Quyển 2 - Chương 97: Khởi hành

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hồng đại nhân gật đầu, quan tâm nói:

– Ở trong ngoài cung, lão đệ cũng phải cẩn thận, không được lơ là, họ Hạ không dễ đối phó đâu.

Hình đại nhân gật đầu, nhỏ giọng nói:

– Họ Hạ nắm trong trong tay lực lượng ảnh vệ (1) của nội phủ, là những người sở trường về theo dõi, tuy nhiên ảnh vệ cũng không thể bay hoặc độn thổ, ban ngày cũng không có chỗ ẩn núp để theo dõi.

Hồng đại nhân gật đầu, lại nói:

– Xem ra việc hoàng thượng xây dựng quân đội ở Thường Châu, đã hết sức cấp bách rồi.

– Hoàng thượng có thể không vội sao? Hoàng thượng đã có ý muốn dời đô tới Hồng Châu rồi.

Hình đại nhân khẽ nói.

– Ô, hoàng thượng bỏ Giang Ninh mà đi được sao?

Hồng đại nhân có phần bất ngờ, kinh ngạc kêu lên.

– Không bỏ được cũng phải bỏ. Quá nửa lãnh thổ của Đường quốc ở phía tây, nếu không dời đô đến Hồng Châu, thì sự khống chế của triều đình đối với khu vực phía tây càng ngày càng kém. Hơn nữa, cuộc chiến giữa Chu quốc và Yên quốc sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, một khi đại quân Chu quốc tiến về phía nam, Giang Ninh sẽ nguy hiểm, hơn nữa Việt quốc không ngừng đột kích Thường Châu, khiến Giang Ninh càng lúc càng lâm vào vị trí hai mặt đều có địch, bây giờ hoàng thượng xây dựng quân đội ở Thường Châu, kiềm chế Giang Âm quân, đồng thời cũng làm phá sản ý đồ trấn giữ Giang Ninh của Anh vương.

Hình đại nhân nói.

– Nói như vậy, sau này Thái tử cũng sẽ cùng đi về phía tây.

Hồng đại nhân hơi cau mày.

– Dĩ nhiên rồi, nếu để Thái tử ở lại Giang Ninh, chẳng phải là cho Giang Âm quân cơ hội ủng hộ Thái tử soán ngôi hay sao? Ít ra là hoàng thượng cho rằng như vậy.

Hình đại nhân nói với vẻ khinh thường.

– Thật đúng là một vị vua không anh minh, năm đó hoàng thượng hoàn toàn có thể lợi dụng quan hệ thông gia với nhà họ Trương, yêu cầu điều Giang Âm quân tới miền tây, trú đóng ở hồ Bà Dương, nhưng hết lần này tới lần khác, hoàng thượng chèn ép nhà họ Trương quá sớm, kết quả là đã buộc nhà họ Trương phải cố gắng lập quân đội để tự vệ.

Hồng đại nhân bất mãn nói.

– Hoàng thượng chỉ rắp tâm bày mưu tính kế, không có sự quyết đoán cần thiết của một hoàng đế, bệnh đa nghi đã lậm vào xương tủy, lại cứ giả bộ là một ông vua vì dân vì nước. Ngài xem, những đại thần mà hoàng thượng tín nhiệm, hầu như phân nửa là gian thần, nhất là tên Triệu thị lang kia, cũng bởi vì luôn xây dựng cung điện hợp ý hoàng thượng, liền trở thành trọng thần tâm phúc của hoàng thượng.

Hình đại nhân khinh thường nói.

– Triệu thị lang được họ Chu hậu thuẫn, hôm nay hoàng thượng muốn xâm nhập Hưng Hóa quân, nghe nói con trai thứ ba của Triệu thị lang cũng sẽ đi Tín Châu làm trưởng sử.

Hồng đại nhân nói.

– Chẳng những vị trí trưởng sử Tín Châu sẽ đổi mà trưởng sử Nhiêu Châu cũng vậy, nghe nói là Vi Hạo của Đại Lý ty được bổ nhiệm tới đó, trên thực tế, đó là chuẩn bị trước cơ sở bên ngoài cho việc dời đô sau này.

Hình đại nhân nói.

– Vi Hạo thuộc phe cánh họ Chu, làm việc rất có năng lực.

Hồng đại nhân đáp lại.

– Đúng là có năng lực, nhưng đến Nhiêu Châu chưa chắc có thể làm nên thành tích gì. Hiện nay quan viên quân chính miền tây đã bị nhà Vũ Văn và nhà họ Vinh gậm nhấm hết cả, quan lại triều đình tới đó nhậm chức, đa số đều bị lôi kéo hoặc bị vô hiệu hóa, hoàng thượng của chúng ta cũng không thể làm gì được.

Hình đại nhân nói.

– Lẽ ra mười năm trước hoàng thượng nên đi Hồng Châu, lấy danh nghĩa hộ giá là có thể đưa Giang Âm quân đi, nhưng ông ta tham luyến sự xa hoa của Giang Ninh không chịu đi, công sức bao năm của tiên đế, đúng là đã bị ông ta phá hỏng hết.

Đột nhiên Hồng đại nhân bực bội quở trách.

Hình đại nhân ngẩn ra, cười cười, đứng lên, nhỏ giọng nói:

– Đừng la to như vậy, bây giờ ta hồi cung ứng phó, ngươi cũng về đi.

***

Lục Thất ngồi trong xe, cau mày, khuôn mặt lộ vẻ ưu tư, mệnh lệnh đột ngột của viên Hình thái giám kia khiến hắn không kịp đề phòng và hết sức bị động, chỉ gặp hai viên thái giám, làm sao hắn có thể tin vào mệnh lệnh mà đi giết Mạnh Thạch? Không biết đây là lời dối gạt, hay là hoàng đế Đường quốc thật sự có truyền khẩu dụ, sai hắn đi giết người?

Đột nhiên Lục Thất giật mình, trong lòng trở nên lạnh như băng, hắn chợt nhận ra, lời của Hình thái giám có tám phần là sự thật, nếu không, làm sao một thái giám lại muốn giết Mạnh Thạch? Mạnh Thạch chỉ là một người thân cận với Thái tử vô quyền, rất khó có thể kết thâm cừu đại hận gì với thái giám.

Nếu quả thật hoàng đế muốn giết Mạnh thạch, ông ta sẽ trực tiếp truyền khẩu dụ cho hắn đi giết sao? Hẳn là không thể! Làm sao hoàng đế có thể tin tưởng ở hắn? Nhưng nếu hoàng đế thật sự có truyền khẩu dụ cho hắn đi giết người, vậy kết quả sẽ là gì?

Trong mắt Lục Thất lóe lên những tia âm u lạnh lẽo, hoàng đế Đường quốc muốn giết Mạnh Thạch, chỉ có thể là do Mạch Thạch làm việc giúp Thái tử, như vậy còn hắn đây thì sao? Coi như hắn cũng làm việc cho thái tử, hoàng đế muốn giết Mạnh Thạch, làm sao có thể tha cho hắn? Nếu hắn giết Mạnh Thạch, sau đó hắn cũng sẽ bị giết, hừ, khẩu dụ, khẩu dụ cái con khỉ!

Lục Thất mừng vì mình đã không thỏa hiệp, hắn cũng không thể thỏa hiệp. Lúc này, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi, bị hoàng đế lăm le muốn giết, tuyệt đối là đại họa khó thoát! Hắn nhắm mắt yên lặng một lát, rồi bình tĩnh lại.

Khi lại mở mắt ra, trong mắt hắn đã đầy vẻ bình tĩnh, hắn biết lo lắng cũng vô ích, hoảng hốt cũng chỉ là tự hành hạ mình, nhưng phải làm sao đây? Hắn cười lạnh, hoàng đế muốn giết hắn, nhưng vì hắn vô tội, ông ta sẽ không giết công khai, mà sẽ ám sát, hoặc tìm ra sai lầm, hoặc gài chứng cứ phạm tội, hắn chỉ có thể cẩn thận ứng phó, đồng thời phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn một con đường thoát.

Về đến tú trang, Lục Thất cho phu xe mười lượng bạc, đôi khi cũng nên mua chuộc một nhân vật nhỏ như vậy. Phu xe ngẩn người, nhận bạc tạ ơn Lục Thất rồi lái xe rời đi.

Đã suy nghĩ thông suốt, cho nên Lục Thất hoàn toàn điềm tĩnh, hắn bước vào tú trang, hòa nhập vào không khí ấm cúng trong nhà. Sáng sớm hôm sau, hắn thay bộ minh quang giáp (2) rồi đến tửu lâu Túy Vân, mọi người cũng lần lượt kéo tới, đêm qua bọn ba người Quý Ngũ Thúc ở lại tửu lâu.

Sau khi quân tướng tề tụ đầy đủ, Lục Thất dẫn mọi người ra khỏi kinh thành, nhận ngựa chiến bên ngoài thành, rồi đến cửa thành Đông chờ đợi, mãi tới quá Ngọ, khi mọi người vừa dùng xong cơm trưa, Mạnh Thạch mới dẫn người tới.

Lục Thất nhìn thấy Mạnh Thạch ngồi xa giá, được hơn hai mươi kỵ sĩ theo hộ vệ, người nào cũng đeo đao, mang cung, trong đó có chín người mặc giáp minh quang, Lục Thất liếc nhìn, thấy trong số đó có Vũ Giáo úy đã gặp hôm qua, những người còn lại hắn không biết.

– Lục ngu hầu, bổn quan giới thiệu cho ngươi, chín vị tướng quân mặc minh quang giáp kia là tướng quân mới nhậm chức của Ninh Quốc quân, ngươi đến chào hỏi một tiếng.

Mạnh Thạch ngồi trong xe, nhìn qua cửa xe, nói với Lục Thất với giọng khá lớn.

Lục Thất cảm thấy trong lòng đầy mâu thuẫn, qua chuyện ngày hôm qua, hắn đã đoán biết hoàng đế Đường quốc muốn giết mình, nguyên do đến tám phần là vì hắn làm việc cho Thái tử, nhưng Mạnh Thạc đã nói như vậy, hắn đành bất đắc dĩ đi tới.

Hắn lùi ngựa về phía sau mấy thước, chắp tay thi lễ, cao giọng nói:

– Tại hạ là Điện ty (3) và là Đô ngu hầu (4), thuộc hạ của thái tử, bái kiến các vị.

Khuôn mặt phần lớn chín võ tướng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lần lượt đáp lễ. Chợt Mạnh Thạch nói:

– Thái tử điện hạ là Tiết Độ Sứ Ninh Quốc quân, các ngươi đã là tướng của Ninh Quốc quân, thì sau này phải gọi Lục ngu hầu là đại nhân.

Lục Thất nghe vậy thật sự muốn cho Mạnh Thạch một mũi tên, y bảo chín tên võ tướng Ninh Quốc quân gọi hắn là đại nhân, đó là đẩy hắn vào đường chết, một khi hoàng đế Đường quốc biết chuyện này, tất nhiên càng muốn giết hắn, Mạnh Thạch nguyện tận trung với Thái tử, cũng không nên lôi hắn xuống nước.

Trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt Lục Thất vẫn bình tĩnh thúc ngựa tới bên cạnh xe, nói:

– Đại nhân, chúng ta lên đường thôi.

Mạnh Thạch nhìn Lục Thất gật đầu, Lục Thất xoay người quát lên:

– Lên đường!

Mười mấy võ tướng cưỡi ngựa hộ vệ theo xe chạy tới. Trên đường khí trời nóng bức, đoàn người đi không nhanh lắm, Lục Thất ra lệnh, cho các tướng quân tùy ý nói chuyện phiếm với đồng bạn, Mạnh Thạch đã nói như vậy, hắn chỉ có thể thản nhiên mà làm người chỉ huy, làm người đứng đầu cũng có điểm tốt, đó là có thể nắm thế chủ động.

Mệnh lệnh của hắn vừa đưa ra, Lỗ Hải lập tức tới gần hắn, lấy lòng xin chỉ giáo võ thuật. Trong lòng Lục Thất cũng thích Lỗ Hải, thấy sau lưng Lỗ Hải đeo sợi xích, một đầu nối một chiếc rìu lớn, một đầu nối với một bánh xe, đây là một thứ binh khí độc nhất vô nhị.

Dọc đường, Lục Thất và Lỗ Hải trao đổi kinh nghiệm về võ thuật, Lục Thất cũng không tự cao và xem thường Lỗ Hải, mỗi người học võ đều có sở trường của mình, chẳng hạn sử dụng binh khí nặng là điểm yếu của Lục Thất, tuy nhiên sau khi luyện được dị công, hắn đủ sức chiến đấu lâu dài, mà dũng tướng xung phong, thường bị chết bởi mưa tên và mệt mỏi không còn hơi sức.

Lục Thất biết, cái gọi là nhân vật một địch vạn người, là không hề có trên đời, sự dũng mãnh của con người có hạn độ, khi quá hao tổn sức lực, ai cũng trở nên yếu ớt, cao nhân võ đạo kỳ lạ mà trước kia hắn gặp được, nếu đứng trước mười mấy cung nặng xếp thành hàng đồng loạt bắn tên, cũng sẽ bị tên găm thành lông nhím, trong võ đạo, người ta có thể giành được danh hiệu đệ nhất, nhưng lại không thể xưng là vô địch thiên hạ.

Hoàng hôn, đoàn người dừng lại ở một thị trấn tên Đan Thủy, tên tham vệ do Lục Thất phái đi trước đó, đã bao một quán trọ tốt nhất ở trấn Đan Thủy, mọi người vừa đến là ung dung vào thẳng nhà trọ.

Lục Thất thấy Mạnh Thạch xuống xe, bèn hỏi:

– Đại nhân, hạ quan muốn ở chung phòng với đại nhân, được không?

Mạnh Thạch mỉm cười nhìn hắn, đáp:

– Dĩ nhiên là được. Ta cũng muốn ở chung một chỗ với Lục ngu hầu.

(1) Ảnh vệ: Vốn là lực lượng để chỉ những cô gái xinh đẹp thân thủ nhanh nhẹn (gọi là ảnh tử), có nhiệm vụ ẩn núp theo dõi quân địch và giết chết khi có cơ hội vào thời Tôn Ngô, ở đây có lẽ chỉ lực lượng mật của hoàng đế, gồm những người có võ nghệ cao cường (có thể có cả nam) chuyên bí mật theo dõi và ám sát.

(2) Minh quang giáp: giáp có những tấm che tròn bằng đồng trước ngực và sau lưng, những tấm che được mài sáng bóng như gương
(3) Điện ty: một chức quan quản lý các phương tiện giao thông trong hậu cung như kiệu, xe cho vua, đồng thời cũng quản lý đèn lửa, than củi trong hậu cung. Đây là chức quan đặt ra đầu nhà Thanh, ở đây tác giả hư cấu nên không cần chính xác về thời điểm.
(4) Đô ngu hầu hoặc ngu hầu: một chức võ quan, thường là võ quan thân cận của chủ soái phiên trấn, không phải tước hầu, trong Thủy Hử, Lục Khiêm – người bạn thân phản bạn của Lâm Xung cũng được gọi là Lục ngu hầu, dường như cũng gọi theo chức quan này