Q.8 - Chương 586: Thủ đoạn lôi đình của Phó chủ tịch thành phố An (2)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trang Ninh nín lặng đứng ở một bên, xanh mặt liếc nhìn Ngô Quốc Cẩm một cái, nói:

– Bọn họ nói nhất định phải gặp lãnh đạo có thể quyết định được chuyện này…

An Tại Đào nghe vậy, không khỏi mỉm cười, nhưng nét cười liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc và hơi căng thẳng.

– Các anh cho rằng nên xử lý như thế nào?

An Tại Đào trầm ngâm một chút, đứng ở ven đường hút điếu thuốc, nhìn về phía Trang Ninh và Tiết Lợi Binh, đang định nói vài câu, đã thấy Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Chu Quân thở hổn hển chạy tới, hấp tấp chào An Tại Đào:

– Chủ tịch thành phố An, tôi tới trễ. Lúc nghe tin, tôi đang dự cuộc họp ở thành phố Quy Ninh, chưa kịp ăn cơm vội chạy tới đây.

An Tại Đào ồ một tiếng:

– Vừa đúng lúc anh tới đây, chúng ta họp ngắn một chút. Vừa rồi trong Hội nghị thường vụ Thành uỷ, Thành uỷ quyết định thành lập ban chỉ huy lâm thời, ngoài tôi, anh, Trang Ninh và Tiết Lợi Binh còn có Bành Đại Mẫn của Cục công an cùng phối hợp xử lý…Bành Quân, xem Bành Đại Mẫn tới chưa? Nếu hắn chưa tới, gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn mau tới ngay!

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên, dáng người tầm thước, mặc áo trắng, quần tây đen, giày da bóng loáng, trông rất ra dáng lãnh đạo, bộ dạng kiêu căng đi nhanh tới. An Tại Đào nhận ra đó là Bành Đại Mẫn, thấy y mặc thường phục, liền nhíu mày, nhưng không nói gì.

Bành Đại Mẫn đi tới, cười cười:

– Chủ tịch thành phố An, Phó chủ tịch thành phố Ngô và Bí thư Tống chỉ thị cho tôi dẫn người tới đây xử lý chuyện này. Vừa rồi tôi đã phát biểu huấn thị người của đại đội phòng chống bạo lực và cảnh sát có vũ trang…

Ngay cả Trang Ninh và Chu quân, Bành Đại Mẫn đều không liếc mắt nhìn một cái, huống hồ Tiết Lợi Binh chỉ là quản lý cấp cao của doanh nghiệp. Con mắt y đảo tới đảo lui, nói chuyện đầy ngạo mạn và gượng gạo. Cũng khó trách, là một Cục trưởng Cục công an quyền cao chức trọng, hơn nữa lại là người tuyệt đối tâm phúc của Bí thư Thành uỷ, đối với Chủ nhiệm Ban quản lý khu Cao cấp – Hiện đại và Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, y thật sự khinh thường. Y cho rằng, Trang Ninh và Chu Quân phải chủ động chào hỏi y trước. Đôi chân mày An Tại Đào càng nhíu chặt, chỉ gật đầu với y.

Trang Ninh liếc nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Bành Đại Mẫn một cái, cung kính nói với An Tại Đào:

– Chủ tịch thành phố An, để tránh cho tình hình trở nên xấu đi không thể khống chế được, tôi nghĩ hay là Chủ tịch đại diện cho Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố lập tức đàm phán với đại biểu của công nhân viên chức, trước hết trấn an quần chúng đang kích động, sau đó mới bàn bạc tiếp…Nếu không, nhiều người như vậy tập trung trên đường, còn có nhiều xe cộ chạy từ nam chí bắc, ảnh hưởng rất lớn, nếu bị phóng viên báotỉnh đưa tin ra ngoài, chỉ sợ thành phố sẽ rất khó xử…

An Tại Đào còn chưa kịp trả lời, Bành Đại Mẫn đột nhiên chen vào:

– Nói chuyện gì với cái bọn điêu dân đó? Tôi thấy, bọn này phải bị trừng trị thì mới xong. Chủ tịch thành phố An, chỉ cần bắt mấy tên cầm đầu và đi đầu, bọn còn lại liền cây đổ, bầy khỉ tan… Tôi có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này! Nếu lại tranh luận với họ, con đường này không biết còn bị tắc đến khi nào!

Bành Đại Mẫn phất phất tay.

An Tại Đào hơi mất hứng, liếc nhìn y một cái, cũng không thèm để ý đến y, nhìn Trang Ninh gật đầu:

– Trang Ninh, anh lập tức đi sắp xếp, tôi muống gặp đại biểu của công nhân viên chức để đàm phán.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía trước trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc, tiếng đánh nhau, tiếng chân chạy rầm rập, lại có tiếng nổ vỡ giòn tan, dường như còn có tiếng rít của lựu đạn cay, hiện trường loạn thành một đoàn.

Đoàng! Một tiếng súng chát chúa vang lên, trong lúc hỗn loạn cũng không biết là bắn ai hay chỉ là bắn chỉ thiên cảnh cáo. Tiếng súng phá tan bầu trời đêm nặng nề.

Cũng không rõ nguyên nhân do đâu, cảnh sát duy trì trật tự bên ngoài đột nhiên xung đột với công nhân viên chức trên đường. Bắt đầu là ồn ào cãi vã, rồi lập tức biến thành một trận đánh nhau loạn xạ, cảnh sát dùng dùi cui, lựu đạn cay và vũ khí, đả thương rất nhiều người.

Tinh thần quần chúng rối loạn, công nhân viên chức bất chấp tất cả, mấy nghìn người tụ tập một chỗ tạo thành một làn sóng người to lớn, mấy trăm cảnh sát và cảnh sát có vũ trang tuy có vũ khí nhưng số ít không địch lại số đông, tình hình nhanh chóng không thể khống chế được.

An Tại Đào đứng trong vòng bảo vệ, thấy làn sóng người mãnh liệt đẩy lùi những cảnh sát đang giơ cao những tấm thuẫn chống bạo lực, sắc mặt hắn xanh mét, phẫn nộ quát thật to:

– Bành Đại Mẫn, ai cho các người sử dụng vũ khí cảnh sát? Ai giao quyền cho các người? Ai nổ súng lung tung? Bành Đại Mẫn, tôi lệnh cho anh, lập tức cho tất cả cảnh sát rút lui ngay lập tức! Nhanh lên!

Cảnh sát và cảnh sát có vũ trang thối lui đến một ruộng lúa ở phía dưới, bên trái quốc lộ, giữa biển lúa một màu vàng óng, không biết đã giẫm lên bao nhiêu cây lúa.

Sắc mặt An Tại Đào trầm xuống, hai tay vung mạnh, tức giận hét:

– Bành Đại Mẫn, tại sao anh dám tự tiện điều cảnh sát và cảnh sát có vũ trang đến? Ai giao quyền cho anh Còn sử dụng lựu đạn hơi cay và dùi cui, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Điều tra lập tức cho tôi, ai ra tay trước, ai nổ súng!

Bành Đại Mẫn mặt mày nhắn nhó, phản bác lại:

– Chủ tịch thành phố An, theo lệnh của Thành uỷ, tôi làm Cục trưởng Cục công an, dưới tình huống như vậy, có quyền điều động lực lượng cảnh sát duy trì trật tự, đề phòng xảy ra trường hợp nguy hại cho an ninh chung…Vừa rồi,có phần tử không hợp pháp khiêu khích cảnh sát chúng tôi, các đồng chí cảnh sát của chúng tôi vì tự vệ, bất đắc dĩ mới phải sử dụng vũ khí…Về phần nổ súng, đó là nổ súng cảnh cáo, không có bắn người!

An Tại Đào phẫn nộ hất đầu, chỉ mặt Bành Đại Mẫn nổi giận nói:

– Anh còn lý sự nữa hả? Tự tiện dùng vũ khí, anh đã được bộ chỉ huy đồng ý chưa? Ai cho anh ra lệnh điều động cảnh sát bao vây người dân? Hội nghị thường vụ Thành uỷ đã quyết định giao cho tôi đảm nhiệm tổng chỉ huy hiện trường, đại diện cho Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố xử lý vụ việc này…Không ngờ anh cón dám đưa Bí thư Tống ra làm tấm mộc để chạy tội. Chu Quân!

An Tại Đào gầm lên một tiếng. Chu Quân vội vàng chạy tới, cung kính nói:

– Chủ tịch thành phố An, tôi đây.

Ánh mắt An Tại Đào nghiêm nghị:

– Chuyện khẩn cấp, Cục trưởng Cục công an Bành Đại Mẫn tự tiện điều động cảnh sát sử dụng vũ khí, gây ra thương vong cho quần chúng, làm cho tình hình thêm phức tạp… Tạm thời cách chức, chờ xử lý! Truyền lệnh của tôi, cho Phó cục trưởng Cục công an thay thế Bành Đại Mẫn!

Đột nhiên An Tại Đào quay lại căm tức nhìn Bành Đại Mẫn, lạnh lùng nói:

– Anh cứ việc không phục, trường hợp đặc biệt, tôi cách chức Cục trưởng Cục công an của anh là phù hợp trình tự tổ chức. Anh về trước, tự kiểm điểm lại mình đi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Chủ tịch thành phố Đông Phương và Bí thư Tống về việc này.

An Tại Đào quay lại nhìn Chu Quân:

– Còn đứng ngây ra đó làm gì?