Quyển 5 - Chương 127: Bất ngờ

Kiêu Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Trương Kịp vào rồi, Lục Thất khoát tay gọi một tiểu nhị đứng chờ ngoài cửa, dặn dò tiểu nhị để Trương Kịp và năm cống sinh đó ngồi một bàn. Nếu Trương Kịp là hàng thần Đường quốc, vậy thì ngồi cùng Chu thần sẽ bị thấp kém, ngồi cùng năm cống sinh sẽ có chút cao hơn.

Thấy Trương Kịp, Lục Thất bỗng nhớ tới Vi Hạo. Hắn đã quên hỏi thăm tình hình của Vi Hạo rồi. Vi Hạo đã từng đảm nhiệm chức Trưởng sử Nhiêu Châu ngũ phẩm, sau đó trở về Giang Ninh. Nhưng vì việc của Lục Thất rất nhiều, lại quên mất sự tồn tại của Vi Hạo, không biết Vi Hạo trở về Giang Ninh đảm nhiệm chức gì rồi?

Lại nghênh đón tiếp hai người có danh vọng ở Khai Phong phủ. Kỷ Vương mà Lục Thất chờ lại vẫn chưa thấy tới. Nếu Kỷ Vương không tới được, có lẽ sẽ cho người tới thông báo, Lục Thất chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Thấy đã gần trưa rồi, Lục Thất biết không nên vì chờ đợi Kỷ Vương mà quên mất các vị khách trong tửu lầu. Hắn gọi một tiểu nhị tới, dặn dò vài câu, sau đó đi vào Tây Phong lầu. Lầu một không có khách, Lục Thất đi thẳng lên lầu hai Dạ Quang Các.

Lục Thất vừa lên, Dạ Quang Các liền im lặng, Lục Thất bước lên phía trước hành lễ đáp, mỉm cười nói:

– Ta đang tiếp khách bên ngoài, đã để các vị chờ lâu, hôm nay Tây Phong lầu khai trương, cảm ơn các vị đã tới.

Các quan khách lần lượt chắp tay đáp lễ, Lục Thất mỉm cười nói:

– Các vị, ta là đại tướng quân, nhưng ta cũng thích làm người giàu có nhờ buôn bán, sau này hy vọng các vị có thể chiếu cố tới việc buôn bán của ta.

Thấy các quan khách lần lượt gật đầu, Lục Thất quay đầu dặn dò:

– Khai tiệc.

Các tiểu nhị lập tức hành động, lần lượt đưa mâm dâng lên ly dạ quang rượu bồ đào, từng chiếc ly dạ quang tuyệt đẹp được rót phân nửa rượu bồ đào đỏ sẫm đưa tới trước mặt từng vị khách. Trong Dạ Quang các, tinh thần của mọi người đều kinh ngạc, bất ngờ hoặc vui mừng, đều không ngờ Lục đại tướng quân lại dùng ly dạ quang để dùng rượu bồ đào.

Lục Thất mỉm cười đứng im, ly dạ quang mà hắn mua được hơn một nghìn chiếc ở Hà Tây và Bắc Đình, lần này chỉ mang tới ba trăm chiếc, đủ để phục vụ khách của Tây Phong lầu. Đương nhiên, ly dạ quang hắn cũng bán, nhưng chỉ bán ở cửa hàng ngọc bên ngoài.

Chợt thang lầu vang lên, Lục Thất sửng sốt quay đầu, lại thấy một người đàn ông mặc quan phục võ tướng. Người đàn ông đó vừa nhìn Lục Thất, liền bước lên phía trước hành quân lễ:

– Bái kiến đại tướng quân, mời đại tướng quân xuống lầu tiếp giá.

Lục Thất giật mình, hắn liền hiểu ý đi tới, bởi vì người đến hắn đã từng gặp rồi, là thừa chỉ ban trực trong hoàng cung. Hắn phản ứng rất nhanh quay người nói:

– Các vị, xin đừng vội uống rượu, xin đứng lên chờ một chút, không nên ồn ào.

– Trung Phi, Vân thúc, theo ta xuống dưới.

Lục Thất liền dặn dò, nói xong quay người bước xuống lầu, Chu Hoàng đế tới bất ngờ, khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Lục Thất chạy vội xuống lầu dưới xông ra Tây Phong lầu, tới ngoài lầu thấy hơn 20 võ vệ hộ tống một chiếc xe lộng lẫy đang từ từ chạy tới. Hắn liền bước lên phía trước mười mấy bước buông tay đứng nghiêm.

Rất nhanh, Thạch Trung Phi và Vân Cẩm Đông cũng chạy ra tới nơi, bước nhanh tới phía sau Lục Thất. Họ cũng bất ngờ nhìn chiếc xe. Nghe nói, Hoàng đế Bệ hạ đã 10 năm rồi chưa ra khỏi hoàng cung.

Thấy võ vệ và chiếc xe đã tới bên Tây Phong lầu, võ vệ mở cửa xe, trong xe bước xuống là một thiếu niên áo gấm, lại là Kỷ Vương. Kỷ Vương cười với Lục Thất, quay người đỡ một người trung niên áo bào gấm ung dung, chính là Đại Chu Hoàng đế.

– Thần Lục Thiên Phong cung nghênh Bệ hạ.

Lục Thất quỳ một gối xuống đất, vắt ngang tay hành quân lễ bái kiến. Thạch Trung Phi và Vân Cẩm Đông cũng im lặng làm theo. Kỳ thực Lục Thất là Lễ bộ Thượng thư, hành lễ cung nghênh cũng được.

Chu Hoàng đế ôn hòa nhìn Lục Thất, chuyến xuất cung đầu tiên này khiến ông có vài phần hảo cảm với Lục Thiên Phong. Quân lễ quỳ nghênh của Lục Thiên Phong khiến ông thân là Hoàng đế có chút thoải mái vô cùng. Sự tôn sùng cực độ của Lục Thiên Phong vô hình trung đã nâng cao uy vọng hoàng quyền, hoa đỏ cũng cần lá xanh.

– Khanh bình thân đi.

Chu Hoàng đế ôn tồn nói.

Lục Thất khấu đầu đứng dậy, rất tự nhiên bước tới bên trái Chu Hoàng đế, mỉm cười nói:

– Bệ hạ có thể tới Tây Phong lầu quả thực khiến thần sợ hãi, cũng là vinh hạnh của thần.

– Là Kỷ Vương thỉnh cầu xuất hành. Trẫm nghe nói cũng thấy động lòng, liền đi tới xem sao.

Chu hoàng đề mỉm cười, ôn hòa như một vị trưởng giả.

– Bệ hạ mời.

Lục Thất cung kính đưa tay.

Chu Hoàng đế lại ngẩng đầu lên nhìn Tây Phong lầu, lát sau mới nói:

– Trước đây Trẫm tới Biện Hà, đã từng thấy tòa tửu lầu này, nhưng lại không vào. Bên ngoài tòa tửu lầu này hình như vẫn như cũ.

– Tòa tửu lầu này vốn là của Nhữ Nam Huyện công. Nghe quản sự Thanh Phong Cư nói bốn mươi nghìn có thể mua được, thần đã trả năm mươi nghìn, vì không muốn mang tiếng ức hiếp.

Lục Thất nói.

Chu Hoàng đế gật đầu, nói:

– Trẫm biết, Nhữ Nam Huyện công sớm đã muốn bán lầu này, chỉ là không ai muốn mua. Trẫm cũng đã phê chuẩn cho Nhữ Nam Huyện công di dân tới sống ở Giang Hoài.

– Vậy lại là thần lỗ mãng rồi.

Lục Thất tự nhận tội nói.

– Không sao, mấy chục năm rồi, cũng không cần kiêng kỵ.

Chu Hoàng đế đáp.

Lục Thất im lặng, Chu Hoàng đế bước đi. Hắn và Kỷ Vương đi hai bên trái phải, vừa vào Tây Phong lầu lại thấy tất cả mọi người đều quỳ sát, Chu Hoàng đế dừng chân nhìn cảnh vậy mới bước lên thang lầu.

Lên tới tầng hai, vừa nhìn cũng thấy một cảnh quỳ lạy, nhưng thực khách đều ở tầng hai, cho nên rõ ràng là rất trang nghiêm. Chu Hoàng đế nhìn quanh một lượt, bình thản nói:

– Đều miễn lễ đi.

– Tạ Bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế.

Tất cả quan lại đồng thanh đáp lại, làm quan đương nhiên là biết lễ nghi.

Thấy hơn 70 người đứng dậy, Chu Hoàng đế bình thản nói:

– Hôm nay yên tĩnh quá, Trẫm bỗng muốn đi ra ngoài một chút, đều tùy ý, ngồi đi.

Người đứng được quan viên thông báo lần lượt ngồi xuống. Hoàng đế cho ngồi há dám kháng chỉ? Sau khi ngồi xuống, cũng lần lượt có thể thấy thiên nhan của Hoàng đế Bệ hạ. Nên nhớ, Chu Hoàng đế 10 năm chưa ra khỏi hoàng cung, trong lòng quân dân Khai Phong phủ kính trọng là chắc chắn rồi. Nhưng, nếu nói sợ hãi thì không bằng những quan lại thực quyền đó của Khai Phong phủ.

Chu Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa, Lục Thất liền nói:

– Bệ hạ, tầng hai này là Dạ Quang Các, tầng ba là Lãm Nguyệt Các, mời Bệ hạ lên cao thưởng rượu.

Chu Hoàng đế mỉm cười gật đầu, lời nói của Lục Thiên Phong vô cùng khéo léo, hơn nữa còn là vì tầng ba không có khách. Ông cất bước lên thang lầu, liền lên đến tầng ba, vừa nhìn quả nhiên là không có người, hơn nữa nhiệt độ bên trong Tây Phong lầu rất là hợp với lòng người, quả thực là vào rồi không muốn rời khỏi đó.

– Hay, chỗ hay.

Chu Hoàng đế nói, lại bước tới cửa sổ phía đông.

Lục Thất liền đi theo, tới bên cửa sổ, hắn vừa đẩy cửa sổ dán giấy khắc hoa ra, cửa sổ liền thông vào luồng gió mát. Thế giới bên ngoài cửa sổ thu vào tầm mắt lại là khung cảnh rộng rãi thoải mái.

– Mở cửa sổ này ra đi, Trẫm không thích nơi đóng kín.

Chu Hoàng đế ôn tồn nói. Lục Thất gật đầu đưa tay móc lại cửa sổ.

Chu Hoàng đế quay người trở lại, tự chọn cho mình chỗ ngồi xuống, mỉm cười nói:

– Hôm nay là tới thưởng rượu, để ban trực và quan viên đều vào náo nhiệt cùng Trẫm một chút.

Thạch Trung Phi lĩnh mệnh đi ra, Chu Hoàng đế để Lục Thất, Kỷ Vương và Vân Cẩm Đông ngồi cùng. Lục Thất cáo lỗi rời đi, lại đích thân đi lấy ly dạ quang và rượu bồ đào ngon nhất. Sau khi quay lại, một chiếc ly dạ quang trong suốt được đặt trước mặt Chu Hoàng đế, sau đó lại đặt tiếp ba chiếc ly dạ quang khác xuống, cầm một bình sứ lớn, rót rượu bồ đào vào ly dạ quang của Chu Hoàng đế.

Đặt bình sứ xuống, Lục Thất mới lấy một bình khác rót cho Vân Cẩm Đông. Vân Cẩm Đông liền đứng dậy nhận lấy vò rượu. Lục Thất mỉm cười lắc đầu, Vân Cẩm Đông đành ngồi xuống, nhưng lại có chút cẩn thận.

Rót rượu cho Vân Cẩm Đông, Lục Thất tiện tay đem vò rượu cho Kỷ Vương. Kỷ Vương rất tự nhiên nhận lấy, tự mình cầm vò rượu bồ đào, Chu Hoàng đế mỉm cười nhìn, thần thái không biến đổi gì.

– Bệ hạ, thần kính Bệ hạ thưởng rượu.

Lục Thất hai tay nâng ly dạ quang lên nhìn Chu Hoàng đế ôn tồn nói.

Chu Hoàng đế gật đầu, đưa tay ra lấy ly uống cạn một hơi. Sau đó nheo mắt thưởng thức, lát sau gật đầu nói:

– Quả nhiên là khác.

Lục Thất mỉm cười, quay đầu sang kính Kỷ Vương và Vân Cẩm Đông ba người cùng uống một ngụm, đặt ly xuống. Chu Hoàng đế lại quan sát ly dạ quang trong tay. Tự nhiên ông thấy chiếc ly này trong tay giá trị tuyệt đối còn cao hơn của Tào Vương rất nhiều.

– Thiên Phong, ly dạ quang trong tay Bệ hạ không có nhiều phải không.

Kỷ Vương hỏi.

– Nếu điện hạ muốn, thì đúng là không còn. Chiếc ly dạ quang bằng ngọc Hòa Điền tuyệt phẩm này là vật quý của vua Hồi Hột, có lẽ là một món đồ cổ trân bảo. Hoa văn trên đó giống như là phong cách của Đường triều trước.

Lục Thất đáp.

Kỷ Vương gật đầu. Lúc này quan lại và ban trực lục đục lên tới, cung kính hành lễ với Hoàng đế và ngồi xuống, chính là 5 cống sinh cũng vui mừng đi lên Lãm Nguyệt Các.