô Châu, chỉ cần nguyện ý đi, sẽ không được cướp đoạt những của nổi kia.

Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn biết rằng khả năng thắng lợi là rất lớn, nhưng chiến sự biến đổi khôn lường, nếu đại quân Việt quốc tập kết có thể kịp thời đuổi tới Gia Hưng, vậy thì chưa chắc đã thắng lợi, hiện giờ tiên phát chế nhân thành công, cũng hung hăng cắn Việt quốc một miếng lớn. Quân lực song phương đối lập, làm yếu đi ưu thế lớn của Việt quốc.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng có khoái mã cấp báo, ở huyện Thái Thương, đột nhiên có đội thuyền đột kích, có mấy vạn đại quân Chu quốc đổ bộ tập kích Tô Châu, Chu Vũ thỉnh cầu Quy Đức quân phủ điều quân Côn Sơn đi cướp lấy đội thuyền đột kích, hoặc chặn đường lui của quân Chu.

Tám vạn quân Côn Sơn đã ở vùng Gia Hưng, cho dù Lục Thất điều về cũng là đội quân đã mỏi mệt, hơn nữa chuyện khắc phục hậu quả không thể bỏ được. Quan trọng nhất là, một khi để quân Côn Sơn biết Chu quốc đột kích, dĩ nhiên sẽ làm lòng quân dao động. Phải biết rằng tám vạn đại quân cách Việt quốc không xa. Lúc này hoàng đế Việt quốc kia vô luận có không quả quyết đến cỡ nào, cũng sẽ kinh sợ mà nhanh chóng lệnh cho đại quân mau chóng tới tiếp viện, quân Côn Sơn tuyệt đối không thể hoảng sợ thoái lui.

Sau khi cân nhắc, Lục Thất quyết đoán lệnh cho Thanh Phổ quân, Cổ Lãng quân, năm nghìn Trung phủ dũng của huyện Ngô xuất phát đi trợ giúp chiến sự phòng ngự Đại Giang. Hắn gửi mật thư báo cho Chu Vũ, lí do đại quân Côn Sơn không thể mau chóng quay về, đột kích quân Chu ở Tô Châu, có thể giữ lại bao nhiêu thì giữ bấy nhiêu, đừng cưỡng cầu mà toàn diệt.

Đại quân hùng dũng mau chóng hành quân đi, khiến tuyến phòng ngự của huyện Ngô rơi vào hoàn cảnh yếu nhất, Lục Thất không thể không điều một ngàn thủy quân Tây Sơn đến đây trấn thủ thành Ngô huyện , cả bờ Thái Hồ chỉ có một ngàn thủy quân phòng ngự.

Cùng lúc, Lục Thất sai khoái mã quân sử, dùng mệnh lệnh của Quy Đức quân phủ, điều Hổ Khâu vệ, Đông Hải vệ, Côn Sơn vệ, một là để lấp lỗ hổng trong quân lực huyện Ngô, hai là tạo quyền uy cho Quy Đức quân phủ, chỉ điều Huân vệ trở về, không dễ dàng đưa tám vạn đại quân tới gây nghi ngờ.

Sau khi quân lệnh truyền đi, Lục Thất tự mình tới trông coi đại lao huyện Ngô, năm nghìn tù binh quân Chu ở đại lao huyện Ngô, mới là mối họa đáng sợ nhất. Có gần một nửa tù binh bị giam giữ trong phòng giam, chỗ trong đại lao cũng có hạn, Lục Thất thực hiện giam giữ nghiêm ngặt, chính là cố ý để tù binh nhìn thấy tướng sĩ bị giam, trên thực tế, bên ngoài đại lao không có tướng sĩ nào cả.

Sáng hôm sau, ba nghìn vệ quân mệt mỏi cưỡi ngựa tới huyện Ngô, Quy Đức quân lệnh vừa đến đại quân Côn Sơn, Trương Hồng Ba và Cố tướng quân không chút do dự sai thuộc vệ cưỡi ngựa mau chóng tới huyện Ngô, chiến mã của đại quân không nhiều lắm, một nửa đã bị thuộc vệ mượn đi rồi.

Lục Thất rất hài lòng, để Hổ Khâu vệ đã quen trấn phòng Ngô thị đảm nhiệm trấn thủ thành Ngô huyện, mình dẫn theo Đông Hải vệ và Côn Sơn vệ, cùng một ngàn thủy quân tới thủ ngự Thái Hồ.

An bài Huân vệ xong, ngày hôm sau, thủy quân phía tây Thái Hồ của Việt quốc lại tiếp tục tới, Lục Thất và Hôi Ưng dùng đúng cách như ở Động Đình Tây Sơn, chẳng những bắt năm nghìn quân Chu, còn dùng danh nghĩa của đại nhân quan văn, nói dối để một ngàn thủy quân Việt quốc đổ bộ nghỉ ngơi, kết quả liền trở thành tù binh. Gần bảy ngàn tù binh, cũng chỉ cần hai ngàn thủy quân bắt giữ và tạm giam.

Hai ngày sau, chiến sự phòng thủ Đại Giang kết thúc, quân Chu đột kích vấp phải thất bại thảm hại, ba vạn đại quân, bị sáu vạn đại quân Tô Châu vây công thống kích, từ huyện Ngô tiến vào đoạt thuyền đại quân, cũng vì có chút bất lợi, chỉ đoạt được mười chiếc quân thuyền, các quân thuyền khác thấy tình thế không ổn thoát ra nhà kho bến tàu lớn, cũng chặt đứt đường lui của ba vạn đại quân Chu quốc, hậu quả là ba vạn đại quân đột kích chết gần phân nửa, bị bắt mười lăm ngàn, quân Tô Châu cũng thương vong gần một vạn, con số tổn thất nhiều hơn quân đột kích Gia Hưng Côn Sơn rất nhiều.

Sau khi nhận được tin Đại Giang phòng thủ thắng lợi, Lục Thất lặng lẽ đón xe rời khỏi Tô Châu. Sau khi tới Thường Châu, cải trang cưỡi ngựa rời Thường Châu, hắn thẳng tiến về hướng huyện Thạch Đại, chẳng quản ngày đêm cướp đổi ba lượt ngựa, ba ngày sau đã tới huyện Thạch Đại.

Kết quả nghe ngóng ở huyện Thạch Đại khiến hắn đành im lặng trở về tìm kiếm, hóa ra nhóm người Tiểu Phức vẫn chưa tới huyện Thạch Đại. Cuối cùng ở một tòa xã bảo huyện Đồng Lăng, tìm được Nam Ưng vệ và nhóm Tiểu Phức.Hóa ra ở lại Mao Sơn bốn ngày, rồi suốt dọc đường xuất phát bắt đầu giả bệnh, sau đó không ngờ thật sự bị bệnh, phải dừng lại ở huyện Đồng Lăng sáu ngày.

Vào nhà nhìn Tiểu Phức lộ rõ vẻ tiều tụy, Lục Thất không khỏi đau lòng. Hắn ngồi bên giường, đưa tay nhẹ nhàng cầm tay ngọc của Tiểu Phức, ánh mắt thâm tình dừng lại trên khuôn mặt Tiểu Phức, đó vốn là gò má bạch ngọc, không ngờ đã gầy thêm vài phần.

– Tiểu Phức, ta trở về rồi, chuyện của Tô Châu, ta đã xử lý ổn thỏa rồi.
Lục Thất cất giọng dịu dàng an ủi Tiểu Phức.

Tiểu Phức say sưa nhìn Lục Thất, một hồi lâu sau, nước mắt chợt tuôn rơi nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói:
– Ôm ta.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức mỉm cười nghiêng người đưa cánh tay ướm thử, rồi bế Tiểu Phức rời giường, nhẹ nhàng ôm ngồi trên chân, dựa vào mình, rồi cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc Tiểu Phức.

– Tiểu Phức, trên người ta có mùi đó.
Lục Thất nhẹ giọng nói.

– Đối với ta, là hương thơm đó.
Tiểu Phức nhỏ giọng đáp lại, nghiêng người một cái thiếp đi trong ngực Lục Thất.

Trong phòng yên tĩnh, vắng vẻ. Lý Tuyết Tâm và Ngọc Trúc ở bên, đôi mắt đẹp dịu dàng ngắm nhìn Lục Thất, thật lâu sau đó, Tiểu Phức mới lại nhỏ giọng nói:
– Thiên Phong, ta là công chúa Ngô Thành.

Hả! Lục Thất khẽ thốt lên, lập tức giật mình hiểu rõ, cúi đầu nhìn Tiểu Phức. Đôi mắt đẹp của Tiểu Phức cũng ôn nhu nhìn chăm chú hắn, hai người dịu dàng như thế trong phút chốc, Lục Thất chợt cười yếu ớt khẽ nói:
– Đáng đánh, nàng không nên giấu diếm ta lâu vậy chứ.

Tiểu Phức cụp đôi mắt đẹp, nhỏ giọng nói:
– Lúc rời kinh, ta đã muốn cho chàng một niềm vui bất ngờ, lại bị chàng làm cho kinh hãi, nói không nên lời.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức sinh lòng áy náy, tai nghe Tiểu Phức nhỏ giọng hỏi:
– Thiên Phong, nếu ta không phải là công chúa, chàng có ghét bỏ ta không?

– Lại nói lời ngốc nghếch rồi. Chuyện ta thích nàng và danh phận công chúa gì đó không liên quan đến nhau.
Giọng nói Lục Thất như trách cứ đáp lại.

– Ta sợ, ta không còn là công chúa nữa, chàng sẽ chán ghét ta.
Tiểu Phức nhỏ giọng nói.

Lục Thất cười yếu ớt nhìn nàng, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
– Đừng suy nghĩ lung tung, ta thích cô gái nào, không phải vì xuất thân ở đâu.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Phức dịu dàng nhìn sâu vào Lục Thất, một lát sau, nhỏ giọng nói:
– Thiên Phong, ta không phải công chúa đâu.

Lục Thất ngẩn ra, lại nhíu mày, bình thản nói:
– Tiểu Phức, ta thật sự thích nàng.

Tiểu Phức dịu dàng chăm chú nhìn Lục Thất, khẽ nói:
– Ta là công chúa, cũng không phải công chúa. Ta là con gái của Ung Vương, cũng không phải con gái của Ung Vương. Trên thực tế, ta không phỉa huyết mạch của hoàng tộc.

Lục Thất sững sờ nhìn kỹ Tiểu Phức, qua vài giây mới kinh ngạc nói:
– Tiểu Phức, nàng nói là, nàng không phải con gái ruột của Ung Vương.

– Đúng vậy. Mẹ ruột của ta có thai rồi mới vào Ung Vương Phủ. Ta sinh được một tháng, đột nhiên được Ung Vương thừa nhận là con gái ông ấy. Khi ta một tuổi, đã định quan hệ thông gia với Tiêu thị rồi.
Tiểu Phúc nhỏ giọng đáp lời.

Lục Thất hiểu rõ gật đầu, lại nghe Tiểu Phức nức nở nói:
– Mẹ ruột của ta, không lâu sau khi ta được một tuổi, đã bị Ung Vương phi sát hại, cũng vì ta không phải con gái ruột của Ung Vương, cho nên Ung Vương vẫn lãnh đạm với ta, ngày thường đều không nhìn mặt ta, từ nhỏ hầu hạ ta đều là lão nô tỳ do Ung Vương phi sai bảo. Khi ta tới Tiêu phủ, cũng vẫn do bốn lão nô của Ung Vương phi trông coi, cho nên, ta không có nô tỳ cùng tuổi.

Lục Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, Tiểu Phức lại nói:
– Tuy rằng ta bị người của Ung Vương phi trông chừng, nhưng ở Tiêu phủ, lão tổ tông lại cực kỳ chiếu cố ta, thường xuyên ân cần thăm hỏi, còn thường gọi ta tới khuyên bảo, cho nên, ta vẫn tự nhận là nữ nhân Tiêu thị.