Q.9 - Chương 737: Sự kiện lôi kéo phiếu bầu 1

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ kết thúc không vui bởi vì Mã Minh Lương làm khó dễ và An Tại Đào mạnh mẽ, cứng rắn khiến trận thế quyền lực cao cấp của tỉnh Đông Sơn diễn ra sự phân hoá vô hình mà tinh tế.

Ma Minh Lương đại biểu cho mấy uỷ viên thường vụTỉnh uỷ tạo thành một phe, chuẩn bị tư tưởng “tranh đấu” lâu dài với An Tại Đào, bọn họ không muốn để một kẻ đáng tuổi con cháu áp chế mình. Thật ra, suy nghĩ này là có thể hiểu được, mà Phó bí thư Tỉnh uỷ kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Chu Hoành Vĩ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai vaf các uỷ viên thường vụhoặc từ Trung ương tới, hoặc từ bên ngoài tỉnh điều nhiệm tới, thì không chút do dự chọn đứng về phía An Tại Đào.

Điều này có hai yếu tố thúc đẩy. Một là, An Tại Đào trẻ tuổi như thế, lại ngồi trên vị trí lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, hơn nữa, rõ ràng địa vị trong Đảng cao hơn bên hành chính. Điều đó cho thấy rất rõ mức độ coi trọng đặc biệt của Trung ương đối với An Tại Đào. Nếu nói quyền lực quyết định hành động, sự mạnh mẽ, cứng rắn của An Tại Đào không phải bởi hắn trẻ tuổi, mà bởi trong tay hắn hiện giờ cũng như một thời gian rất dài sau này, là quyền lực tuyệt đối. Biết rõ An Tại Đào tiền đồ vô lượng, tự nhiên không ai muốn trở mặt với hắn, đó là điều thứ nhất.

Về mặt khác, là một lãnh đạo tỉnh từ nơi khác đến, Chu Hoành Vĩ và Chu Giai vẫn bị Mã Minh Lượng và mạng lưới quan hệ thâm căn cố đế âm thầm bài xích, cũng chưa thật sự cắm rễ ở Đông Sơn. Một khi đã như vậy, trong lúc An Tại Đào và phái Mã Minh Lương “tranh đấu”, họ theo bản năng đứng về phía An Tại Đào, nhằm hạn chế phe Ma Minh Lương, đó là điều thứ hai.

Đương nhiên, trong thâm tâm họ cũng có lo lắng là một mình An Tại Đào không khống chế nổi tình thế ở tỉnh Đông Sơn, để cho phe Ma Minh Lương càng thêm kiêu ngạo. Cho nên, xuất phát từ sự lo lắng sâu xa này, Chu Hoành Vĩ và Chu Giai không thể không lựa chọn đứng về phía An Tại Đào.

Đối với tâm tư toan tính này nọ của lãnh đạo Tỉnh uỷ, An Tại Đào hiểu rất rõ. Hắn đoán chừng có một bộ phận hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ tự phát lựa chọn cùng tiến thoái với hắn, bởi vì họ không còn lựa chọn nào khác. Giữa lúc tình hình như vậy, Ma Minh Lương chủ dộng làm khó dễ, thật ra đúng với mong muốn của An Tại Đào.

Là một lãnh đạo trẻ tuổi, còn thiếu sự từng trải, hắn vừa mới bước vào vòng trung tâm quyền lực của Tỉnh uỷ, có rất nhiều chuyện không thể quá “nguội”, quá nguội, quá mềm sẽ bị chèn ép, bất lợi cho việc triển khai công tác của hắn, và tiến thêm một bước, nắm lấy cục diện trong tay; mà đồng thời cũng không thể quá nóng, nóng quá sẽ gặp phải phản ứng mạnh mẽ đáp trả, còn mang tiếng không tôn trọng đồng chí lão thành.

Cho nên, hắn không thể chủ động tấn công trước, chỉ có thể bị động ứng phó. Ma Minh Lương nhảy ra, đúng lúc hắn mượn Ma Minh Lương để lập uy. An Tại Đào tự xét thấy, đối với chuyện này, mình hết sức công tâm, cán bộ được đề bạt và hắn không có bất cứ liên hệ lợi ích nào, hắn làm tất cả xuất phát từ công tâm, không có bất cứ ý đồ riêng tư nào.

Phản ứng của An Tại Đào khiến Ma Minh Lương rất phẫn nộ, nhưng Ma Minh Lương lại không hề có ý nhượng bộ. Ma Minh Lương tự biết mình đã gần tới tuổi hưu, vài năm nữa ông ta cũng phải lui về tuyến hai. Trong hai ba năm này, ông ta không thích để một tên “hỉ mũi còn chưa sạch” ở trên đầu, trên cổ mình.

Nhưng, An Tại Đào lãnh đạo do Trung ương bổ nhiệm, tối đa ông ta chỉ có thể phát biểu lên những ý kiến bất dồng trong hội nghị hay làm một số “động tác ngầm”, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, ông ta không thể thật sự công khai trở mặt với An Tại Đào.

Chuyện đề bạt cán bộ lâm vào thế bế tắc, sự bế tắc như vậy, về ý nghĩa nào đó, cũng thúc đẩy sự biến đổi, tuy rất nhỏ, trong hệ thống quyền lực của Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh Đông Sơn.

Lúc này, rất nhiều cán bộ mới dần cảm nhận được sự tồn tại thật sự của An Tại Đào – lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh uỷ. Một số cán bộ muốn được đề bạt, bắt đầu âm thầm hoạt động chuẩn bị tới tạo dựng quan hệ với An Tại Đào.

Lúc này, là thằng ngốc cũng có thể hiểu được, đối với chuyện đề bạt, lời nói của An Tại Đào khá có trọng lượng, hắn ủng hộ người nào, sự ủng hộ đó không thể xem thường. Mà nếu nói “toạc móng heo” ra, thì, ngay cả cho dù lần này chuyện đề bạt đã hoàn tất, khi An Tại Đào lên nắm toàn quyền, rất có thể hắn sẽ điều chỉnh toàn thể cán bộ tỉnh.

Vài ngày sau đó, rất nhiều cán bộ ngành, đơn vị và các thành phố tìm đủ loại lý do để tới xin gặp An Tại Đào, nhưng tất cả đều bị thư ký Lý Bình ngăn lại.

Năm 2009 đã đến, việc đề bạt cán bộ từ năm 2008 đã kéo dài sang năm mới, với tình hình hiện tại, có lẽ hơn nửa năm cũng không có được kết quả rõ ràng.

Lúc này, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân cũng không quan tâm đến bất cứ việc gì khác ngoài việc đợi lệnh bổ nhiệm của Trung ương. Nhưng rõ ràng, phải đến đầu năm, Trung ương mới có thể thống nhất điều chỉnh cán bộ tỉnh, ông ta vẫn phải tiếp tục chờ đợi.

Trên cơ bản, công tác ở tỉnh lâm vào trạng thái “đình trệ”, bởi vì các thành phố và tỉnh đều triệu tập các hội nghị. Công tác tổng kết cuối nắm, triển khai kế hoạch công tác cả năm, cho nên công tác hằng ngày của cơ quan đều xoay quanh hai chủ đề chính này.

Cuối tháng 1 là Tết âm lịch, ssau Tết không lâu, các thành phố trong tỉnh sẽ triệu tập hội nghị, mà hội nghị tỉnh Đông Sơn thì diễn ra vào cuối tháng 2 hoặc đầu tháng 3.

Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ Tết dài,An Tại Đào vừa mới từ Bắc Kinh quay lại Đông Sơn, uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Hầu Danh Húc đã tìm tới cửa. Đương nhiên, lúc Hạ Hầu Danh Húc tới, đã qua lúc các cán bộ cơ quan Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh rộn ràng, hối hả tới chúc Tết An Tại Đào.

– Chúc mừng năm mới, Bí thư An.

Hạ Hầu Danh Húc cười ha hả, thuận tay đưa mời hắn một điếu Trung Hoa.

An Tại Đào cũng cười ha hả:

– Chúc mừng năm mới, Trưởng ban Hạ Hầu. Anh tới vừa đúng lúc, tôi đang định chiều nay triệu tập một hội nghị thường vụ, thứ nhất, để mọi người gặp mặt, thứ hai,là để tổng hợp tình hình thực tế một chút, sau đó buổi tối cùng ăn một bữa cơm…Bây giờ còn chưa tới mười lăm tháng Giêng, xem như vẫn còn là năm mới, mọi người đoàn tụ.

An Tại Đào nhận lấy điếu thuốc, đi tới trước bàn làm việc của mình, lấy một bao thuốc đưa cho Hạ Hầu Danh Húc:

– Trưởng ban Hạ Hầu, trong số các uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, chỉ có hai chúng ta nghiện thuốc lá, các đồng chí khác đều không hút. Ừ, thuốc này là do vợ tôi đi công tác bên Mỹ mang về, anh cầm hút thử.

– Ồ, thuốc lá Mỹ, loại tốt đây! Tuy nhiên, thuốc lá ngoại có một khuyết điểm, đó là rất mạnh, không phải là dân nghiện lâu năm như chúng ta, đúng là không chịu nổi.

Hạ Hầu Danh Húc cũng không khách sáo từ chối, thuận tay nhận lấy gói thuốc, miệng nói cảm ơn, nhưng chỉ nhìn lướt qua, rồi để trên sô pha, rõ ràng tỏ ra muốn nói chuyện lâu với An Tại Đào.

An Tại Đào ngẩn ra, vốn nghĩ Hạ Hầu Danh Húc đến chỉ để thăm viếng bình thường sau Tết, nhưng xem bộ dạng y, dường như có chuyện quan trọng muốn nói.

– Trưởng ban Hạ Hầu, có việc sao?

An Tại Đào cũng ngồi lên ghế sô pha, đói diện với Hạ Hầu Danh Húc, chủ động dò hỏi.

– Bí thư An, tôi có chuyện muốn xin chỉ thị của anh một chút.

Hạ Hầu Danh Húc do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

– Anh thấy đó, chuyện đề bạt cán bộ từ tháng 9 năm ngoái kéo dài đến bây giờ, vẫn chưa có kết quả. Tôi cảm thấy, cứ kéo dài thế này, đối với Tỉnh uỷ và Ban tổ chức cán bộ đều có ảnh hưởng không tốt. Tôi nghĩ thế này, hai ngày nữa, tỉnh mở hội nghị, trong cuộc họp của Hội đồng nhân dân, chúng ta có thể căn cứ vào danh sách đề bạt cán bộ, tăng thêm một số uỷ viên thường vụ, để đưa ra 42 ứng viên, để Hội đồng nhân dân bỏ phiếu lựa chọn, rồi dùng danh sách này làm căn cứ chủ yếu để Tỉnh uỷ đề bạt cán bộ…

Như vậy, vừa quán triệt được tinh thần chỉ thị của Bí thư Trương Đức Phúc, lại phù hợp với yêu cầu công khai hoá chế độ đề bạt cán bộ của Trung ương, vừa có sự giám sát của Hội đồng nhân dân…

Hạ Hầu Danh Húc vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của An Tại Đào.

Đề nghị của Hạ Hầu Danh Húc rất rõ ràng, nếu giằng co mãi không xong, chi bằng đều tự lui một bước, lấy danh sách các ứng viên, rồi đưa ra Hội đồng nhân dân xem xét.

Đề xuất này được Hạ Hầu Danh Húc suy nghĩ từ lâu. Chuyện đề bạt cán bộ cứ treo mãi đó, sẽ ảnh hưởng không tốt đến y, là Trưởng ban Tổ chức cán bộ và là người đứng mũi chịu sào. Hơn nữa, công tác đề bạt cán bộ đã mở đầu, Ban Tổ chức cán bộ đều hoàn thành các đề cử liên quan, nếu không giải quyết được, ảnh hưởng tiêu cực sẽ rất lớn.

– Bí thư An, đại hội Hội đồng nhân dân diễn ra trong ba ngày, tăng thêm một khâu nhỏ như vậy, hẳn là vấn đề cũng không lớn. Thủ tục, trình tự không có vấn đề gì, công khai giám sát lại càng không có vấn đề. Tôi nghĩ, các đồng chí khác hẳn là cũng không phản đối.

Hạ Hầu Danh Húc liên tiếp nói mấy lần “hẳn là không”, lộ rõ sự nôn nóng trong lòng y.

An Tại Đào trầm ngâm, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy đề nghị của Hạ Hầu Danh Húccó thể xem là một biện pháp phá vỡ tình huống bế tắc.

Đưa danh sách đề bạt ra trước công chúng công khai bàn bạc trên diện rộng, tốn thời gian, công sức và tiền bạc, không bằng đưa ra cho đại biểu Hội đồng nhân dân biểu quyết, tiết kiệm được rất nhiều công sức. Hơn nữa, đưa một danh sách ra, các ứng viên do các uỷ viên thường vụkhác đề cử cũng có trong danh sách, xem như chiếu cố thể diện của họ, bọn họ hẳn là không phản đối nữa.

Nhưng nhượng bộ của An Tại Đào là có giới hạn.

Trầm ngâm một lúc, An Tại Đào mỉm cười:

– Trưởng ban Hạ Hầu, tôi thấy biện pháp này khả thi, tôi đồng ý. Chỉ là phải chú ý đến nguyên tắc, tổ chức đề cử trước, đưa ra danh sách bổ sung sau. Như vậy đi, Trưởng ban Hạ Hầu, bây giờ trước tiên anh thông báo cho Chủ tịch tỉnh Hám, Bí thư Tôn và Bí thư Chu biết, xin ý kiến của họ. Xong rồi, trong cuộc họp chiều nay anh đề xuất ý kiến, để mọi người thảo luận.

Ý kiến của An Tại Đào rất quan trọng: nó có nghĩa là mỗi vị trí của ứng viên đều có thêm một ứng viên bổ sung thay thế. Ban đầu, làm một danh sách chính tuyển, sau lại tăng thêm số ứng viên bổ sung để Hội đồng nhân dân biểu quyết, cơ bản là nắm lấy “tiên cơ”. Nói cách khác, hắn cho đám Ma Minh Lương thể diện, nhưng chỉ là thứ thể diện thùng rỗng kêu to mà thôi.

Hạ Hầu Danh Húc hơi do dự, nhìn An Tại Đào một lúc, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh và kiên định, liền hiểu đây đã là kết quả cuối cùng mà An Tại Đào có thể chấp nhận.

Trong lòng thở dài, Hạ Hầu Danh Húc ra vẻ cao hứng, mỉm cười:

– Chuyện này hẳn là không có vấn đề. Thật ra, không dám dối Bí thư An, trong lễ mừng năm mới, tôi đã găp Chủ tịch Hám và Bí thư Tôn, khi tôi đưa ra đề nghị này, họ đều tỏ vẻ đồng ý. Lát nữa, tôi lại đến tìm gặp và trao đổi với họ lần nữa.

An Tại Đào cười ha hả:

– Thế thì tốt quá rồi. Được, cứ quyết định như vậy đi!

Trước cuộc họp, Hạ Hầu Danh Húc đã nhận được sự ủng hộ của ba Phó bí thư Hám Tân Dân, Tôn Gia Ung và Chu Hoành Vĩ, hơn nữa, có Phó bí thư An Tại Đào chủ trì công tác, trong 12 uỷ viên thường vụ, hết 5 lãnh đạo trung tâm đều giơ tay đồng ý, các uỷ viên thường vụ khác cũng không thể phản đối.

Phản đối cũng vô hiệu. Phía An Tại Đào năm người, đã vậy Phó chủ tịch thường trực Trần Sáng, người trước giờ vẫn giữ sự trầm mặc, lặng lẽ, đột nhiên giơ tay đồng ý. Phe đồng ý đã chiếm một nửa, vài người còn lại cũng đành tán thành.

Ngay từ đầu, Ma Minh Lương cũng không thích thú gì chuyện này, An Tại Đào và Hạ Hầu Danh Húc làm chuyện “bịp bợm” như vậy, làm sao một người già đời như ông ta không rõ thực chất? Nhưng ông ta thế cô, khó chống đỡ, nếu cứ tiếp tục chống dối, chắc chắn sẽ khiến đại đa số uỷ viên thường vụphản cảm và tự đưa mình vào thế cô lập hơn nữa.

Cắn răng, Ma Minh Lương cũng bỏ phiếu tán thành. Nói cho cùng, dù sao ông ta cũng không muốn cứ tiếp tục giằng co mãi như vậy, tình trạng này mà tiếp tục sẽ không có lợi cho bất cứ ai, lại còn tổn hại đến uy tín của uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ.

Ánh mắt điềm tĩnh của An Tại Đào lướt qua từng người một lượt, rồi hắn nhìn Hám Tân Dân với vẻ dò hỏi, Hám Tân Dân cười, gật đầu.

An Tại Đào thản nhiên cười:

– Tốt, các đồng chí, nếu ý kiến mọi người đã nhất trí như vậy, chúng ta sẽ xử lý theo cách này. Đương nhiên, kết quả bỏ phiếu của Hội đồng nhân dân chỉ để Tỉnh uỷ tham khảo, chứ không thay thế cho quyết định của Tỉnh uỷ được. Lúc này, vấn đề đề bạt cán bộ đã kéo dài quá lâu. Tôi không muốn để chuyện này tiếp tục kéo dài, ảnh hưởng không tốt đến uy tín của Tỉnh uỷ.

An Tại Đào đảo ánh mắt lãnh đạm trên người Ma Minh Lương. Lại cao giọng nói:

– Có tranh luận là tốt, nhưng tranh luận không dứt, mãi không đạt được nhận thức chung, nói lên rất nhiều vấn đề.

Tôi không hy vọng lại xuất hiện thêm vấn đề gì. Các đồng chí đang ngồi đây đều là lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh uỷ, chúng ta phải chịu trách nhiệm trước Trung ương, chịu trách nhiệm trước toàn thể cán bộ và quần chúng trong tỉnh, chịu trách nhiệm đối với vận mệnh chính trị của mình…

Ngày 1 tháng 3, hội nghị Hội đồng nhân dân tỉnh Đông Sơn chính thức bắt đầu. Ngày đầu tiên của hội nghị, buổi sáng, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân đại diện cho Uỷ ban nhân dân tỉnh báo cáo công tác của chính phủ; buổi chiều, các đoàn đại biểu chia tổ thảo luận, xem xét báo các công tác chính phủ của Hám Tân Dân.

Sáng hôm sau, ngày 2 tháng 3, Phó chủ nhiệm thường trực Tiêu mộng Lệ đại diện cho Hội đồng nhân dân tỉnh báo cáo công tác hoạt động của Hội đồng nhân dân tỉnh. Kế tiếp, là các báo cáo công tác theo lệ. Buổi chiều, Hội đồng nhân dân tỉnh tiếp tục triệu tập toàn thể hội nghị, trong đó chương trình hàng đầu của hội nghị là toàn thể đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh tiến hành biểu quyết đối với danh sách đề cử cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ.

Phó chủ nhiệm thường trực Hội đồng nhân dân tỉnh Tiêu Mộng Lệ cao giọng nói:

– Trước khi tiến hành bỏ phiếu, trước hết chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó bí thư Tỉnh uỷ An Tại Đào phát biểu.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong lễ đường đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Đông Sơn. An Tại Đào mặt tươi cười, dáng vẻ ung dung rời khỏi đài chủ tịch, bước lên bục đặt micro. Trước khi biểu quyết, để An Tại Đào đại diện cho Tỉnh uỷ nói vài lời, là ý kiến đề xuất của Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh Húc, xem như nhấn mạnh kỷ luật bỏ phiếu, bảo đảm việc bỏ phiếu được công khai và minh bạch.

Đây là lần đầu tiên An Tại Đào xuất hiện công khai ở hội nghị lớn của tỉnh, đối với hắn mà nói, ý nghĩa của nó rất quan trọng.

An Tại Đào khẽ gật đầu, chờ tiếng vỗ tay dần lắng xuống. Hắn nhìn xung quanh, lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:

– Các vị đại biểu, bây giờ, việc tuyển chọn cán bộ giao cho Hội đồng nhân dân bỏ phiếu biểu quyết, kết quả sẽ là căn cứ quan trọng để Tỉnh uỷ lựa chọn, việc này thực hiện theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Trương Đức Phúc, là quyết sách của hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ…

Ở đây, tôi muốn hết sức nghiêm túc nhấn mạnh: xin các vị đại biểu thật sự nghiêm túc với lá phiếu trong tay mình, nghiêm khác dựa theo các quy định liên quan để tiến hành bỏ phiếu. Hễ cảm thấy ứng viên nào thích hợp, thì có thể bỏ phiếu cho người đó. Không được chiếu cố ân tình, không làm qua loa cho xong chuyện…