Quyển 4 - Chương 172: Đại Giang đông khứ

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên sông sóng lớn cuồn cuộn, tiếng tiêu truyền đến, tiếng tiêu trầm thấp uyển chuyển, lọt vào tai nghe như có một loại thương cảm, thoáng như kể ra năm tháng vô tận tang thương, khi thì cao vút như rồng gầm, giống như một con cự long trong lòng biển sóng cuồn cuồn cuộn trào, khi thì âm vực trào dâng, thoáng giống như tư thế hào hùng, giống như miêu tả hết sức sống của hành khúc thâm trầm bi tráng.

– Đây là khúc nhạc gì?
Mạnh Thạch mất hồn hỏi, ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm Lục Thất, sau khi uống một chút rượu, Thái tử uống rượu nổi hứng, bỗng lấy tiêu đề nghị Lục Thất thổi một khúc, kết quả khúc nhạc của Lục Thất khiến cho tất cả những người nghe đều say mê vì khúc nhạc.

– Khúc nhạc gì ư? Ha hả, không biết.
Lục Thất cười trả lời, hắn thật sự không biết đây là khúc nhạc gì, trước kia tâm tình của hắn không được tốt hẽn sẽ cầm tiêu trong lúc vô ý liền thổi ra khúc nhạc này, không nay trên sông Đại Giang, hắn đã uống rượu nên tùy tiện thổi ra.

– Nhanh, mau ghi lại.
Mạnh Thạch vẻ mặt giống như điên cuồng, đúng dậy gấp rút đi lấy văn phòng tứ bảo, sau khi mang tới tự mình lấy giấy mài mực.

Thái tử vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn Lục Thất, y nghe nói Lục Thất rất am hiểu nhạc, cho nên mới lấy tiêu để góp vui, xuất phát chính là muốn cùng văn nhân bình thường giao lưu, nhưng khúc nhạc này của Lục Thất cũng chưa từng nghe qua, cảm giác kia quả thực vô cùng tang thương.

Lục Thất cũng không quan tâm, đáp ứng yêu cầu của Mạnh Thạch viết nhạc phổ, cuối cùng ngẫm nghĩ một chút rồi bên trên viết bốn chữ “Đại giang đông khứ”, hắn cảm thấy khúc nhạc này tên như vậy.

Mạnh Thạch cẩn thận cầm nhạc phổ, sau đó tự mình rót rượu cho Lục Thất nói:
– Lục đại nhân, nếu khúc nhạc này truyền đi ngài chắc chắn sẽ lưu danh thiên cổ.

Lục Thất nghe xong giật mình, cũng cười lớn nói:
– Chỉ là một khúc nhạc sau khi nhìn cảnh tượng, cũng không phải khúc nhạc tuyệt diệu gì.

– Lời của Thiên Phong sai rồi, một khúc nhạc có thể chân chính làm con người động lòng thì lại không nhiều lắm, khúc nhạc này của ngươi thâm trầm, tang thương, đại khí, nghe xong rung động lòng người, ngươi là nhạc tiên chân chính, ta cảm thấy, có thể so sánh với các khúc nhạc cổ, nhạc tiên so với người giỏi thơ ca ít hơn.
Thái tử nghiêm nghị nói tiếp.

Lục Thất nghe xong chột dạ, tiêu chỉ là một thứ để hắn giải sầu lúc rảnh rỗi, nếu so với những người nhạc gia chân chính, hắn sao có thể múa rìu qua mắt thợ, nếu như có thể được danh tiếng nhạc tiên, không những nghe không được tự nhiên hơn nữa hắn cũng không có giữ cái gì vật quý hiếm.

– Điện hạ quá khen, thần chỉ là do có men say nên tùy hứng thổi thôi, sau này có thể không thể thổi được như vậy.
Lục Thất lắc đầu bác bỏ nói, hắn cũng không muốn tự tìm phiền phức.

– Một khúc là đủ rồi, nếu như tiên khúc dễ tạo ra như vậy thì cũng không gì gọi là quí hiếm, mỗi một tiên khúc gần như đều là cảm thiên mà tạo thành. Hôm nay đi trên Đại Giang, cũng khuấy động tâm hồn của ngươi, linh tư là một cảm giác kì diệu khó có thể nắm bắt, muốn có mà không thể được.
Thái tử nghiêm nghị nói.

Lục Thất nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều, cười nhạt nói;
– Hôm nay có thể tạo thành khúc nhạc này, ta cũng là tùy tâm thổi ra, về sau không khiến người cười chê là được.

– Hôm nay đi trên sông, ta lại biết được tài năng Lục đại nhân, nếu Lục đại nhân không ngại có thể để cho Mạnh mỗ giữ khúc nhạc này không.
Mạnh Thạch rất thành khẩn thỉnh cầu, rõ ràng là rất kính trọng Lục Thất.

Lục Thất ngẩn ra, không nghĩ đến Mạnh Thạch người uy vũ bất khuất như vậy không ngờ sẽ vì một khúc nhạc mà khom lưng, không ngờ không quan tâm cường quyền chỉ kính trọng nhạc sĩ.

– Đương nhiên có thể.
Lục Thất thuận miệng đáp ứng, Mạnh Thạch nghe xong bất ngờ vui thích mỉm cười, giống như một đứa trẻ được cho kẹo.

Lục Thất cũng không để tâm việc này, nhưng hắn thật sự không ngờ tùy ý thổi một khúc cũng khiến cho hắn vang danh tứ hải, khiến cho rất nhiều quan lại quyền quý, văn nhân nhà thơ sau khi nghe xong khúc nhạc bắt đầu bình luận về Lục Thất. Nghe khúc nhạc tùy tâm, người đang có tâm trạng như thế nào đi chăng nữa khi nghe xong khúc Đại giang đông khứ, đều sẽ có cảm nhận khác nhau, mà Mạnh Thạch đồng hành cũng khiến ông ta được lưu danh thiên cổ, cũng được thơm lây mấy đời.

Sau khi Lục Thất đồng ý không lâu, thuyền cũng sắp đến bến tàu bên bờ Trừ Châu, sau khi hét lên để liên hệ, thuyền của thủy quân Chu quốc bắt đầu áp tải con thuyền cập bờ, người trên hai chiếc thuyền vừa bước ra, Lâm tổng tiêu đầu liền bước đến gần Lục Thất.

– Hiền chất, khúc nhạc vừa rồi là do ngươi thổi sao?
Lâm tổng tiêu đầu vội vàng hỏi.

Lục Thất nghe xong hơi nhức đầu, Lâm tổng tiêu đầu là một người luyện võ, sao lại cảm thấy hứng thú với khúc nhạc này, hắn gật đầu nói:
– Đúng vậy, lúc trên sông uống chút rượu nên tùy ý thổi.

Lâm tổng tiêu đầu ồ một tiếng, chợt Mạnh Thạch ở một bên nói:
– Khúc nhạc kia là lúc Lục đại nhân uống rượu trào dâng cảm xúc, tùy tâm thổi tạo thành khúc Đại giang đông khứ, khiến tại hạ lâm vào trong cảnh giới kỳ lạ, đã được Lục đại nhân cho phép cùng đồng hành trên sông, Lâm tổng tiêu đầu cũng có thể tham gia.

– Thật sao, ha hả, Lâm Chi Hòa tạ ơn đại nhân.
Lâm tổng tiêu đầu không ngờ nhún nhường thi lễ nói lời cảm tạ, Lục Thất nhìn có chút buồn bực.

Chợt có một người áp tải đi tới bên cạnh người Lâm Chi Hòa, đôi mắt cổ quái nhìn Lục Thất, Lục Thất ngẩn ra nhìn lại, thấy người kia không cao, thân hình cũng hơi gầy, trên đầu đội mũ võ sinh, tuy rằng ngũ quan đoan chính nhưng sắc mặt có chút vàng, còn có một chút tàn nhang.

– Hiền chất, đây chính là cháu họ Lâm Phong của ta, sau này sẽ đi theo bên người hiền chất.
Lâm tổng tiêu đầu sau khi nói cảm ơn quay đầu với thiệu tiêu sư phía sau với Lục Thất.

Lục Thất ồ một tiếng, hắn mỉm cười nói:
– Được, Lâm huynh đệ sau này sẽ đi theo ta.

– Vâng, thuộc hạ bái kiến đại nhân.
Lâm Phong cung kính thi lễ.

Lục Thất gật đầu, sau đó nhìn về phía nơi bị bao vây, người bị Chu quốc bao vây chính là hai Giáo úy Kiêu kị vệ, xung quanh có mấy trăm Chu quân bao vây, mỗi người một đao hướng về phía trước trận địa sẵn sàng đón địch.

Lục Thất nhìn không nói gì, việc Thái tử Đường quốc đến Chu quốc rõ ràng cho thấy trước kia không có thông báo gì cả, trực tiếp đưa đến cửa, hơn nữa đến sứ thần cũng không có, tuy nhiên Mạnh Thạch hẳn có thể đảm đương làm sứ thần, nhưng Mạnh Thạch rõ ràng là không muốn ra mặt.

– Mạnh đại nhân, Chu quốc rốt cuộc có phái sứ thần tới không?
Lục Thất nhìn chốc lát bình thản hỏi.

– Đúng, sứ thần đã tới, nhưng sứ thần Chu quốc chỉ gặp bệ hạ, ngày hôm sau liền quay về nước, đó là chuyện hơn mười ngày trước.
Mạnh Thạch đáp lại.

– Sao ta cảm thấy là ta liên lụy Thái tử điện hạ và Mạnh đại nhân.
Lục Thất cười trêu chọc nói.

Mạnh Thạch ngẩn ra sau đó nghiêm nét mặt nói:
– Lục đại nhân đừng suy nghĩ lung tung, trước kia Chu quốc từng muốn điện hạ đến làm con tin, nhưng bệ hạ vẫn luôn không đồng ý, lần này bệ hạ để điện hạ đi tất nhiên đã tạo áp lực trước với sứ thần Chu quốc.

Lục Thất nghe xong cười như không cười gật đầu, Mạnh Thạch chần chừ một chút lại nói:
– Ta cảm thấy, hẳn là do sứ thần Chu quốc gây sức ép trước, cho nên bệ hạ mới tiến thêm một bước muốn để Lục đại nhân tới Chu quốc.

Lục Thất gật đầu, có lệ nói:
– Rất có lý.

Mạnh Thạch im lặng, Lục Thất thì quay đầu nhìn về phía Đại giang, chợt Lâm Phong nói:
– Đại nhân mời tiến lên nói chuyện.

Lục Thất ngẩn ra cất bước cùng Lâm Phong đi ra, đi thẳng tới bến tàu. Lục Thất bình thản nói:
– Có chuyện gì vậy?

– Khúc nhạc kia là do ngài tự mình sáng tác sao?
Lâm Phong bình thản hỏi, đôi mắt dịu dàng nhìn Lục Thất.

Lục Thất ngẩn ra, Lâm Phong hỏi rất vô lễ, thân phận Lâm Phong sẽ không làm như thế, hắn đánh giá một chút, không ngờ Lâm Phong oán trách nói:
– Nô hỏi ngài, nhìn gì mà nhìn.

Lục Thất cả kinh, sau đó thất thanh kêu:
– Sư tỷ, không, Tiểu Điệp.

Ánh mắt Lâm Phong tức giận trừng hắn một cái, một nam nhân dùng ánh mắt như vậy tức giận khiến cho người ta rất sợ hãi, tuy nhiên trong nội tâm Lục Thất lại vô cùng sung sướng, vội nghiêng người tới gần một chút, thấp giọng nói:
– Tiểu Điệp, hình dáng này của nàng ta một chút cũng không nhìn ra.

– Cho chàng nhìn ra vậy cũng không phải thuật dịch dung rồi.
Tiểu Điệp dịu dàng đáp lại.

Lục Thất vui vẻ mỉm cười, Tiểu Điệp cũng ôn nhu hỏi:
– Khúc nhạc kia là do chàng sáng tác sao?

– Sao vậy? Nàng nghe qua rồi sao?
Lục Thất vẻ mặt quái lạ hỏi.

– Thiếp chưa từng nghe qua.
Tiểu Điệp dịu dàng trả lời.

– Ồ, vậy ta yên tâm rồi.
Lục Thất cười trêu đùa nói.

– Đứng đắn một chút, trả lời đi.
Tiểu Điệp oán trách nói.

Lục Thất thu lại ý cười, ôn hòa nói:
– Chỉ là một khúc nhạc tùy tâm thổi, là do ta sáng tác đấy.

– Chàng làm sao? Vậy khúc nhạc bi tráng tang thương kia lại giống tiếng lòng của một lão nhân nhìn thấu nhân thế vậy.
Tiểu Điệp bình luận lại có chút nghi ngờ.

– Đúng là do ta sáng tác, nhưng sáng tác như thế nào ta đây cũng không rõ.
Lục Thất không hề không vui ôn hòa đáp lại.

Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
– Chỉ cần khúc nhạc này đủ để khiến chàng lưu danh thiên cổ.

– Chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc, chẳng nhẽ còn có thể sánh vai với Hán Vũ Đường Tông sao.
Lục Thất lắc đầu không cho là đúng.

– Danh Đế vương, hậu nhân không thể bình luận ưu khuyết điểm, gần như đều có ác danh không thể tránh khỏi, mà Văn Hoa tiên khúc, cũng được thiên cổ truyền tụng, nhiều thế hệ kính trọng và ngưỡng mộ,
Tiểu Điệp dịu dàng giải thích nói.

Lục Thất nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau lại gật gật đầu.