Q.6 - Chương 327: Một đao nhẹ nhàng

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

An Tại Đào và Lãnh Mai sóng vai nhau đi. Lãnh Mai dường như quên mất chuyện vừa rồi, vừa đi vừa nói chuyện với An Tại Đào. Trên đường, một số cán bộ cơ quan nhìn thấy hai người như vậy thì trong lòng đều sinh ra vài phần cổ quái, nghi hoặc. Sao Chủ tịch huyện và Bí thư Lãnh đột nhiên quan hệ lại trở nên thân mật như vậy?

An Tại Đào và Lãnh Mai không hợp với nhau sớm đã công khai cho mọi người biết. Hai người một nam một nữ, đều là những người trẻ tuổi, lai lịch không tầm thường, vì quyền lực tất nhiên là sẽ có tranh đấu. Kỳ thật từ lúc Lãnh Mai tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy, An Tại Đào tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, những người trong quan trường Quy Ninh đã bắt đầu phỏng đoán, hai người sẽ bắt đầu châm ngòi vào đối phương.

Đến cửa phòng họp, Lãnh Mai và An Tại Đào gần như là cùng nhau đẩy hai cánh cửa, cười bước vào. Những Ủy viên thường vụ khác đều đã ngồi đúng vị trí của mình. Phó bí thư Huyện ủy Khổng Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đang mỉm cười sóng vai nhau bước đến thì không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ. Chuyện này đúng là kỳ lạ. Hai người này vốn đối chọi nhau gay gắt, sao đột nhiên lại thân mật như thế.

Cảm giác kỳ lạ không chỉ có Khổng Lâm mà còn các Ủy viên thường vụ Huyện ủy khác. Không nói đến An Tại Đào và Lãnh Mai cho đến nay đều không hợp, cho dù là trong vấn đề bán đấu giá đường quan danh quyền thì hai người cũng có thái độ xung khắc như nước với lửa. Ở trên cũng có tin tức, huyện Quy Ninh bán đấu giá đường quan danh quyền nhận được sự hưởng ứng rất lớn. Nghe nói dưới sự can thiệp của lãnh đạo trung ương, lãnh đạo tỉnh đã hạ số chết cho thành phố, phải lập tức chỉnh đốn, sửa chữa và cải cách, khôi phục lại danh hiệu vốn có của con đường, trả lại tiền cho xí nghiệp rượu Quy Ninh.

Do đó, mọi người gần như theo bản năng mà đoán được, Lãnh Mai khẳng định là đã bị An Tại Đào chơi cho một vố.

Mới nãy, các Ủy viên thường vụ còn nhỏ giọng bàn luận, đoán Lãnh Mai làm như thế nào để đánh trả lại sự tiến công của An Tại Đào. Đại đa số mọi người trong lòng càng thêm cảm thán. Lãnh Mai quả nhiên không phải là đối thủ của An Tại Đào. Thoạt nhìn, có lẽ không bao lâu sau, quan trường Quy Ninh sẽ trở thành là của An Tại Đào.

Khổng Lâm và Trương Minh là tâm phúc của Trương Bằng Viễn. Bởi vì vấn đề thân phận nên Khổng Lâm và Trương Minh không thể không đứng về phía Lãnh Mai. Nhưng vừa rồi, Khâu Côn trong lòng có chút hối hận, âm thầm suy xét lại tính toán của mình. Còn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh lại may mắn khi còn giữ lại được vài phần tình cảm với An Tại Đào. Tiến nhưng công, lui nhưng thủ, mọi việc đều thuận lợi.

Theo như mọi người nghĩ thì Lãnh Mai hẳn là phải càng thêm xung khắc với An Tại Đào mới đúng. Nhưng hiện giờ nhìn qua, hai người quan hệ dường như rất hòa hợp, nhìn không ra một chút đối địch nào. Tuy nhiên, trong quan trường, người ta chỉ giỏi làm ra vẻ bề ngoài. Mối quan hệ này chắc chỉ là hình thức mà thôi. Ngẫm nghĩ một chút, mọi người cũng không để trong lòng.

Tại chiếc bàn hội nghị hình trứng, Lãnh Mai ngồi ở vị trí trung tâm, còn bên trái là An Tại Đào, bên phải là Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Khổng Lâm. Còn các Ủy viên thường vụ khác thì theo thứ tự số ghế mà ngồi.

Lãnh Mai nhìn An Tại Đào cười:

– Đồng chí Tại Đào, chúng ta bắt đầu họp chứ?

Đối với thái độ nhiệt tình thân mật của Lãnh Mai, An Tại Đào không kìm nổi ớn lạnh trong lòng. Hắn thầm nghĩ, người phụ nữ này cố làm ra vẻ. Cô ta càng như thế này thì An Tại Đào lại càng cẩn thận hơn.

An Tại Đào cũng cười, gật đầu. Đột nhiên hắn cảm thấy hôm nay hắn và Lãnh Mai đang trình diễn một vở kịch nhàm chán trên sân khấu, rất buồn cười và vớ vẩn. Nhưng còn Lãnh Mai thì nghĩ: “An Tại Đào, sớm hay muộn gì cũng có một ngày anh bại dưới tay tôi”.

– Các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Buổi hội nghị ngày hôm nay chủ yếu là bố trí công tác thăm viếng, an ủi trước tết âm lịch cùng với vấn đề trách nhiệm của lãnh đạo. Trước tiên, tôi xin thông báo trước cho các đồng chí chỉ thị mới nhất của Thành ủy.

Lãnh Mai cười.

– Thời gian trước đó, vì để giảm bớt việc tài chính huyện bị eo hẹp, cũng là vì tiến thêm một bước chỉnh hợp tài nguyên trong địa phương, chúng ta đã thử bán đấu giá con đường sầm uất nhất của huyện chúng ta, tức là con đường trung tâm phía trước cơ quan huyện ủy của chúng ta. Chỉ có điều, một động tác nhỏ của một địa phương nhỏ như chúng ta đã khiến cho giới truyền thông trong nước và rất nhiều học giả, những nhà kinh tế học nổi tiếng chú ý vào. Lại còn có các nhà phê bình nữa chứ. Tôi vừa mới nhận được chỉ thị của Bí thư Thành ủy Trương, yêu cầu chúng ta phải lập tức chỉnh đốn và cải cách sửa chữa, khôi phục lại địa danh vốn có.

– Nói thật, tôi cũng cảm thấy đáng tiếc. Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta làm vậy cũng không trái với quy định của pháp luật. Chỉ có điều việc kinh doanh tài nguyên thành thị vẫn còn chưa được dư luận công nhận.

Lãnh Mai cười, tiếp tục nói:

– Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì. Nếu ở trên muốn chúng ta chỉnh đốn, cải cách thì chúng ta lập tức chỉnh đốn và cải cách. Phải kiên quyết quán triệt chứng thực chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy, Thành ủy, không được cò kè, mặc cả. Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ rằng công tác của chúng ta vẫn còn thiếu sót. Nếu trước đó đã trải qua việc hoàn thiện luận chứng thì sẽ không đến mức bị động như hiện giờ.

Thanh âm của Lãnh Mai rất bình tĩnh, không có chút gì bất ổn. Các ủy viên thường vụ nghe vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ trong lòng. Khổng Lâm không kìm nổi liếc nhìn Lãnh Mai đang cười nói, thầm nghĩ: “Lãnh Mai à Lãnh Mai, chẳng lẽ cô một chút cảm xúc cũng không có?”.

Khổng Lâm đối với Lãnh Mai cũng có chút hiểu biết, biết cô ấy không phải là một cô gái yếu đuối. Cô ta là một cô gái tâm cao khí ngạo. An Tại Đào sau lưng chơi cô một vố như vậy, khiến cho chức danh Bí thư của cô bị tổn hại rất nhiều, và làm trò cười cho thiên hạ. Cô như thế nào lại từ bỏ ý đồ chứ?

Lãnh Mai quay đầu nhìn An Tại Đào:

– Đồng chí An Tại Đào, tôi nghĩ việc chỉnh đốn và cải cách công tác nên giao lại cho anh. Đây vốn là công việc của Ủy ban nhân dân huyện. Kế tiếp, phải yêu cầu phòng Tài chính chi cho nhà máy rượu Quy Ninh thêm tiền. Mặc dù tiền của chúng ta đang dùng để xây dựng cơ sở và đang rất eo hẹp. Nhưng Thành ủy đã chỉ thị thì chúng ta phải thực hiện. Tài chính có eo hẹp thì cũng phải đem tiền trả lại cho xí nghiệp, không thể khất nợ. Nếu thật sự không được thì toàn bộ cán bộ cơ quan huyện tạm thời ngưng trả một tháng tiền lương.

An Tại Đào gật đầu:

– Được, Bí thư Lãnh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại cười thầm một tiếng. Tài chính đang eo hẹp là thật, nhưng không đến mức là không trả lương như thế.

– Điều thứ hai, lập tức dỡ bỏ những biển quảng cáo và cột mốc đánh dấu hai bên đường, đồng thời phát thông báo khôi phục lại tên vốn có của con đường.

Lãnh Mai cười ha hả:

– Các đồng chí, đây là một bài học mà chúng ta phải ghi nhớ. Tôi xin đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện làm kiểm điểm với Thành ủy. Tôi đề nghị lấy danh nghĩa hội nghị thường vụ Huyện ủy ra làm văn bản kiểm điểm, báo cáo với Thành ủy.

– Các đồng chí có ý kiến gì không. Nếu có thì không ngại nói ra để cùng thảo luận.

Lãnh Mai khoát tay, rồi nghiêng đầu thì thầm bên tai An Tại Đào.

Những người khác nhìn thấy vậy thì cứ nghĩ rằng quan hệ giữa hai người trở nên rất thân mật. Nhưng Lãnh Mai kỳ thật cũng chỉ hướng vào lỗ tai An Tại Đào, nói đủ cho hắn nghe.

-An Tại Đào, tôi đủ nể mặt anh rồi chứ. Mọi sai lầm đều do tôi gánh vác, cho anh đảm đương việc lính cứu hỏa. Như thế nào?

Khụ khụ!

An Tại Đào ho khan hai tiếng, thấy Lãnh Mai thản nhiên cười, rồi ngồi thẳng thân mình lại.

Khổng Lâm do dự một chút, suy tính lời nói rồi cười:

– Bí thư Lãnh, cải cách thật ra cũng là vuốt tảng đá qua sông, và phải chịu đựng cái giá phải trả. Nhưng không có cải cách thì không có đổi mới. Quyền bán đấu giá con đường cũng là một phương thức khả thi. Tôi tin tưởng, trong tương lai chuyện này sẽ trở nên thông dụng, sẽ ngày càng có nhiều chính quyền địa phương tán thành.

Khi Khổng Lâm nói lời nói này thì vô tình liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái.

An Tại Đào thần sắc cũng không thay đổi, nhưng trong lòng cười thầm. Cô nói thì đúng đấy, nhưng đây là chuyện về sau. Còn hiện tại, dưới áp lực ở trên, ít nhất huyện Quy Ninh và thành phố Phòng Sơn trong thời gian ngắn không thể thực hiện được chuyện này.

Loại bỏ chuyện chèn ép Lãnh Mai, thì theo cá nhân mà nói, An Tại Đào rất phản cảm với hành động dựa vào tài nguyên công cộng để vơ vét của cải. Bán đường để lấy tiền lời, hết thảy đều chỉ vì tiền mà thôi. Nói là dùng tiền đó để xây dựng thành thị và phục lợi công cộng nhưng có quỷ mới biết tiền đó được dùng làm cái gì.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khâu Côn cũng cười, cất cao giọng nói:

– Mọi việc đều phải một phân thành hai mà xem xét. Tôi xem, lần này tuy rằng chúng ta bị phê bình nhưng theo ý nghĩa nào đó thì huyện Quy Ninh vẫn được dư luận đề cao. Mấy ngày nay, tôi có tra trên mạng, thấy mọi nơi đều bàn tán về huyện chúng ta.

– Nhưng, phải tốn bao nhiêu tiền mới có hiệu quả như vậy?

Trưởng ban Tuyên giáo Trương Minh cười ha hả:

– Tôi thật ra cảm thấy, đối với bản thân tôi mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu.

Lãnh Mai khóe miệng hiện lên một nụ cười. Cô gật đầu nói:

– Các đồng chí đều nói rất có lý. Đây là cái gọi là Tái ông mất ngựa thôi.

– Đồng chí An Tại Đào, anh xuất thân từ giới truyền thông, về sau huyện chúng ta nếu muốn nổi tiếng thì còn phải dựa vào anh liên lạc với giới truyền thông.

Lãnh Mai quay đầu nhìn An Tại Đào đầy thâm ý, nhẹ nhàng nói.

Mọi người lại bàn luận tiếp về thăm viếng và ngày lễ tết âm lịch. Đối với việc thăm viếng thì một là thăm viếng các xí nghiệp cấp dưới và quần chúng khó khăn, các lãnh đạo cấp cao và lãnh đạo bộ môn có liên quan. Đây đều là lệ thường luận bất thành văn.

Thăm viếng thì cần phải có chút phù hợp, thí dụ như Ủy ban nhân dân huyện thăm viếng văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Huyện ủy thì đi thăm Thành ủy. Phòng Y tế huyện thì đi thăm cục Y tế thành phố….Loại thăm viếng này thì bình thường các đơn vị tự mình tổ chức. Huyện tổ chức thăm viếng, bình thường là hướng hai lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Còn có một loại thăm viếng là mang tính chất cá nhân, không lấy danh nghĩa đơn vị. Người tự đi thăm viếng lấy, nói trắng ra là nhân dịp tết mà mang tặng cho lãnh đạo một chút quà.

An Tại Đào rất chán ghét loại thăm viếng này. Nhưng trong quan trường thì chẳng còn cách nào khác. Các lãnh đạo ở trên, nếu như anh không đi thăm viếng một chút thì có nghĩa là anh không tôn trọng lãnh đạo, không coi ai ra gì. Kết cục kế tiếp của anh anh có thể suy nghĩ.

Nói thật, người đến thăm trước tết rất nhiều, làm lãnh đạo chưa chắc đã nhớ hết ai đã tới. Nhưng ai không tới thì khẳng định sẽ nhớ rất rõ,

Nếu thăm viếng lãnh đạo ở trên thì các ủy viên thường vụ thường hay dành đi. Cho dù đi thăm các xí nghiệp ăn nên làm ra trong huyện thì cũng dành. Chỉ có thăm viếng những cán bộ về hưu của huyện thì tất cả mọi người đều lờ đi.

An Tại Đào khẽ cười:

– Như vậy đi, các đồng chí lão thành của huyện thì để tôi đi thăm. Bí thư Lãnh, bảo Huyện ủy chuẩn bị cho tôi danh sách.

Lãnh Mai gật đầu, cũng không có ý kiến gì. Thăm viếng các cán bộ về hưu vốn là chuyện có cũng như không. Nhưng đây là làm theo phép, An Tại Đào đồng ý đến nơi đó, cũng xem như là coi trọng họ một chút. Dù sao thì cô cũng không có khả năng đi.

Việc tổ chức trực ngày lễ cũng được quyết định, cứ dựa theo lệ thường của Quy NInh. Các Ủy viên thường vụ bắt đầu từ Lãnh Mai, theo thứ tự mà sắp xếp xuống. Chỉ có điều An Tại Đào chủ động chọn ngày 30 và ngày mùng Lưu Ngạn. Người thân của hắn đều ở nước ngoài. Còn những Ủy viên thường vụ khác thì có nhà ở thành phố, thậm chí ở tỉnh nên không ai thèm tranh với An Tại Đào.

Lãnh Mai cười, đột nhiên nhìn mọi người xung quanh.

– Các đồng chí, còn một việc cần mọi người thảo luận. Huyện Quy Ninh của chúng ta dù sao cũng là một huyện nghèo. Tuy không phải là huyện nghèo cấp quốc gia nhưng mỗi năm thu nhập tài chính không nhiều. Chúng ta vốn muốn bán đấu giá một số tài nguyên trng huyện để gia tăng tài chính. Nhưng hôm nay, thành phố đã ra lệnh cấm chúng ta thực hiện hành động này. Điều này có nghĩa là kế hoạch chi phí tài chính của chúng ta phải sửa lại một chút, tiến thêm một bước cắt giảm, tăng thu giảm chi. Đem những hạng mục không cần thiết bỏ đi. Nếu không thì tài chính huyện năm nay sẽ không còn bao nhiêu.

– Đồng chí An Tại Đào, anh cảm thấy thế nào?

Lãnh Mai khẽ mỉm cười, giọng nói rất dịu dàng.

An Tại Đào trong lòng cười lạnh một tiếng. Lãnh Mai quả thật đã cho mình một đao. Tuy nhiên, vào lúc này, việc cô nói khiến cho người ta cảm thấy rất thích hợp. Tài chính huyện đang khó khăn là tình hình thực tế. Cô trong tình huống như vậy đề xuất hủy bỏ những hạng mục tài chính cần chi thị trấn ngoại ô. Ngay cả An Tại Đào trong lòng có bất mãn thì cũng không thể nói được gì.

Các ủy viên thường vụ khác cũng đều gật đầu tán thành. Chỉ có Trưởng ban Thư ký huyện ủy Khổng Tường Dân và Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh là vẫn duy trì trầm mặc.

An Tại Đào trầm giọng nói:

– Tài chính huyện khó khăn, Bí thư Lãnh muốn cắt giảm hạng mục tài chính hậu cần ngoại ô thì tôi cũng đồng ý. Nhưng không có tài chính rót vào thì không có nghĩa là các hạng mục này cũng phải dừng lại. Cá nhân tôi có ý kiến, phải kiên trì mau chóng hoàn thiện công trình này, bởi vì đây là công trình thí điểm. Một khi thành công, thì trong tương lai nó sẽ thúc đầy toàn bộ huyện phát triển.

– Tài chính khó khăn, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác.

An Tại Đào cười.

Lãnh Mai vẫn nhẹ nhàng nói:

– Phải chăng đồng chí An Tại Đào muốn đi kêu gọi bên ngoài. Ồ, tôi quên mất. Đồng chí An Tại Đào vẫn còn một người cha nuôi tỷ phú mà. Tiếu lão tiền nhiều thế lớn, xuất ra mấy chục triệu, thậm chí hơn nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều, đồng chí An Tại Đào có nghĩ đến năng lực của Tiếu lão cũng có hạn không. Tập đoàn Tiếu thị ở khu kinh tế mới Tư Hà đã đầu tư thật lớn. Nay lại tiếp tục đầu tư vào ngoại ô thì chỉ sợ là có chút khó khăn. Dù sao thì tập đoàn Tiếu thị cũng không phải là từ trời rơi xuống. Họ cũng chỉ là tư bản thôi, cũng vì lợi nhuận, có phải hay không?

An Tại Đào liếc mắt nhìn Lãnh Mai một cái, thản nhiên nói:

– Bí thư Lãnh, tôi nhớ rõ trước đó không lâu, thông tấn xã trung ương đã có một bài báo. Trong bài báo đó có một đoạn mà tôi nhớ mãi: phải cải cách xây dựng thành phố nhỏ. Ai đầu tư, ai kinh doanh, ai được lợi thì phải nguyên tắc thăm dò. Thứ hai là tài chính của chính phủ phải hỗ trợ. Hàng năm phải ủng hộ những địa phương nhỏ xây dựng đổi mới.

Xây dựng các hạng thuế phí như phí cầu đường, phí bảo vệ, phí giữ gìn xây dựng đô thị…

– Như vậy xem ra, việc chính sách đầu tư thu hút bên ngoài của chúng ta cũng không có bất cứ vấn đề gì. Theo ý của tôi, thì nếu chúng ta có chính sách và thuế phí ưu đãi thì sẽ có xí nghiệp đồng ý đến đầu tư mà thôi.

An Tại Đào khoát tay.

– Năm ngoái, tôi đã bước đầu cùng với một số nhà doanh nghiệp tiếp xúc qua. Năm sau, tôi sẽ tiến thêm một bước cho việc này. Tin tưởng không bao lâu sau, sẽ có xí nghiệp tiến vào chiếm giữ hạng mục. Đây hẳn không phải là vấn đề quá lớn.

– Bí thư Lãnh nói rất đúng, sức người là có hạn.

An Tại Đào quay đầu nhìn về phía Lãnh Mai, thấy gương mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng lên, thì cũng dùng giọng đầy thâm ý nhẹ nhàng nói:

– Bí thư Lãnh, xin Bí thư cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm việc, không để cho huyện phải chịu áp lực về tài chính.

– Các đồng chí, tôi tin rằng, tình hình tài chính huyện khó khăn trong năm nay có thể giảm bớt. Các hạng mục sinh thái nông nghiệp ở khu kinh tế mới Tư Hà đều đã đưa vào hoạt động. Qua mùa hè năm nay trên cơ bản đã có thu hoạch, riêng khu kinh tế mới Tư Hà sẽ nộp cho huyện mấy triệu. Đây tuyệt đối là một con số rất đáng chú ý.

An Tại Đào ánh mắt trong sáng, chậm rãi quan sát từng gương mặt Ủy viên thường vụ:

– Tình hình tài chính của huyện Quy Ninh chúng ta nhiều lắm là sau hai năm, chúng ta có thể không còn mang tiếng huyện nghèo nữa.

Giọng nói của An Tại Đào đầy vẻ tin tưởng. Mọi người ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Mặc kệ nói như thế nào, An Tại Đào sau khi đến huyện Quy Ninh đã làm rất nhiều điều. Khu kinh tế mới Tư Hà hiển nhiên đã rót sức sống cho nền kinh tế Quy Ninh. Đây chính là tạo phúc nhất phương và không ai có thể phủ nhận.

An Tại Đào xử lý việc khó một cách dễ dàng, không dấu vết mà đem một đao của mình trả về, dường như là hắn đã dự mưu từ lâu. Hắn không ngờ đã sớm có chuẩn bị? Chẳng lẽ, mỗi bước tiếp theo của mình đều rơi vào cái bẫy hắn giăng ra sao? Điều này sao có thể?

Lãnh Mai trong lòng nói không nên lời. Cô yên lặng nhìn An Tại Đào. Cô hiểu được, trong khoảng thời gian ngắn, nếu mình muốn vượt qua An Tại Đào thì chỉ có xí nghiệp rượu Quy Ninh mà thôi.

Cô cắn chặt răng, khoát tay:

– Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Càng đến tết âm lịch, chúng ta lại càng không đượ lơi lỏng. Nhất là đồng chí An Tại Đào, nhất định phải kiểm tra chặt chẽ vấn đề an toàn sản xuất các xí nghiệp lớn nhỏ trong huyện. Không thể để cuối năm mà xảy ra vấn đề về sự cố an toàn.

Tan họp, Lãnh Mai không quay về văn phòng mà trực tiếp ngồi xe đến hiện trường công trình nhà máy rượu ngàn mẫu Quy Ninh. Kỳ thật, nói là công trình nhà máy rượu ngàn mẫu, đơn giản chỉ là nhà xưởng và phân xưởng xí nghiệp rượu Quy Ninh mà thôi. Nói cách khác, sau khi hạng mục này hoàn thành thì ngành rượu Quy Ninh sẽ có cơ sở mở rộng gấp năm lần.

Xuống xe, Lãnh Mai không khỏi nhăn mày. Bốn phía công trường cắm đầy lá cờ đầy màu sắc ngã xiêu vẹo. Từ xa nhìn tới thấy toàn bộ công trường đều trống không. Những chiếc máy trộn xi măng đậy bằng vải bạt. Công trường hỗn độn không chịu nổi, khắp nơi đều là gạch vụn, xi măng đất cát vương vãi.

Lãnh Mai đứng nhìn toàn bộ công trường, trong lòng vô cùng tức giận. Chánh văn phòng huyện ủy Trương Manh cẩn thận nhìn sắc mặt của Lãnh Mai, nhỏ giọng nói:

– Bí thư Lãnh, nhìn hiện trạng như vậy, xem ra là có sự ngưng sản xuất.

Lãnh Mai sắc mặt âm trầm, quả quyết phất tay:

– Trương Manh, lập tức gọi Trương Quốc Lực đến cho tôi.

Không bao lâu sau, một chiếc xe Audi màu đen chạy như bay đến. Trương Quốc Lực bước xuống xe, giương tay hô:

– Bí thư Lãnh, sao hôm nay cô lại đột nhiên đến đây?

Lãnh Mai cố dằng cơn tức xuống, trầm giọng nói:

– Trương Quốc Lực, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ngưng công việc chứ? Còn nữa, anh xem công trường hỗn loạn như thế này, nhìn xem có được không?

Trương Quốc Lực ngẩn ra, chợt thở dài:

– Bí thư Lãnh, đã đến cuối năm, các công nhân đều về nhà ăn tết. Tôi ngẫm nghĩ một chút, liền quyết định cho ngừng sản xuất.

Lãnh Mai đột nhiên trong lòng nhảy dựng, đột nhiên tâm phiền ý loạn mà liếc mắt nhìn Trương Quốc Lực:

– Hơn nữa cái gì? Có phải muốn nói với tôi tài chính không đủ? Trương Quốc Lực, anh đừng làm ra vẻ chứ. Tôi đã giúp cho anh một trăm triệu rồi còn gì.

Lãnh Mai nghiến răng, sẵng giọng:

– Trương Quốc Lực, tôi mặc kệ anh như thế nào. Ngày một tháng năm năm nay, tất cả các hạng mục công trình không thể đưa vào hoạt động thì anh nên từ chức đi. Nếu anh không làm được thì ở huyện sẽ cử đến một cán bộ đến quản lý xí nghiệp rượu Quy Ninh.

– Còn nữa, anh chú ý cho tôi, tài chính cho công trình chỉ có thể là tiền nào việc nấy. Nếu để cho huyện biết được anh tham ô thì kỷ luật Đảng sẽ xử lý anh.

Lãnh Mai cười lạnh một tiếng:

– Trương Manh, chúng ta đi.

Lãnh Mai tâm trạng buồn bực trở về nhà. Cô hôm nay có chút mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, muốn về nhà nghỉ ngơi, dự tính chiều nay không đi làm. Sau khi hướng dẫn cho Trương Manh chuẩn bị quà tặng thăm viếng, cô liền vội vàng xuống xe, đi lên lầu thì thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao gầy, hướng cô đi tới:

– Chào cô, cô có biết An Tại Đào ở tầng trên lầu đi đâu không?

Lãnh Mai ngẩn ra, cẩn thận đánh giá chàng thanh niên trước mặt, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ đây không phải là con trai của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam Trần Duệ sao? Sao anh ta lại đến tìm An Tại Đào?

Trần Duệ tuy rằng không biết Lãnh Mai nhưng Lãnh Mai lại biết mặt Trần Duệ. Trần Duệ hôm trước về nước chuẩn bị lễ mừng năm mới, hôm nay lái xe đến Quy Ninh để bảo An Tại Đào cùng đến tỉnh đón năm mới. Sau khi y đến Quy Ninh đã gọi cho An Tại Đào nhưng điện thoại tắt máy, lên lầu gõ cửa thì không thấy ai, đang muốn đến Ủy ban nhân dân tìm thì đụng phải Lãnh Mai.

Thần sắc Lãnh Mai có chút thay đổi. Trong nháy mắt cô đột nhiên nhớ đến lời ám chỉ của Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn. Chẳng lẽ hậu trường của An Tại Đào là Trần Cận Nam. Hắn có quan hệ gì với Trần Cận Nam?

Trần Duệ có chút kỳ quái liếc Lãnh Mai, ho khan hai tiếng.

– Ồ, anh tìm Chủ tịch huyện An à?

Lãnh Mai lấy lại bình tĩnh, cười nói:

– Sao không gọi điện thoại cho anh ấy? Chúng tôi mới vừa kết thúc hội nghị thường vụ, hẳn là anh ấy đang còn ở huyện.

Trần Duệ nhún vai:

– Đã gọi rồi nhưng anh ấy tắt máy.

Lãnh Mai ồ lên một tiếng, lấy điện thoại cầm tay ra điện, quả nhiên là tắt máy. Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi gọi cho Mã Hiểu Yến:

– Chánh văn phòng Mã, tôi là Lãnh Mai, cô lập tức gọi Chủ tịch huyện An, có người đến nhà tìm anh ấy, bảo anh ấy về gấp.

Nói chuyện điện thoại xong, Lãnh Mai hướng Trần Duệ cười, rồi tiếp tục đi lên lầu. Đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại, cười nói:

– Tôi ở dưới lầu, có muốn vào nhà ngồi chơi một chút không? Tôi tên Lãnh Mai, là đồng nghiệp của Chủ tịch huyện An.