Quyển 5 - Chương 76: Sứ giả thật giả

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Triệu Phổ đi khỏi, Chu Hoàng đế tới điện Văn đức, dặn dò truyền kiến, một lát sau, một người đàn ông ngoài ba mươi, ngũ quan cân đối, râu dài, mặc quan phục áo bào xanh xuất hiện.

– Thần Vương Thông khấu kiến bệ hạ, Hoàng thượng vạn tuế.

Quan viên cung kính quỳ lạy, đây là quan viên trung hạ, không phải triều quan.

– Vương Thông, trẫm nghe nói tài chính trị của ngươi nổi bật, vì thế muốn thăng nhiệm ngươi làm Thứ sử Ba Châu, hiện nay Ba Châu đã quy về bản đồ Đại Chu, ngươi có thể hướng tới nơi đó.

Chu Hoàng đế bình thản nói.

– Thần nguyện tới đó, tạ ơn bệ hạ trọng dụng.

Vương Thông cung kính đáp lại.

Y vốn nhậm chức Huyện lệnh ở Tương Châu phía bắc, mười mấy ngày trước bị điều đến Khai Phong Phủ, Ba Châu nằm ở Ba Thục, vì chiến địa nên y từ Huyện lệnh được đề bạt lên làm Chủ quan một châu, đương nhiên là phú quý song hành cùng nguy hiểm.

– Có một việc bí mật, trẫm cần ngươi đi làm, ngươi có thể giữ miệng không?

Chu Hoàng đế lạnh nhạt hỏi, trong điện Văn Đức chỉ có hai người, bỗng nhiên lạnh rùng mình.

– Thần có thể giữ miệng, xin bệ hạ chỉ bảo.

Vương Thông cung kính trả lời.

– Ngươi đi Ba Châu nhậm chức, hãy vòng qua Hội Châu gặp Lục Thiên Phong trước, phải tự xưng là phụng mệnh Triệu Khuông Nghĩa……”

……..

Gần trưa, Lục Thất từ trong quân ngoài thành trở về nha phủ, sau trận chiến sông Thanh Thuỷ, lòng quân và dân Hội Châu càng thêm ổn định, rất nhiều dân thường muốn nhập quân (quân lương hậu hĩnh), khiến cho quân lực tổn hao chẳng những được khôi phục mà còn thêm một vạn quân lực, Thạch Trung Phi sau trận chiến được thăng từ Đô ngu hầu làm Phó đô chỉ huy sứ, tiết chế hai vạn bộ quân, nhưng không phải do Lục Thất đề bạt, mà là lời của Kỷ Vương.

Lục Thất vừa bước vào phòng bỗng sững người, trong phòng ngoài thê thiếp ra, còn có thêm khách, một nam một nữ, người nam mặc áo bào bình thường, tuổi chừng ba mươi, ngũ quan cân đối, ba sợi râu dài.

Nữ là một thiếu nữ mặc váy xanh, ăn vận bình thường, nhưng dung mạo vô cùng xinh đẹp, mặt trái xoanh, lông mi cong miệng nhỏ, đôi mắt đẹp mũi cao, làn da trắng ngần như tuyết, khoảng mười sáu mười bảy xuân xanh.

Người nam ngồi ở ghế khách, vừa thấy Lục Thất bước vào, vội đứng dậy thi lễ:

– Tại hạ Vương Thông, mạo muội tới gặp, bái kiến Lục đại nhân.

Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười nói:

– Tiên sinh hẳn chưa từng gặp ta, có chuyện gì không?

– Tại hạ tới gặp Lục đại nhân là để dâng tặng lễ vật, đây là Nguyệt Nga, xin đại nhân vui lòng nhận cho.

Vương Thông cung kính nói.

Lục Thất bình tĩnh nhìn người thiếu nữ kia, mỉm cười hỏi:

– Lễ vật của ngươi không nhẹ, có chuyện gì muốn xin ta?

– Đại nhân mời ngồi trước.

Vương Thông cung kính nói.

Lục Thất gật đầu, đi đến ghế chủ vị ngồi, chợt nghe Vương Thông nói:

– Nguyệt Nga, qua bái kiến phu nhân đi.

Thiếu nữ áo xanh đứng một bên khẽ đáp một tiếng, khoan thai đi tới trước mặt Tiểu Điệp, quỳ xuống bái lạy:

– Nô tì Nguyệt Nga, bái kiến chủ mẫu.

– Đứng lên đi.

Tiểu Điệp dịu dàng nói, không có bất cứ phản ứng không vui nào,thậm chí sau khi thiếu nữ đứng dậy còn giơ tay nắm lấy bàn tay ngọc của thiếu nữ, kéo tới bên cạnh, hoàn toàn là thái độ tiếp nhận.

Lục Thất nhìn Vương Thông, mỉm cười nói:

– Ngươi tới có phải muốn mua chuộc người nào không?

Vương Thông ngẩn ra, hắn không biết Lục Thất gần đây đã làm mấy cuộc mua bán người, Lục Thất đã bắt không ít quan viên Hạ Quốc và quý tộc đảng Hạng ở Hội Châu, hắn cho phép nhà giàu Hội Châu được mua lại.

– Đại nhân, tại hạ đến là phụng uỷ thác của Triệu Khuông Nghĩa đại nhân, tặng mỹ nhân cho đại nhân, Triệu đại nhân rất kính nể bản lãnh của đại nhân, muốn hữu hảo.

Vương Thông cung kính đáp.

– Triệu Khuông Nghĩa?

Lục Thất ngạc nhiên.

– Là Triệu đại nhân.

Vương Thông cung kính nói thêm.

Lục Thất nhíu mày, Triệu Khuông Nghĩa lại trực tiếp tặng mỹ nhân giao hảo, rất nhanh hắn giãn nét mặt nói:

– Lễ vật của Triệu đại nhân, ta không nên nhận.

Vương Thông vội cười xoà:

– Lục đại nhân, Triệu đại nhân là thành tâm giao hảo với ngài.

Lục Thất lắc đầu, mỉm cười nói:

– Địa vị của Triệu đại nhân chỉ cao chứ không thấp hơn ta, đâu có chuyện quan trên tặng quà cho quan dưới, lễ vật này ngươi mang về đi, thay ta chuyển lời cảm ơn Triệu đại nhân.

– Thế không được, lễ vật đã đưa tới, Lục đại nhân dù sao cũng phải giữ thể diện cho Triệu đại nhân.

Vương Thông nói với vẻ khó xử.

Lục Thất im lặng, một lát sau ngước lên nói:

– Thể diện của Triệu đại nhân thì ta phải giữ chứ, trước đây ở trong phủ của Vương Ngạn Thăng đại nhân, ta cũng đã giữ thể diện cho Vương đại nhân, thế này đi, người ta giữ lại, ngươi mang hai trăm quan về đi.

Vương Thông ngẩn người, vội nói:

– Không không, đại nhân không cần trả tiền.

Lục Thất cười nhạt nói:

– Không cần tiền cũng được, ta với Triệu đại nhân nước sông không phạm nước giếng, vì thế ta muốn giữ thể diện, nếu ngươi chê hai trăm quan tiền ít, vậy mang người về đi.

Vương Thông chần chừ một lúc, đành đứng dậy thi lễ:

– Đại nhân nhận là tốt rồi, tại hạ cáo lui.

– Chờ một chút, lời ta nói ngươi không nghe ra sao? Hay là muốn tham được hai trăm quan tiền?

Lục Thất sầm mặt nói.

Vương Thông ngẩn người, kế đó đứng lên hoảng sợ nói:

– Tại hạ nghe hiểu, nhất định sẽ giao hai trăm quan tiền cho Triệu đại nhân.

– Nếu nghe rõ thì để lại tự khế rồi hãy đi.

Lục Thất bình thản nói.

Vương Thông nghe vậy cười gượng, đành phải thuận theo, để lại tự khế và thủ áp, cầm hai trăm quan rời khỏi phủ nha, hơn nữa Lục Thất còn sai một đám kỵ binh hộ tống gã đi qua Lục Bàn Sơn.

Tuyệt hơn là, kỵ binh lại dẫn gã đi gặp Thứ sử Nguyên Châu, để Thứ sử Nguyên Châu nhìn qua áp khế và hai trăm quan, còn đóng đại ấn lên, chứng minh người và tiền đều trong sạch ở Nguyên Châu, may mà không đề cập tới Triệu Khuông Nghĩa, Vương Thông bị một phen hú vía, việc gã làm là chuyện bí mật, một khi truyền đi thì chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, hắn không thể ngờ được Lục Thiên Phong làm việc lại kín kẽ như thế.

Ba ngày sau khi Vương Thông tới, Lục Thất đang ở trong quân bỗng nhận được truyền tin của Tiểu Điệp, nói nha phủ lại có một thuộc hạ của Triệu Khuông Nghĩa, là Tham quân hành dinh, tên là Trình Đức Huyền.

Lục Thất nghe xong ngạc nhiên, cũng có chút chán ghét, Triệu Khuông Nghĩa vẫn chưa xong, hắn trở về phủ nha trong thành, vào phòng đã thấy Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền là người mặt mũi chính trực, có râu quai nón dài mấy tấc, khuôn mặt có phần tiều tuỵ.

Lần này vào phòng chỉ thấy có Trình Đức Huyền và hai nô tì bình thường, từ sau lần Vương Thông tới, Lục Thất bảo Tiểu Điệp đừng gặp khách lạ nữa, nhất là đám thiếp thị không nên gặp người ngoài, Lục Thất không muốn gây phiền toái về chuyện đàn bà.

Lục Thất bước vào phòng gật đầu, đi thẳng tới ghế chủ vị, ngồi xuống, kiên trì mỉm cười hỏi:

– Trình đại nhân đến là có chuyện gì sao?

Trình Đức Huyền thi lễ nói:

– Ta đến là cảm tạ ơn cứu giúp của Lục đại nhân.

Lục Thất nghe vậy cực kỳ bất ngờ, hắn không hiểu nhìn Trình Đức Huyền, mỉm cười hỏi:

– Ta từng cứu giúp Trình đại nhân sao?

– Từng cứu, ta phụng mệnh tới Phòng Đương Thị ở Đảng Hạng, định thuyết phục Phòng đương Thị quy thuận, không ngờ Phòng Đương Thị lại trở mặt bắt giam ta, may mà Lục đại nhân tiến chiếm Hội Châu, lại đánh bại mười lăm vạn quân Hạ Quốc ở sông Thanh Thuỷ, cho nên Phòng Đương Thị mới thả ta về.

Trình Đức Huyền cảm kích nói.

Lục Thất bất ngờ ồ lên một tiếng, nhã nhặn nói:

– Trình đại nhân có thể trở về là tốt rồi.

Trình Đức Huyền gật đầu đáp:

– Ta đến, một là cảm tạ Lục đại nhân, hai là cũng có thỉnh cầu.

– Trình đại nhân cứ nói.

Lục Thất ôn hoà nói.

Trình Đức Huyền nhìn Lục Thất, lên tiếng:

– Lục đại nhân, Phòng Đương Thị muốn chuộc lại quý tộc Đảng Hạng ở Hội Châu.

Lục Thất nghe rất bình tĩnh, nói:

– Nói như vậy, Trình đại nhân là người môi giới.

– Cũng coi như thế, không biết Lục đại nhân có muốn giao dịch với người Đảng Hạng không?

Trình Đức Huyền hỏi lại.

Lục Thất gật đầu:

– Giao dịch với người Đảng Hạng thì có thể.

– Tạ ơn Lục đại nhân.

Trình Đức Huyền cảm tạ.

Lục Thất cười nhạt nói:

– Trình đại nhân có thể đi thuyết phục Phòng Đương Thị quy thuận, hẳn là từng có qua lại với Phòng Đương Thị.

Trình Đức Huyền gật đầu nói:

– Không giấu Lục đại nhân, ta thông qua Đô đốc Vương Ngạn Thăng, đã làm ăn riêng với Phòng Đương Thị nhiều năm rồi.

Lục Thất bĩnh tĩnh gật đầu nói:

– Phòng Đương Thị đã thả Trình đại nhân trở về, bọn họ có ý quy thuận sao?

Trình Đức Huyền lắc đầu trả lời:

– Phòng Đương Thị chỉ muốn chuộc lại người Đảng Hạng quý tộc, chứ chưa bày tỏ ý thân thiết.

Lục Thất gật đầu, Trình Đức Huyền do dự một lúc lại nói:

– Tuy nhiên Phòng Đương Thị có thể thả ta về, cũng chứng tỏ họ có ý rời xa Thác Bạt Thị, người Đảng Hạng là dân tộc hướng tới kẻ mạnh, coi trọng lợi ích đạt được, hiện Lục đại nhân đả thương nặng Hạ Quốc mấy lần, dĩ nhiên đã làm lung lay địa vị thống trị của Thác Bạt Thị ở Hạ Quốc.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:

– Chuyện chuộc người, ta hy vọng người Đảng Hạng đích thân tới bàn bạc với ta, Trình đại nhân có thể đi báo cho họ biết.

Trình Đức Huyền ngẩn ra, chần chừ một lúc, định nói gì đó nhưng vẫn gật đầu.