Quyển 2 - Chương 83: Trương hồng ba

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Thất vừa thấy liền ngẩn ra, ba người tới sau đều mặc tiễn trang, trong tay còn cầm trường đao. Người cầm đầu hai lăm hai sáu, tướng mạo tuấn lãng, hai mắt sáng như sao, phát ra một loại khí chất võ uy. Hai người khác cũng là thân thể tráng kiện, hiển lộ phong độ dũng mãnh.

– Ba vị, mời đi bên này.
Lục Thất vừa nhìn xong, vội chủ động tiếp đón, hắn thấy ba người không giống như cùng một đường với Thái tử.

Thanh niên vận tiễn trang ngẩn ra, tiếp đó cười nhạt gật đầu, cất bước đi về phía Lục Thất, Lục Thất xoay người cung kính dẫn đường. Sắp xếp cho ba người chỗ ngồi ở tầng một, gọi tiểu nhị tới, Lục Thất căn dặn trà và điểm tâm thượng phẩm, hắn cũng thuận tiện ngồi cùng với ba người. Hắn phải đợi Thái tử triệu kiến, không thể cũng không nguyện theo đuôi nịnh bợ khiến người chán ghét cho thêm phiền.

– Mời ba vị dùng, hôm nay ta mời khách.
Lục Thất trông thấy trà bánh được đem lên, hào phóng nói.

Thanh niên vận tiễn trang gật đầu, cũng không nói nhiều cùng hai người khác nhấc tay lấy điểm tâm, một lát sau, Lục Thất thuận miệng hỏi:
– Ba vị là nhân sĩ kinh thành sao?

Ba người mặc tiễn trang đều ngẩn ra nhìn Lục Thất, người cầm đầu rất nhanh ôn hòa nói:
– Chúng ta không phải là nhân sĩ kinh thành.

Lục Thất gật gật đầu, rồi lại nghe thanh niên mặc tiễn trang ôn tồn hỏi:
– Các hạ không biết chúng ta là ai sao?

Lục Thất ngẩn ra quan sát kỹ, giây lát sau mới có điều ngộ ra, kinh ngạc nói:
– Các ngươi, chẳng lẽ là theo vị quý nhân kia đến à?

Thanh niên vận tiễn trang mỉm cười, gật đầu nói:
– Đúng vậy.

Lục Thất lập tức sửng sốt, giây lát sau mới chắp tay áy náy nói:
– Thật có lỗi, ta còn tưởng các ngươi là trà khách, vậy thì xin mời lên lầu ngồi.

Thanh niên vận tiễn trang lắc đầu, ôn hòa nói:
– Ta muốn ngồi chỗ này hơn.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
– Cũng là ta mạo muội rồi.

Thanh niên vận tiễn trang cười cười, nhìn Lục Thất, ôn tồn hỏi:
– Các hạ cũng là Thiên Ngưu Vệ phải không.

Lục Thất do dự một chút, gật đầu nói:
– Đúng vậy, chỉ là vừa nhập Vệ mấy ngày, thuộc ngoại Vệ.

Thanh niên vận tiễn trang gật đầu, ôn hòa nói:
– Đa tạ đại nhân khoản đãi.

Lục Thất gật đầu, nhìn thanh niên vận tiễn trang, mỉm cười nói:
– Lão huynh là đại nhân nơi nào?

– Tại hạ là Doanh tướng Giang Âm quân, tên là Trương Hồng Ba.
Thanh niên vận tiễn trang chắp tay trả lời.

Lục Thất ngẩn ra, nhìn chốc lát mới cười cười, lại gật gật đầu, cũng không mở miệng, hắn hiểu ra, ba người này hẳn là hộ vệ của vị ngọc mỹ nhân kia, trách không được có thể tùy tùng Thái tử đến đây.

Yên tĩnh trong chốc lát, lại nghe Trương Hồng Ba ôn hòa nói:
– Không biết cao danh của đại nhân có thể cho biết chăng?

Lục Thất cười, ôn hòa nói:
– Ta tên là Lục Thiên Phong.

– Nghe khẩu âm của Lục đại nhân, tựa hồ cũng không phải nhân sĩ kinh thành.
Trương Hồng Ba lại ôn hòa hỏi, Lục Thất không nói, người ta còn dâng lên hứng thú dò hỏi.

– Ta là nhân sĩ huyện Thạch Đại, mới đến kinh thành hơn tháng.
Lục Thất ôn tồn trả lời.

– Lục đại nhân mới đến kinh thành hơn tháng, sao có thể trở thành Thiên Ngưu Vệ?
Trương Hồng Ba quái lạ hỏi.

Lục Thất chần chờ một chút, ôn hòa nói:
– Ta vốn là Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại, có việc cần lên kinh thành, cầu chức Lữ Soái phủ Ung Vương. Là mấy ngày trước đây gặp được Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ thưởng thức dũng lực của ta, cho nên ban ân cho ta chức quan Thiên Ngưu Vệ.

Trương Hồng Ba nghe xong vẻ mặt hiện lên kinh ngạc, ôn hòa nói:
– Hóa ra Lục đại nhân còn là Lữ Soái phủ Ung Vương, vậy cũng là quân chức Doanh tướng rồi.

Lục Thất nở nụ cười, ôn hòa nói:
– Lão huynh là Doanh tướng, ta cũng là Doanh tướng, hôm nay gặp mặt là hữu duyên, lão huynh hãy gọi ta là lão đệ đi, hai chữ đại nhân nghe không được tự nhiên.

Trương Hồng Ba ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười, ôn hòa nói:
– Vậy cũng tốt, ta cũng không thích giọng quan cách sáo rỗng.

Lục Thất gật đầu, ôn tồn hỏi:
– Lão huynh, ta từng nghe anh vợ nói qua về Giang Âm quân, nói các ngươi ở nơi đó có khoản thu nhập từ muối biển.

Trương Hồng Ba ngẩn ra, cười nhạt nói:
– Lão đệ là không biết rồi, cửa biển Giang Âm rất ít sản xuất muối, cái gọi là khoản thu nhập từ muối biển, đều là Giang Âm quân mạo hiểm lớn, đi mua muối lậu từ hải ngoại. Lợi ích của Giang Âm kỳ thực chính là thương lợi từ mua bán trao đổi với hải ngoại đấy.

Lục Thất giật mình gật đầu, ôn hòa nói:
– Ta nói trắng ra, mong lão huynh chớ trách, nhắc đến muối, là vì ta ở Tín Châu chinh chiến mấy năm, nghe nói nguyên nhân cũng là vì muối mà không tiếc trả bằng cái giá huyết chiến, hiện giờ biết được muối biển là của hiếm, trong lòng có thể thư thái chút ít rồi.

Trương Hồng Ba ngạc nhiên nhìn Lục Thất, chốc lát sau mới ôn hòa nói:
– Lão đệ ở Tín Châu chinh chiến nhiều năm, vậy hẳn là nhân vật trong Tiết Độ quân.

– Đúng vậy, ta vốn là quân tướng Hưng Hóa.
Lục Thất sảng khoái trả lời.

Trương Hồng Ba biến đổi sắc mặt ồ một tiếng, Lục Thất cười cười, lại ôn hòa hỏi:
– Nghe nói Giang Âm quân có hai vạn binh lực, chẳng biết là chia thành bao nhiêu Đoàn quân?

– Giang Âm có hai Đoàn quân và hai Nha quân, mỗi quân có tất cả năm ngàn người.
Trương Hồng Ba ôn tồn trả lời.

Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Trương Hồng Ba ôn tồn hỏi:
– Lão đệ đối với Giang Âm quân có hứng thú, chẳng lẽ là ngày sau sẽ đi Thường Châu đóng quân?

Lục Thất ngẩn ra, sau đó mỉm cười, ôn hòa nói:
– Lão huynh, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Ngày sau ta có thể đi nơi nào, cũng không phải ta có khả năng tiên tri.

Trương Hồng Ba cười cười, ôn hòa nói:
– Ta hỏi, cũng là hy vọng lão đệ có thể đi Giang Âm đấy.

Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
– Ta lại không muốn đi Giang Âm, địa phương ta muốn đi nhất chính là huyện Thạch Đại, tiếp theo là Tín Châu, nhưng ta biết rõ rất khó được như ý nguyện.

Trương Hồng Ba gật đầu, nâng chén thưởng thức một ngụm, lại ôn hòa nói:
– Lão đệ là Lữ Soái phủ Ung Vương, nghe nói Phủ quân của phủ Ung Vương đã được quy vào quân đội tiêu diệt phỉ, có thật không?

Lục Thất gật đầu, nói:
– Là sự thật, ta đã phụng lệnh Binh bộ quy vào đội ngũ rồi.

– Đã quy vào rồi sao? Đã quy vào quân tiễu phỉ rồi, lão đệ sao còn có thể ở tại nơi này.
Trương Hồng Ba quái lạ hỏi.

Lục Thất cười khổ, ôn hòa nói:
– Ta đắc tội Chủ soái quân tiễu phỉ, Chủ soái lệnh cho ta trở về thành đợi mệnh.

– Đắc tội Chủ soái? Sao lại thế này?
Trương Hồng Ba kinh ngạc tò mò hỏi.

Lục Thất ôn tồn nói nguyên do đắc tội, cuối cùng ôn tồn hỏi:
– Lão huynh, ngươi nói ta có làm sai không?

Trương Hồng Ba im lặng, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
– Gã Chu Chính Phong kia là một thằng ngu.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Trương Hồng Ba, Trương Hồng Ba nhìn lại cười, lạnh nhạt nói:
– Ở sát bên kinh thành, không ngờ gã lại dám tại ngoại giở thủ đoạn, hẳn là gã muốn mau chóng dựng lên quân uy tuyệt đối đây. Người nào thuận theo, gã sẽ dốc sức đề bạt, ai không theo, chỉ sợ sẽ bị gã mạnh mẽ chèn ép. Gã làm như vậy, chỉ tổ mất nhiều hơn được, quân tâm thu được, cốt yếu là dựa vào quy củ ràng buộc mà dưỡng thành, gã lại làm loạn đi ngược quy củ lấy uy phục người, ngày sau sẽ chôn xuống tai họa ngầm rất lớn, các quan tướng trên tâm lý, rất dễ bội phản gã.

Lục Thất im lặng không nói, một lát sau mới ôn hòa nói:
– Việc tiêu diệt phỉ, ta chỉ cầu có thể bình an qua cửa ải là được.

Trương Hồng Ba cười cười không nói gì, một lát sau, chợt có một người áo gấm xuống lầu đi tới, hướng về phía Lục Thất ôn hòa nói:
– Lục giáo úy, mời lên trên.

Lục Thất vội đáp lại, đứng dậy chắp tay với ba người Trương Hồng Ba, xoay người đi lên lầu. Nhìn thân ảnh của Lục Thất mất dạng rồi, một thanh niên mặc tiễn trang nhỏ giọng nói:
– Đại nhân, người này thật ngay thẳng.

– Ngươi lầm rồi, người này cho ta cảm giác rất đáng sợ.
Trương Hồng Ba nâng chén ở miệng, thản nhiên trả lời.

– Rất đáng sợ?
Thanh niên mặc tiễn trang ngạc nhiên khó hiểu.

– Vì sao đáng sợ, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết.
Trương Hồng Ba thản nhiên đáp lại.

*****

Lục Thất lên lầu, được dẫn tới một gian nhã các, bước vào thoáng nhìn chỉ thấy có Thái tử và Mạnh Thạch ở bên trong, hắn bước lên phía trước chắp tay nói:
– Hạ thần bái kiến Thái tử điện hạ.

Thái tử gật đầu, ôn hòa nói:
– Lục giáo úy, bổn cung đến nơi này, cũng không phải chỉ vì gặp ngươi.

– Vâng, hạ thần hiểu được.
Lục Thất cung kính đáp lại.

– Lục giáo úy, nghe Mạnh Thạch nói, ngươi không muốn đi Ninh Quốc quân làm Doanh tướng.
Thái tử ôn hòa nói.

Lục Thất ngạc nhiên nhìn về phía Mạnh Thạch, Mạnh Thạch thần tình yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, mắt khép hờ, Lục Thất thấy vậy đành phải nói:
– Hồi bẩm Thái tử điện hạ, không phải thần không nguyện đi Ninh Quốc quân, mà là lo lắng Hoàng đế bệ hạ không hài lòng.

Thái tử gật gật đầu, ôn hòa nói:
– Nếu ngươi lo lắng, vậy bổn cung cũng không miễn cưỡng ngươi, sau này chờ ngươi tiễu phỉ trở về, bổn cung sẽ dốc sức giúp ngươi đi Trì Châu làm Doanh tướng.

Lục Thất ngẩn ra, sau khi đã nghe rõ ràng, lập tức kinh hỉ quỳ xuống nói:
– Thần tạ Thái tử điện hạ ân điển.

– Ngươi cũng không cần vui mừng, cho dù ngươi đi Khang Hóa quân làm quan tướng, cũng sẽ không trú lưu ở đó bao lâu, đi Khang Hóa quân chỉ là để chuyển tiếp mà thôi, không bao lâu, ngươi sẽ được điều tới trú ớ Thường Châu.
Thái tử ôn hòa giội cho Lục Thất một chậu nước lạnh.

Lục Thất đang quỳ bỗng ngửa đầu, ngạc nhiên nhìn Thái tử, này không phải là chơi hắn chứ?

Thái tử bình thản nhìn hắn, ôn hòa nói:
– Làm sao? Ngươi không muốn.

Lục Thất vội cúi đầu, dừng một chút, cung kính nói:
– Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thần đúng là có hơi thất vọng, tuy nhiên thần thân là quan tướng, nguyện ý nghe lệnh.

– Ngươi đứng lên mà nói.
Thái tử bình thản nói.