Q.8 - Chương 537: Báu vật thật phiền toái (2)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Nam đang muốn giới thiệu, nhưng lời y còn chưa thốt ra thì người phụ nữ kia đã chủ động vươn đôi tay trắng nõn ra chào hỏi An Tại Đào:

– Phó chủ tịch thành phố An, không nghĩ đến là có thể có cơ hội ngồi cùng một chỗ với lãnh đạo lớn như vậy. Xin cảm ơn Bí thư Lý và Lộ tổng đã cho tôi cơ hội này.

– Xin chào!

An Tại Đào cười, vươn tay ra.

– Chủ tịch thành phố An, tôi xin giới thiệu, vị này là Phó tổng giám đốc công ty Nông nghiệp Sinh thái của tập đoàn chúng tôi Ôn Biến. Ôn phó tổng là một trong nữ phó tổng hiếm có của tập đoàn chúng tôi. Năng lực quản lý cao, tố chất toàn diện, là một nhân tài khó có được. Gần đây, tập đoàn chúng tôi đang chuẩn bị đề bạt cô lên bộ máy kinh doanh của tập đoàn, đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc tập đoàn công ty.

– Chà, Lộ tổng, anh lại quá khen tôi nữa rồi. Nếu không tôi sẽ kiêu ngạo đấy.

Ôn Biến cười hì hì, tuy nhiên cũng làm ra một bộ dạng chịu đựng gian khổ.

Lộ Binh cười giới thiệu. Ngay trước mặt người ngoài, y không thể gọi An Tại Đào là Tiểu Đào xưng hô quá mức thân mật như vậy.

– Ồ, hóa ra là Ôn phó tổng.

An Tại Đào thản nhiên cười.

– Phó chủ tịch thành phố An, anh cứ gọi tôi là chị Ôn được rồi. Khi anh còn làm Bí thư Thành ủy, tôi ở đài truyền hình có chiếu qua tin tức về anh.

Ôn Biến cười nụ cười quyến rũ, tay nắm chặt tay An Tại Đào. An Tại Đào cảm thấy bàn tay mềm mại của cô ta như cố ý như không cố ý lướt nhẹ qua lòng bàn tay của hắn.

An Tại Đào đuôi lông mày nhảy dựng nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Một quản lý cấp cao của một công ty trong tập đoàn Dân Thái? Nếu là người của Lộ Binh, sao Lý Nam lại nhiệt tình như vậy? Hôm nay Lý Nam mời mình ăn cơm, gọi Lộ Binh còn được. Dù sao hắn và Lộ Binh cũng là bạn bè nhiều năm. Nhưng Lý Nam lại gọi người phụ nữ này đến đây để làm gì? An Tại Đào trong đầu suy nghĩ, bắt đầu tính toán.

Ôn Biến ngồi xuống bên cạnh Lý Nam, Tôn Tường nhanh chóng mang đến một cái chén và một đôi đũa cho Ôn Biến, đồng thời rót cho Ôn Biến một ly rượu.

Ôn Biến ngồi một chỗ, mặc cho Tôn Tường phục vụ mình. Mà cô ta thì mỉm cười nói chuyện gì đó với Lý Nam, thần thái rất thân mật.

Tôn Tường lui ra ngoài, đột nhiên ra vẻ do dự một chút, xoay người hướng Lý Nam xin chỉ thị:

– Bí thư Lý, Phó chủ tịch thành phố An là lãnh đạo lớn mà lần đầu tiên tôi được gặp mặt. Tôi muốn mời Phó chủ tịch thành phố An một ly rượu, ngài xem có được hay không?

Lý Nam tâm trạng đang có chút dao động không biết là suy nghĩ cái gì, nghe Tôn Tường nói như vậy thì miễn cưỡng cười nói:

– Sao lại không được? Mà sao lại chỉ có một ly, phải ba ly liên tục mới được.

An Tại Đào cười:

– Không cần phải khách khí như vậy.

Tôn Tường khẩn trương bước lại, đứng phía sau An Tại Đào, cung kính bưng một ly rượu, khẽ cười nói:

– Phó chủ tịch thành phố An, tôi sẽ kính anh ba ly. Ly thứ nhất này, chúc cả nhà lãnh đạo hạnh phúc mỹ mãn.

An Tại Đào liếc nhìn Tôn Tường, tiếp nhận ly rượu, sau đó Tôn Tường lại rót tiếp:

– Ly thứ hai, chúc lãnh đạo sức khỏe dồi dào.

– Ly thứ ba này chúc lãnh đạo công tác thuận lợi.

Tôn Tường liên tiếp rót cho An Tại Đào ba ly rượu. An Tại Đào cũng không già mồm cãi láo, cũng nể mặt uống liên tiếp ba ly. Sau khi Tôn Tường cung kính rời khỏi, An Tại Đào lúc này mới nhìn Lý Nam cười nói:

– Lý Nam, thư ký của anh khá thông minh đấy.

Lý Nam cười:

– Còn nói nữa, chúng ta uống rượu tiếp đi.

Có thêm một Ôn Biến, không khí trong phòng cũng có chút thay đổi. Lộ Binh và An Tại Đào không thể nói chuyện tâm sự thoải mái được. Bốn người ngồi một chỗ, nói vài câu vô nghĩa và khách sáo. Tuy nhiên, Ôn Biến là một người phụ nữ rất biết điều tiết không khí, liên tục mời rượu, không bao lâu sau thì đã khiến cho Lộ Binh và Lý Nam phải mơ mơ màng màng.

Tụ hội riêng tư, mặc dù có thêm một báu vật tham dự, nhưng An Tại Đào trong lòng vẫn không thích. Nhưng xem nét mặt của Lý Nam, hắn cũng không thể nửa đường lại ra về, đành phải nhẫn nại ở lại.

Sau đó, Cục trưởng cục Công an thành phố Quy Ninh Trình Cương lấy danh nghĩa báo cáo công tác Đảng ủy Cục công an, hướng Lý Nam và An Tại Đào báo cáo một chút về kết quả xử lý Phó cục trưởng cục Công an Quy Ninh Lý Minh Hải.

Vừa nãy, Cục Công an thành phố Quy Ninh đã ở trong phòng họp mời dự hội nghị Đảng ủy khẩn cấp, quyết định lập tức đình chỉ công tác của Lý Minh Hải, dựa theo quy định của pháp luật và trình tự liên quan, hướng phân cục công an khu kinh tế mới Tư Hà thực thi tạm giam dân sự đối với Lý Minh Hải, đồng thời cục Công an thành phố cũng thành lập một tổ chuyên án tiến hành xâm nhập điều tra. Kết quả điều tra bất cứ lúc nào cũng hướng thành phố báo cáo. Một khi thẩm tra, kiên quyết dựa vào kỷ luật Đảng mà thành phố đã phê chuẩn, tiến hành nghiêm trị, tuyệt không vì chuyện riêng mà trái với pháp luật.

Lý Nam trong lòng có việc, không muốn giằng co chuyện này quá lâu nên trên cơ bản đã đồng ý với quyết định của Trình Cương, đồng thời dặn dò y phải thận trọng xử lý, đừng cho chuyện này khuếch tán ra ngoài. Lý Nam đã gật đầu thì An Tại Đào cũng chẳng nói gì nữa. Lấy thân phận của hắn, cũng không nên so đo quá đáng với một nhân vật nhỏ nhoi như vậy. Nếu lan truyền ra ngoài thì ảnh hưởng đối với hắn cũng không tốt.

Tuy nhiên, Lý Minh Hải là một loại người bại hoại trong đội ngũ cán bộ công an, nhất định phải thanh trừ. Thái độ này của An Tại Đào rất rõ ràng, Lý Nam đương nhiên cũng vậy.

– Uống rượu, uống rượu!

Lý Nam đầu lưỡi có chút líu lại, rõ ràng là đã say. An Tại Đào nhíu mày, đứng dậy hướng ra ngoài, âm thầm dùng chân đá Lộ Binh.

Lộ Binh thấy An Tại Đào như vậy, hiểu ý cười:

– Lý Nam, Ôn phó tổng, tôi có việc ra ngoài một chút, các người cứ tiếp tục nha.

An Tại Đào đứng ở cuối hành lang, hút một điếu thuốc.

Lộ Binh vội vàng bước đến, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, cười ha hả nói:

– Cho tôi một điếu thuốc.

An Tại Đào quăng cho Lộ Binh một điếu thuốc, đợi cho Lộ Binh châm thuốc rồi trầm giọng nói:

– Anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là Lý Nam và Ôn Biến đó có mối quan hệ gì? Hắn hôm nay gọi tôi đến Quy Ninh, rồi gọi luôn cả cô ta, rốt cuộc là muốn làm gì?

Lộ Binh cười đầy thâm ý:

– Lý Nam không nói với cậu sao? Tôi đây lại càng không thể nói. Chuyện này thì tôi đoán cũng không chính xác.

An Tại Đào không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lộ Binh.

Lộ Binh thở dài:

– Người phụ nữ này không đơn giản. Cô ta ban đầu chỉ là một phóng viên nhỏ của đài truyền hình Quy Ninh. Sau không biết như thế nào, Lý Nam đột nhiên tìm tới tôi, bảo tôi hỗ trợ phân công công việc cho cô ta. Tôi hiểu được ý tứ của Lý Nam, liền an bài cho Ôn Trần đến công ty Nông nghiệp làm Phó tổng, lương một năm là một trăm ngàn.

– Về phần cô ta có quan hệ như thế nào với Lý Nam, tôi cũng không biết.

Lộ BInh cười ha hả rồi lại nói tiếp:

– Nhưng sau này tôi lại phát hiện, người phụ nữ này rất không đơn giản. Căn bản là lòng tham không đáy. Cô ta muốn mặc trang phục xa hoa, ở căn nhà lớn, đi xe xịn, không cần nói là Lý Nam, ngay cả tôi cũng không nuôi nổi. Chậc chậc, cô gái này giống như một con chim hoàng yến quý giá, không có khả năng thì không nuôi nổi.

– Nhìn nét mặt của Lý Nam, tuy rằng anh ta không chủ động nói điều gì, nhưng tôi vẫn cho người phụ nữ này một số ưu đãi. Làm việc tại xí nghiệp, tập đoàn đã cho cô ta hưởng mức lương cao nhất. Cô ta tuy chỉ là một phó chức của một công ty con trong tập đoàn, nhưng thu nhập một năm không thua gì một phó tổng tập đoàn. Ở công ty có rất nhiều người có ý kiến về vấn đề này, chỉ có điều tôi bị ép, nên không thể nói gì. Đối với những động tác nhỏ của cô ta, tôi làm bộ như không thấy. Nếu không có tôi thì cô em này sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Nghĩ đến đây, Lộ Binh dường như nhớ đến điều gì nên thở dài.

– Tôi chiếu cố Ôn Biến như vậy, hiện tại trong công ty có một số người hoài nghi cô ta là gái bao của tôi. Chị dâu cậu vì thế mà làm loạn với tôi một trận. Ngay cả Lộ Vân cũng thế.

An Tại Đào trầm mặc không nói.

Thật lâu sau, hắn hung hăng bóp mạnh tàn thuốc trong tay:

– Vậy Lý Nam đem người phụ nữ này giới thiệu cho tôi làm gì?

Lộ Binh nhìn An Tại Đào, cũng bóp tàn thuốc trong tay:

– Anh bạn, tôi cũng không biết. Cậu nên đi hỏi Lý Nam. Tôi nghĩ, cậu ta sở dĩ gọi cậu đến đây khẳng định là có liên quan đến người đàn bà này.

Lộ Binh đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, nhỏ giọng bên tai An Tại Đào:

– Người đàn bà này thật sự là một báu vật. Nhưng đồng thời cũng là một sự phiền toái. Loại đàn bà này rất đáng sợ. Tuy nhiên, một khi cậu đã dính vào thì có muốn bỏ cũng không được. Tôi nghe nói, cô ta trước đó cũng có những mối quan hệ mờ ám với các lãnh đạo Quy Ninh. Cũng không biết Lý Nam quen cô ta như thế nào.

– Đi thôi, anh bạn, đừng để cho Lý Nam chờ lâu. Cậu dù sao cũng đã đến đây, cũng đừng sốt ruột, cứ bình thảnh nhìn Lý Nam làm gì.

Lộ Binh nhanh chóng trở về phòng, An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi cũng đi theo.

Dưới ánh đèn mờ ám trong căn phòng, Ôn Biến đôi mắt quyến rũ nhìn Lý Nam, dịu dàng nói:

– Lý Nam, anh đối với em thật là tốt. Anh giới thiệu Phó chủ tịch thành phố An cho em, có phải là muốn giúp em hay không? Đúng rồi, anh có thể nói với Phó chủ tịch thành phố An, dàn xếp một chút với Hạ đổng, để em đến tập đoàn Long Đằng ở Yên Kinh công tác? Tập đoàn Dân Thái tuy rằng không tồi, nhưng dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ, so với Long Đằng còn kém hơn nhiều.

– Đồng thời, em đi Yên Kinh làm việc, trong tương lai, khi anh có quyết định quay về, chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau.

Ôn Biến vươn tay, chủ động cầm lấy tay Lý Nam, đặt lên cặp đùi đẫy đà của mình:

– Như vậy được không?

Lý Nam trên mặt tuy mỉm cười, nhưng trong lòng thì lạnh như băng, không kìm nổi run lên một chút. Người phụ nữ này quá dã tâm khiến người ta không còn gì để nói. Vừa mới có được chức quản lý của tập đoàn Dân Thái, lương hơn một trăm ngàn một năm, không ngờ lại muốn đến tập đoàn dầu mỏ Long Đằng ở Yên Kinh công tác. Đây không phải là người si nói mộng sao?

Điên rồ! Một người đàn bà điên rồ!

Lý Nam trong lòng hối hận, âm thầm mắng bản thân mình, như thế nào trong lúc nhất thời không cầm lòng được với người đàn bà này? Nhìn thấy An Tại Đào và Lộ Binh bước vào, Lý Nam đột nhiên đứng dậy cười nói:

– Lộ tổng, anh và Ôn phó tổng uống tiếp với nhau. Tôi có chuyện cần nói với Phó chủ tịch thành phố An. Phó chủ tịch thành phố An, chúng ta ra ngoài tâm sự đi.

Nói xong, không đợi phân trần, Lý Nam liền cùng An Tại Đào bước ra ngoài.

Ở hành lang vắng lặng, An Tại Đào nắm thành lan cạn, nhìn tấm thảm màu đỏ rải xuống lầu, thản nhiên cười:

– Lý Nam, có chuyện gì thì cứ nói đi. Anh đừng nói nhiều, cứ nói thẳng anh tìm tôi có việc gì. Có thể làm thì tôi nhất định sẽ làm. Nhưng nếu không giúp được thì anh tốt nhất là không nên mở miệng. Có nói ra cũng như không.

Lý Nam xấu hổ trầm mặc, không nói.

Nói xong, An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạ lẫm nhìn chằm chằm Lý Nam:

– Có phải là anh đang gặp phiền toái mà không thể quẳng đi? Muốn tôi dọn dẹp giùm anh à?

Lý Nam bờ vai run rẩy, sắc mặt đỏ lên. Biết An Tại Đào đoán đúng tình huống, y không kìm nổi thở dài một tiếng, cúi đầu xuống.

Một hồi lâu, Lý Nam mới đỏ mặt ngẩng đầu lên:

– Là tôi nhất thời hồ đồ. Anh tin tôi đi, tôi không phải là hạng người như vậy. Lúc ấy, cô ta không biết như thế nào mà tìm được chỗ tôi ở, liên tục câu dẫn tôi. Vào một buổi tối, tôi nhất thời không kìm chế được đã lên giường với cô ta.

– Tôi vốn chỉ muốn bồi thường cho cô ta một ít tiền. Nhưng ai ngờ người đàn bà này quá vô sỉ, thật là đáng sợ. Cô ta có dã tâm quá lớn, quyết tâm chiếm đoạt tôi, bảo tôi ly hôn với Dao Dao và kết hôn với cô ta. Tôi không đồng ý thì cô ta liền ngầm phá hoại thôi, còn uy hiếp tôi nữa.

– Cô ta dám uy hiếp anh?

An Tại Đào nhíu mày, bất mãn nói.

Lý Nam sắc mặt thống khổ, trắng bệch ra.

– Tiểu Đào, anh hãy cố giúp tôi, không ai có thể giúy tôi được. Thật sự, người đàn bà này quá vô sỉ, tôi lo lắng cô ta sẽ tìm tới Dao Dao. Dao Dao hiện nay đang mang thai, nghỉ ngơi ở nhà mẹ đẻ ở Thiên Nam. Nếu để cô ấy biết được thì….

Lý Nam nắm tay An Tại Đào:

– Tiểu Đào, chuyện này anh hãy cố giúp tôi. Nếu lớn chuyện, lan truyền đến Yên Kinh, không chỉ có ba tôi phải mất mặt, mà Triệu lão cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu sự việc đó xảy ra thì tôi có chết cũng khó chuộc lại tội.

An Tại Đào đột nhiên mỉm cười, có chút cổ quái nhìn Lý Nam:

– Lý Nam, gặp được một người đàn bà như vậy thì anh đã hoang mang, lo sợ, không biết xử lý như thế nào? Anh thật là giỏi đấy, bảo tôi, một Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố đến giúp anh xử lý vấn đề đàn bà.

– Nếu không thì tôi biết làm sao bây giờ?

Lý Nam cười khổ:

– Anh bạn, coi như tôi cầu xin anh, anh không giúp tôi thì tôi biết nhờ ai? Không nói gạt anh, tôi mấy ngày nữa sẽ rời khỏi Quy Ninh đến tỉnh nhậm chức, bất kể là ba của tôi hay là ba của Dao Dao, đều hy vọng tôi có thể đến Thiên Nam, ở bên cạnh Dao Dao. Tôi thì muốn đi nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Nếu để cho người đàn bà này biết tôi rời đi, thì cô ta khẳng định là sẽ làm ầm ĩ lên.

An Tại Đào im lặng không nói gì. Một hồi, hắn xoay người, vỗ vào vai Lý Nam.

– Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi. Lát nữa anh và Lộ Binh tìm cơ hội rời đi một chút, tôi sẽ cùng cô ta nói chuyện.

Lý Nam trong lòng mừng rỡ, sự bối rối dường như tan đi không ít. Có lẽ cái gì cũng có thể thử khi đã tuyệt vọng. Có lẽ cũng là xuất phát từ sự tín nhiệm mù quáng và ỉ lại An Tại Đào. Tóm lại, hiện tại An Tại Đào xem như là cứu nhân của Lý Nam.

Y căn bản không dám tưởng tượng, nếu để cho người đàn bà này làm ầm ĩ lên, một hậu quả nghiêm trọng sẽ xuất hiện. Tiền đồ của y thì không sao, nhưng để cho Vân Thủy Dao biết, khẳng định sẽ ly hôn với y. Đồng thời, là người bên cạnh Triệu lão, nếu Lý Nam làm ra chuyện bê bối như vậy, Lý Đại Niên làm sao còn có thể làm việc bên cạnh Triệu lão nữa?

Gia đình mình bị hủy hoại, tiền đồ của mình và của cha mình đều bị hủy hoại. Lúc đó, Lý Nam có hối cũng không kịp, ngẫm lại cuộc sống hàng ngày cũng khó an.

Lý Nam và Lộ Binh ngầm hiểu ý nhau, tìm cơ hội ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại An Tại Đào và Ôn Biến.

Ôn Biến khuôn mặt quyến rũ bỗng nhiên đỏ ửng. Cô dường như không ngồi ở chỗ mình, mà di chuyển lại sát An Tại Đào, cũng là chỗ của Lộ Binh, bưng ly rượu của mình, đôi mắt như tơ, liếc nhìn An Tại Đào, mỉm cười:

– Phó chủ tịch thành phố An, tôi xin kính anh một ly rượu.

An Tại Đào thản nhiên cười, khoát tay nói:

– Không uống nữa, tôi hôm nay uống đã quá nhiều rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi.

Ôn Biến trong lòng đang có mục đích, làm sao mà bỏ qua được. Cô ta buông ly rượu trong tay, đứng dậy đến bên cạnh An Tại Đào, bưng ly rượu của An Tại Đào, sau đó làm bộ như bị say, thuận thế ngả vào lòng ngực của An Tại Đào.

An Tại Đào trong lòng cười lạnh, lấy tay đẩy Ôn Biến ra, chút không lưu luyến người phụ nữ này. Lực đẩy của hắn hơi mạnh, khiến cho cánh tay Ôn Biến đau lên. Ôn Biến thất vọng xấu hổ, hơn nữa lại bị đau nên không kìm nổi rên rỉ một tiếng.

An Tại Đào thần sắc bình thường, lẳng lặng nhìn Ôn Biến, trực tiếp nói:

– Ôn phó tổng, mời ngồi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.

Đối với hạng người như cô ta, An Tại Đào trong lòng khinh miệt, như thế nào lại cùng cô lãng phí thời gian chứ. Nếu không phải nể mặt Lý Nam, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.

An Tại Đào đối với loại phụ nữ chỉ biết dùng sắc đẹp quyến rũ đàn ông có phần chán ghét vô cùng. Nhất là sau khi Lộ Binh và Lý Nam nói về cô ta, hắn trong lòng càng sinh ra ác cảm hơn.

Ôn Biến cũng không phải là một người phụ nữ đơn giản. Cô ta đột nhiên nghe An Tại Đào nói vậy thì lập tức phục hồi lại tinh thần, đoán ra An Tại Đào là Lý Nam tìm đến giúp đỡ. Tuy nhiên, anh cho dù có là quan lớn nhưng làm sao làm khó được tôi đây? Ôn Biến khóe miệng nhếch lên, ánh mắt điềm tĩnh nhìn An Tại Đào.

An Tại Đào tuổi trẻ anh tuấn, khí chất nho nhã, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Đối với Ôn Biến mà nói, giá trị của An Tại Đào còn cao hơn Lý Nam. Đối với An Tại Đào, cô ta không chỉ có suy tính ích lợi, mà còn có vài phần động tâm. Nhưng đối với sự câu dẫn và mê hoặc của cô, An Tại Đào không những không động tâm mà còn tỏ ra sự chán ghét. Điều này làm cho Ôn Biến cảm thấy không thích.

Cô ta là một người phụ nữ rất có dã tâm, cũng là một người phụ nữ rất tự tin với thân hình của mình. Trên thực tế, cô ta đã dùng thân thể và dục vọng để trói buộc một số người đàn ông. Lý Nam chỉ là một trong số đó.

An Tại Đào liếc mắt nhìn Ôn Biến, ánh mắt còn có sự khinh thường, khiến Ôn Biến cảm thấy căng thẳng. Tuy rằng chỉ mới giao tiếp với An Tại Đào, nhưng cô đột nhiên phát hiện An Tại Đào so với Lý Nam khó đối phó hơn nhiều.

An Tại Đào đã gây cho cô ta một uy thế quyền lực, khiến cô cảm thấy bất an. Đây là sự khác biệt trong quan trường mà cô ta cảm nhận được. Đương nhiên, địa vị của mình có giới hạn, khả năng tiếp xúc với cán bộ cấp bậc cao không nhiều. Lý Nam được xem là cao nhất rồi.

An Tại Đào trong lòng rất hiểu, đối với loại người đàn bà này, nếu mình càng yếu đuối thì cô ta càng nắm được thóp của mình, lại càng càn rỡ và không sợ hãi. Nhưng trên thực tế, cô ta chỉ là hổ giấy. An Tại Đào xem ra Lý Nam chỉ là ngu muội.

– Tôi cũng không muốn nói điều vô nghĩa với cô. Chúng ta cứ việc nói thẳng đi.

An Tại Đào thản nhiên cười:

– Cô tiếp xúc với Lý Nam, đơn giản chỉ là muốn lợi dụng.

– Cô đúng là được voi đòi tiên, lòng tham không đáy. Người mà tham lam quá sẽ bị xui xẻo đấy.

– Không phải như anh nghĩ đâu, là tôi yêu anh ấy mà. Tôi muốn kết hôn với anh ấy.

Ôn Biến có chút không dám nhìn ánh mắt An Tại Đào, quay đầu tránh ánh mắt sắc bén, linh hoạt của hắn.

– Vậy sao?

An Tại Đào đột nhiên hừ lạnh:

– Vô nghĩa!

– Loại đàn bà như cô, hẳn là phải thấy quan tài mới đổ lệ. Cô cho rằng cô sẽ uy hiếp được Lý Nam sao? Cô có biết bối cảnh của Lý Nam không? Tôi có thể nói rõ cho cô biết, Lý Nam bất luận lúc nào cũng có thể rời khỏi Quy Ninh và tỉnh Đông Sơn đến thủ đô nhậm chức. Cô cho dù muốn báo với Ủy ban Kỷ luật cũng không giải quyết được gì. Không tin thì cô cứ thử xem.

– Về phần gia đình Lý Nam, Lý Nam và Vân tiểu thư tình cảm rất sâu nặng, không phải là loại đàn bà như cô có thể phá hỏng. Hơn nữa, Vân gia còn phải dựa vào Lý gia. Lý Nam là nhất thời hồ đồ, chỉ cần anh ta chịu nhận sai với Vân tiểu thư thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

An Tại Đào cười lạnh:

– Cô nghĩ quá đơn giản rồi đấy. Thế giới này có những chuyện không phải ai cũng làm được. Lý Nam là một người rất mềm lòng.

– Quan trọng hơn cả, cô không có chứng cứ gì chứng minh Lý Nam có người tình bên ngoài? Cô tưởng một cán bộ Đảng viên có thể tùy ý cho cô làm hại sao?

Ôn Biến thần sắc có chút trắng bệch, cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói:

– Tôi đương nhiên là có chứng cứ.

An Tại Đào trầm giọng nói:

– Chứng cứ à? Tôi sẽ phá hủy nó. Ôn Biến, làm việc phải cần có chừng mực, không cần quáphận. Nếu quá phận, cô hối hận cũng không kịp.

– Anh uy hiếp tôi à?

An Tại Đào cười lạnh hỏi ngược lại:

– Cô xứng sao?

An Tại Đào hút một điếu thuốc, thở ra rồi chậm rãi nói:

– Cho cô hai sự lựa chọn. Một là xuất ra cái mà cô gọi là căn cứ chính xác, đến Ủy ban Kỷ luật thành phố tố giác Bí thư Thành ủy Lý Nam có quan hệ nam nữ với cô. Thứ hai, hãy hoàn toàn quên đi Lý Nam, hủy đi cái gọi là chứng cứ đấy. Như vậy, cô có thể bảo vệ được những gì mà cô có. Tối thiểu, trong vài năm vẫn là như thế.

– Trước khi chọn một trong hai lựa chọn, tôi cần phải nhắc nhở cô một chút. Nếu cô lựa chọn điều thứ nhất, chứng cứ của cô có thể được Ủy ban Kỷ luật tán thành hay không thì còn rất khó nói. Quan trọng hơn là cô sẽ mất đi hết thảy những gì mà mình có. Hơn một trăm ngàn một năm. Một căn nhà lớn, một chiếc xe ô tô sang trọng, những bộ trang phục hợp mốt, một chức vị phó tổng. Cô chắc chắn là sẽ bị thân bại danh liệt, không còn nhà để về. Một lần nữa trở thành một người phụ nữ bần hàn.

– Tôi có thể nói cho cô biết, ngay cả khi cô tố cáo Lý Nam. Lý Nam nhiều lắm là chỉ bị xử phạt, sau đó chuyển đến đất khách làm quan. Cô không tin thì chúng ta có thể thử xem.

An Tại Đào lạnh lùng cười.

– Nếu cô chọn lựa chọn thứ nhất thì chỉ sẽ hại mình. Còn nếu chọn lựa chọn thứ hai thì sẽ yên ổn sống tiếp cuộc sống còn lại. Chọn cái nào thì cô quyết định đi.

Lời vừa dứt thì sắc mặt Ôn Biến liền trắng bệch. An Tại Đào mỗi một câu như một nhát kiếm thật sắc đâm vào sự bẩn thỉu trong lòng của cô ta.

An Tại Đào nhìn vấn đề từ trước đến nay rất chuẩn. Hắn biết rõ loại phụ nữ như Ôn Biến. Nếu vì ích lợi có thể không cần liêm sỉ, thích dùng tình dục để trao đổi vật chất hưởng thụ. Như vậy thì cô ta sẽ chọn lợi ích vật chất làm quan trọng hơn cả.

Bởi vậy, cô ta như thế nào muốn trở mặt với Lý Nam chứ? Phải biết rằng, một khi trở mặt thì cô ta sẽ mất đi hết thảy. Đàn ông cũng không có, mà ích lợi cũng tan biến. Có thể nói là mất nhiều hơn được.

Loại mua bán thua lỗ này, Ôn Biến khẳng định sẽ không làm. Lúc trước ám chỉ và uy hiếp chỉ là một thủ đoạn thôi. Nếu Lý Nam mạnh mẽ, cứng rắn một chút thì cô ta không dám làm gì cả.

An Tại Đào liếc mắt một cái liền nhận ra vấn đề mấu chốt.

– Thế nào, hiểu rõ rồi chứ?

An Tại Đào nhún vai, tâm trạng thả lỏng, nhìn chằm chằm thần sắc thay đổi của Ôn Biến.

Ôn Biến chậm rãi, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:

– Tôi sai rồi, tôi biết nên làm gì. Phó chủ tịch thành phố An, tôi xin lỗi. Phiền anh nói với Bí thư Lý một tiếng, cảm ơn anh ấy đối xử tốt với tôi trong thời gian vừa qua. Ở nhà tôi còn có việc, xin phép về trước.

Nói xong, Ôn Biến vội vàng đứng dậy, miễn cưỡng xách chiếc túi của mình rời khỏi.

An Tại Đào cười, lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Binh:

– Lộ Binh, mọi người quay lại đi.

Lý Nam và Lộ Binh thật ra là đang ở phòng bên cạnh hút thuốc chờ đợi. Đối với chuyện này, mọi người cũng chỉ hiểu trong lòng mà thôi. Lý Nam không thể công khai ra ngoài, Lộ Binh lại càng không thể hỏi, chỉ có thể làm mà thôi. Nếu hỏi, thì tình bạn giữa y và Lý Nam sẽ tan thành mây khói. Đây là điều tối kị.

Lộ Binh trở lại phòng, thấy trong phòng chỉ còn một mình An Tại Đào thì cười một cách cổ quái:

– Anh bạn, giải quyết xong rồi à?

An Tại Đào gật đầu, đột nhiên tái mặt nói:

– Lộ Binh, tôi nhờ anh một việc. Tôi mặc kệ là anh dùng biện pháp gì, đều phải khống chế người đàn bà này. Đừng để cho cô ta gây chuyện.

Lộ Binh cả kinh:

– Cô ta….

An Tại Đào lắc đầu:

– Anh không cần phải lo lắng, tôi chỉ là lo lắng thôi. Nói chung thì cô ta sẽ quên đi chuyện này, nhưng vì dự phòng nếu chẳng may. Anh tốt nhất là nên chú ý đến cô ta một chút.