Q.8 - Chương 610: Đục Nước Béo Cò?

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngô Quốc Cẩm không ngờ đã nhảy lầu tự sát. Gương mặt mập mạp của Ngô Quốc Cẩm lập tức hiện lên trước mặt mọi người. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, nặng nề. Không ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập của mọi người.

Đây chính là phản ứng chân thật nhất của mọi người, bao gồm cả An Tại Đào bên trong, đều cảm thấy rất đột ngột. Vấn đề của Ngô Quốc Cẩm không nghiêm trọng lắm, nhiều lắm là vài năm ngồi tù, không nguy hiểm đến tính mạng, cần gì phải như thế?

Nhưng kỳ thật mọi người đều hiểu được. Nếu dứt bỏ được vấn đề này thì còn gì phải nói, nhưng một Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn cao cao tại thượng, nay thanh danh bị quét sạch, mang tiếng tham quan. Có lẽ là Ngô Quốc Cẩm không thể chịu được.

Ngô Quốc Cẩm chưa chắc không phải là không chịu nổi sự trừng phạt của pháp luật, nhưng ông ta nhất định là bị áp lực tâm lý quá lớn. Đối với ông ta mà nói, ở trong tù chịu sự dày vò, thì không bằng chết thoải mái hơn. Do đó, ông ta đã chọn lấy cái chết.

Sau khi im lặng thật lâu, An Tại Đào mới âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Ngô Quốc Cẩm ơi Ngô Quốc Cẩm, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì đừng có gây chuyện trước kia?

Hắn ngẩng đầu nhìn thần sắc vô cùng phức tạp của các Phó chủ tịch thành phố:

– Các đồng chí, Khương Khôn tạm thời cách chức để nhận thẩm tra. Bộ máy Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà phải làm bản kiểm điểm cho Ủy ban nhân dân thành phố. Mọi người còn có ý kiến khác hay không?

Mọi người đều yên lặng giơ tay thông qua. An Tại Đào thở ra một cái, rồi quay đầu lại nhìn về phía Dương Hoa thần sắc đang có vài phần kinh ngạc, nhẹ nhàng nói:

– Đồng chí Dương Hoa, chuyện xử lý Khương Khôn cô hãy phụ trách. Đem kết quả của cuộc họp lần này báo cáo cho Bí thư Thành ủy Tống. Sau đó làm công văn gửi đi.

Dương Hoa lấy lại bình tĩnh, khẩn trương gật đầu xác nhận.

Dương Hoa đến đây vẫn còn chưa lâu. Cô đối với Ngô Quốc Cẩm cũng không quen biết lắm. Chỉ có điều cô biết rằng vì chuyện tham ô của ông ta bị bại lộ, bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam nên lúc này mới có sự đề bạt cô. Đột nhiên nghe được tin Ngô Quốc Cẩm tự sát, trong lòng cô không biết bây giờ có được cảm xúc gì.

Mặc dù Dương Hoa đã gật đầu đáp ứng, nhưng cô lại nhớ đến một vấn đề mấu chốt. Khương Khôn dù sao cũng là dòng chính của Tống Nghênh Xuân. Ủy ban nhân dân thành phố đơn phương quyết định xử lý y như vậy, thì nên giải thích với Tống Nghênh Xuân như thế nào? Nếu Tống Nghênh Xuân phản đối thì làm như thế nào đây?

Dương Hoa vốn muốn nói một câu, nhưng lại cảm thấy giờ phút này không khí trong phòng hội nghị thật không thích hợp thảo luận vấn đề này nên cũng không nói gì nữa.

An Tại Đào tiếp tục trầm giọng nói:

– Được rồi, mọi người, hôm nay họp đến đây thôi. Tan họp!

Nói xong, An Tại Đào đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Thấy An Tại Đào đi rồi, Bành Quân cũng khẩn trương thu dọn một số đồ vật, cầm lấy cái tách và cặp xách của An Tại Đào, đi tới phòng làm việc của hắn. Khi đến gần An Tại Đào, Bành Quân lên tiếng hỏi:

– Lãnh đạo, tôi lát nữa sẽ chỉnh sửa lại nội dung cuộc họp. Nhưng tôi sẽ báo cáo cho văn phòng Thành ủy hay trực tiếp báo cáo cho Bí thư Tống?

An Tại Đào thản nhiên cười:

– Cứ báo cáo trực tiếp cho Phó bí thư Tử Lâm. Phó bí thư Tử Lâm được phân công quản lý Đảng và quần chúng và quản lý cán bộ. Trước cứ để cho Phó bí thư Tử Lâm phê duyệt, sau đó lại tìm đến Bí thư Tống. Mà không, anh cứ để lại chỗ của Phó bí thư Tử Lâm, còn việc khác anh không cần xen vào.

Bành Quân gật đầu đồng ý, cũng không nói gì thêm, đang muốn quay đầu rời đi thì nghe An Tại Đào nhẹ nhàng nói:

– Bành Quân, những người trong bảng danh sách gần đây có động tĩnh gì không?

An Tại Đào hỏi như vậy, Bành Quân do dự một chút rồi nhỏ giọng trả lời:

– Lãnh đạo, tin này thì cũng chỉ là tin vỉa hè, cũng không biết có chính xác hay không. Cục trưởng cục công an thành phố kiêm Chính ủy Hoàng Thu Sinh nghe nói là có bối cảnh ở tỉnh. Mấy ngày nay luôn hướng tỉnh chạy chọt, dường như là muốn tìm thế đỡ cho mình. Còn Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản nhà nước Trâu Quảng Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào, Cục trưởng Cục Tài chính Tiết Liệt thì gần đây đều bận rộn trong công tác tổ chức tài sản cho tập đoàn Vân Lan, phỏng chừng trong lúc này vẫn còn chưa có động tĩnh gì. Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cổ Vân Lan và Cục trưởng Cục Giáo dục Tôn Cát là thân thích của Phó chủ tịch thành phố Vương và Phó chủ tịch thành phố Cổ. Có hai lãnh đạo thay bọn họ nói chuyện dường như là tính trước kỹ càng. Chỉ có Lý Kiệt của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn và Trang Ninh là không có động tĩnh gì. Tôi nghe nói, Trang Ninh dường như có chút không yên lòng, thường hay toát ra ý tứ từ chức rời khỏi quan trường.

An Tại Đào im lặng lắng nghe, ngón tay gõ gõ trên bàn làm việc, đột nhiên nhẹ giọng nói:

– Còn Chu Quân? Anh ta có phản ứng gì hay không?

An Tại Đào hỏi Chu Quân, lập tức Bành Quân do dự hẳn lên, thần sắc có chút xấu hổ, cảm thấy rất khó xử. Y và Chu Quân có quan hệ trực tiếp với nhau. Một người là Trưởng ban thư ký, còn một người là Phó trưởng ban thư ký. Một là Chánh văn phòng, còn một là Phó chánh văn phòng. Trước mặt lãnh đạo báo cáo về Chu Quân, y tóm lại là có chút ngượng ngùng.

– Sao?

An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Bành Quân, nhẹ nhàng nói. Bành Quân trong lòng hơi động, không dám chần chừ, liền tiến lên một bước hạ thấp giọng nói:

– Trưởng ban thư ký Chu thật ra rất bình tĩnh. Anh ta thường xuyên nói với tôi, nếu không thể đi tiếp thì cũng không lo lắng. Tiếp theo sẽ còn có cơ hội, chỉ cần công tác vững chắc thì lãnh đạo sẽ suy xét.

– Haha, phải không?

An Tại Đào có chút đầy thâm ý nhìn Bành Quân. Cái nhìn này khiến Bành Quân đỏ mặt, không kìm nổi lui về sau một bước, có chút không dám đối mặt trực tiếp với cái nhìn của An Tại Đào.

Tuy nhiên, An Tại Đào hiển nhiên là không để ý đến câu trả lời của y, và cũng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, liền khoát tay nói:

– Được rồi, Bành Quân, anh cứ đi trước. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.

Bành Quân nghe vậy liền lập tức rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của Bành Quân, khóe miệng An Tại Đào hiện lên một nụ cười. Bành Quân nhân phẩm quả là không tồi. Cho dù là không thân thiết với Chu Quân, nhưng trước mặt hắn cũng không nói xấu Chu Quân một câu nào. Phải biết rằng, nếu Bành Quân muốn vùi lấp cán bộ thì cơ hội có rất nhiều. Y là tâm phúc của An Tại Đào, đối với lời của y thì An Tại Đào phải tin tưởng vài phần. Nhưng Bành Quân lại không làm như vậy. Vì thể có thể thấy rõ nhân phẩm của y không tồi.

Sở dĩ hắn hỏi Bành Quân như vậy là bỏi vì An Tại Đào cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa theo lẽ thường, cán bộ có cơ hội đề bạt, phù hợp với điều kiện thì khẳng định mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, thông quan con đường quan hệ của mình mà gia tăng lợi thế. Nhưng không ngờ, ngoại trừ Đông Phương Du ngày hôm qua gọi điện thoại đánh tiếng cho Chu Quân thì những người khác đều không có động tĩnh gì.

Chu Quân là do một tay Đông Phương Du đề bạt, là tâm phúc tuyệt đối của Đông Phương Du, và cũng là người rất có khả năng làm việc. Đối với sự sắp xếp cho Chu Quân, An Tại Đào kỳ thật là còn chút do dự. Vốn theo ý hắn thì Chu Quân không thích hợp ở lại Ủy ban nhân dân thành phố này, hẳn là nên đem y theo cùng. Nhưng xem ra thì Đông Phương Du lại không hề có ý đó.

Năng lực công tác của Chu Quân là có, kinh nghiệm lý lịch cũng rất sâu, cái chính là lòng dạ quá hẹp hòi, không rộng lượng. Tính cách này khiến An Tại Đào không thích. Bởi vậy, theo góc độ từ trên cao mà nói, lần chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố này, An Tại Đào không hề muốn thấy Chu Quân trúng tuyển. Nhưng vì nể mặt Đông Phương Du nên đành cho y vào danh sách mà thôi.

Tin Ngô Quốc Cẩm tự sát đã khiến cho dư luận trong tỉnh, thậm chí là cả nước chấn động. Dù sao, việc một cán bộ cấp Phó giám đốc sở trong lúc bắt giam đã nhảy lầu tự sát, tin tức này rất nhanh có hiệu ứng ngay.

Ngày hôm sau, giới truyền thông không có bất luận một tin tức nào. Giới truyền thông trong tỉnh và các lãnh đạo truyền thông của các thành phố khác thì lại đưa tin hàng loạt. Trên mạng đã có một chủ đề thảo luận về vấn đề này.

Ngày thứ ba, một số truyền thông trong nước cũng tham gia vào, lại còn có một tờ báo lớn của trung ương đưa hẳn một chuyên đề về cán bộ tự sát. Thí dụ như Nhật báo Kinh tế Yên Kinh thì đăng bài báo với tiêu đề “Năm cán bộ tự sát trong năm nay vì áp lực trong quan trường”. Giới truyền thông quốc nội đầu cơ cũng khiến cho giới truyền thông ở hải ngoại chú ý. Tờ Nhật báo Hoa ngữ ở Mỹ cũng đưa tin về vấn đề này.

Việc Ngô Quốc Cẩm tự sát trong nhất thời đã bị giới truyền thông đầu cơ làm ra hẳn một chuyên đề “Trình tự căn nguyên của cán bộ tự sát”. Bài báo này đã được đăng trên Nhật báo Đông Sơn, oanh oanh liệt liệt thảo luận về vấn đề này.

Trong bài báo ở Nhật báo Đông Sơn đã bình luận, đưa ra ý kiến rằng pháp luật quy định, không hề đưa ra truy cứu người đã chết. Theo góc độ pháp luật mà nói, Ngô Quốc Cẩm không hề bị định tội, nhưng khi đối mặt với các nhân viên hình sự có liên quan thì lại không chịu nổi ảnh hưởng. Tuy rằng Ngô Quốc Cẩm đã tự sát, nhưng công chúng lại càng muốn biết, việc Ngô Quốc Cẩm tham ô tiền thì cuối cùng sẽ xử lý ra sao? Có thể vì ông ta tự sát rồi mà có thể né tránh sự nghiêm trị của pháp luật? Những lời nói này, chính quyền cho rằng nó vô căn cứ. Lời đồn sẽ tự động biến mất. Cho nên, các bộ môn có liên quan tất yếu phải làm sáng tỏ, không thể để nó thần bí hóa. Hy vọng việc Ngô Quốc Cẩm tự sát và vụ án của ông ta sẽ không trở thành một mê án trong lịch sử.

– Mỗi khi có cán bộ tự sát thì lại đi kèm với rất nhiều lời đồn đại. Trong đó đề cập rất nhiều đến vấn đề tham ô. Thậm chí có rất nhiều thời điểm, những lời truyền miệng trong dân chúng là cán bộ sợ tội nên tự sát. Đây chỉ là bản năng cảm nhận mà thôi. Đáng nói ở chỗ là có không ít cán bộ chính phủ đem sự kiện này thần bí hóa nó lên, khiến cho lời đồn lại càng vô căn cứ.

– Bất kể như thế nào, bất luận kiếp này hay kiếp sau, tự sát đều là bi kịch. Cán bộ tự sát cũng không ngoại lệ. Dựa theo truyền thống kiêng kị khi người đã chết, chúng ta không nên ở đằng sau nói xấu người chết quá nhiều. Nhưng một cán bộ tự sát thì đây không còn là việc tư nữa, mà liên quan đến lợi ích cộng đồng, liên quan đến công chúng. Cho nên khó tránh khỏi việc dân chúng sinh ra đủ loại bình luận đối với việc cán bộ tự sát. Thậm chí còn bình luận một cách thái quá. Chỉ có khi nào tin tức được công khai, thì mới chân chính ngăn cản mọi lời đồn.

Đọc bài bình luận của Nhật báo Đông Sơn, An Tại Đào cảm thấy có chút không ngờ. Cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy không thể tùy tiện đưa ra suy nghĩ như vậy. Đây dường như là ý kiến của Tỉnh ủy. Dựa theo lẽ thường, việc Ngô Quốc Cẩm tự sát đã trở thành một sự kiện nghiêm trọng của tỉnh Đông Sơn. Thái độ của tỉnh hẳn là nên làm cho sự kiện này nhạt đi, sao lại có thể phát ra “truy vấn” như vậy? Đây là có ý nghĩa gì?

Có phải hay không là ở tỉnh có lãnh đạo muốn mượn cơ hội này để tra ra điều gì. Hay là sự kiện này bị người ta âm thầm thao túng, muốn đục nước béo cò, hay là dời tầm mắt đi. An Tại Đào ánh mắt ngưng lại, đột nhiên đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Lúc này, điện thoại trên bàn hắn reo lên. An Tại Đào bước lại nhìn, thì thấy số điện thoại của Lãnh Mai, nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn:

– Tiểu Mai, anh đang muốn tìm em đây. Tối này chúng ta đi ăn cá đi. Ở vùng ngoại thành có một quán bán cá ngon lắm. Để anh chở em đi.

Lãnh Mai dịu dàng vâng một tiếng rồi nói tiếp:

– Tiểu Đào, anh có xem xã luận của Nhật báo Đông Sơn ngày hôm nay không? Dường như là đại diện cho hướng gió của Tỉnh ủy đấy. Chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật thật sự là phải tra ra sự thật? Ngô Quốc Cẩm đã chết rồi còn không phải nên bỏ qua sao? Gần đây em nghe nói có một số người đột nhiên hoảng sợ không biết nguyên nhân. Ngô Quốc Cẩm tuy rằng tự sát, nhưng nếu Ủy ban Kỷ luật thật muốn tìm hiểu nguồn gốc thì phỏng chừng sẽ có rất nhiều cán bộ buổi tối không thể nào an giấc.

Lãnh Mai đột nhiên cười hì hì:

– Tiểu Đào, có phải sau anh sau lưng lại gây rắc rối phải không?

An Tại Đào nghe xong lời của Lãnh Mai, không khỏi cười khổ:

– Tiểu Mai, sao em lại hoài nghi anh như thế? Anh thật là oan uổng đấy. Anh cũng cảm thấy tò mò, việc Ngô Quốc Cẩm tự sát, theo lý thuyết thi Ủy ban Kỷ luật tỉnh hẳn là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không. Sao lại bày ra tư thế như vậy nhỉ?

Cũng khó trách Lãnh Mai có sự hoài nghi. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu sắp đến trung ương làm việc, đối với công tác ở tỉnh trên cơ bản đã buông tay ra. Có thể nói thời gian gần đây, chân chính tạo ra lực ảnh hưởng chính trị nhiều nhất không phải là Tiếu Tác Niên mà là Trần Cận Nam. Gọi là phải tra ra nguồn gốc, theo một ý nghĩa nào đó chính là do Trần Cận Nam thúc đẩy chỉ đạo. Nếu là Trần Cận Nam thúc đẩy thì An Tại Đào làm sao mà thoát khỏi liên can.

Nhưng chỉ có An Tại Đào trong lòng mới hiểu được thôi. Cho dù có lãnh đạo tỉnh thúc đây chuyện này, nhưng nhất định không phải là Trần Cận Nam. Nếu là Trần Cận Nam thì khẳng định ông ấy sẽ thông báo với con của mình. Nếu Trần Cận Nam không nói gì, vậy thì không phải ông ta. Mà Trần Cận Nam không có chủ động gọi điện thoại đến thì đã nói lên rằng ông ấy không muốn An Tại Đào quan tâm đến chuyện này. Cho nên An Tại Đào cũng sẽ không gọi điện thoại để hỏi.

Mặc kệ là ai ở sau lưng để đục nước béo cò, thì cứ mặc người đó làm. An Tại Đào cũng không biết chuyện này có ảnh hướng đến mình hay không, nhưng cũng không chắc là chuyện xấu. Ngay cả người sau lưng là Tống Nghênh Xuân cũng không sợ.

Hai người đang nói chuyện tào lao với nhau thì có người gõ cửa phòng. An Tại Đào cười ha hả:

– Tiểu Mai, có người đến. Lát nữa nói sau nhé.

Cúp điện thoại, An Tại Đào trầm giọng nói:

– Mời vào!

Cánh cửa mở ra, người ngoài cửa bước vào không ngờ là Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân.

An Tại Đào đứng dậy, kinh ngạc nói:

– Bí thư Tống, sao ngài lại đến đây? Mời vào.

An Tại Đào tự mình pha trà mời Tống Nghênh Xuân.

– Bí thư Tống, đây là loại trà tôi nhờ người mang về từ miền nam. Ngài nếm thử một chút.

An Tại Đào cười, đặt tách trà trước mặt An Tại Đào.

Tống Nghênh Xuân mỉm từ chối cho ý kiến, tiếp nhận tách trà nhưng lại đẩy sang một bên, không động đến:

– Đồng chí Tại Đào, hôm nay tôi có xem tờ Nhật báo Đông Sơn, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cho nên, đến đây tìm cậu để nói chuyện.

Tống Nghênh Xuân trầm giọng nói tiếp:

– Ngô Quốc Cẩm tự sát, chuyện này gây ra phong ba không nhỏ. Nếu Ủy ban Kỷ luật vẫn cứ tiếp tục điều tra thì chỉ sợ là Phòng Sơn chúng ta sẽ loạn.

An Tại Đào cười:

– Quả là như thế. Tuy nhiên, Bí thư Tống, thành thật mà nói, nếu Ủy ban Kỷ luật tiếp tục điều tra thì chúng ta cũng không còn cách nào khác.

Tống Nghênh Xuân thở dài:

– Ngô Quốc Cẩm ở Phòng Sơn nhiều năm như vậy, thâm căn cố đế. Nếu ông ấy xảy ra chuyện, khẳng định là sẽ liên lụy rất nhiều cán bộ. Đây là một điều hoàn toàn không nghi ngờ. Sâu mọt đương nhiên là phải thanh trừ. Phàm sự việc gì cũng có hai mặt của nó. Từ năm ngoái đến nay, Phòng Sơn thường xuyên gặp chuyện không may. Việc nhỏ việc lớn đều tạo thành ảnh hưởng không tốt ở tỉnh. Nếu còn tiếp tục như vậy, bất kể là Bí thư tôi hay là Chủ tịch thành phố cậu thì cũng không còn mặt mũi để nhìn người.

An Tại Đào mỉm cười lắng nghe lời nói của Tống Nghênh Xuân, thầm nhủ: “Chẳng lẽ thật sự không phải Tống Nghênh Xuân sao? Như vậy thì là ai?

– Tôi cảm thấy có người sau lưng châm ngòi thổi gió.

Tống Nghênh Xuân nghiến chặt răng:

– Tôi nghĩ đến nghĩ lui không thể ở nhà ngồi chờ. Đồng chí Tại Đào, cậu xem như vầy có được không? Hai chúng ta cùng đến tỉnh, kết nối với lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

– Được, Bí thư Tống, ngài cứ định thời gian. Chúng ta sẽ đến tỉnh một chuyến.

– Tôi nghĩ, cải lương không bằng bạo lực, vậy thì trưa nay đi đi. Tôi đã liên lạc với thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh. Chiều này Chủ nhiệm Mục có thời gian, chúng ta đến đó xem sao?

Tống Nghênh Xuân cười nói:

– Cứ định như vậy đi. Cậu chuẩn bị ăn cơm, rồi sau đó chúng ta xuất phát.

Tống Nghênh Xuân bước đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn An Tại Đào thản nhiên cười:

– Đồng chí Tại Đào, chuyện của đồng chí Khương Khôn ở khu kinh tế mới Tư Hà tôi cũng đã biết. Dù sao thì cậu ấy cũng đã phục vụ tôi nhiều năm, cũng nên nể mặt tôi một chút, bảo cậu ta hướng Ủy ban nhân dân thành phố làm bản kiểm điểm thì coi như xong.

Thấy An Tại Đào không trả lời, Tống Nghênh Xuân lại thêm vào một câu:

– Đúng rồi, đồng chí Tại Đào, tôi đã bảo văn phòng Thành ủy đem việc xin nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà và việc công khai chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố đưa đến cho tôi, và tôi đã ký. Buổi chiều, chúng ta cũng sẽ báo cáo với lãnh đạo tỉnh.

An Tại Đào trong lòng cười thầm, biết Tống Nghênh Xuân lấy điều này ra làm điều kiện trao đổi, ý tứ rất rõ ràng. Nếu hắn chịu buông tha cho Khương Khôn, tôi sẽ đồng ý với việc nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà và chọn lựa công khai trợ lý Chủ tịch thành phố. Nếu không thì….

An Tại Đào nhân cơ hội này thu thập Khương Khôn chỉ là một sự ngụy trang. Nếu Tống Nghênh Xuân nhường bước thì hắn cũng nhường bước. Hắn tất nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ mà gây hấn với Tống Nghênh Xuân.

– Được rồi, Bí thư Tống.

An Tại Đào khoát tay:

– Ngày mai tôi sẽ tìm Khương Khôn nói chuyện. Bản chất của đồng chí ấy không tồi, chỉ là công tác có chút vội vàng thôi.